“Đừng khách sáo,” Quế tẩu nói: “Vẫn chưa hỏi cô tên gọi là gì.”
Tưởng Nguyễn nói: “Ta tên Nguyễn nương.”
“Nguyễn nương tử.” Quế tẩu nói: “Là một cái tên rất hay, nhìn vẻ mặt khí độ của cô nương có vẻ là tiểu thư đại hộ, chỉ mong cô không chê nơi này của chúng ta.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu, hàn huyên mấy câu với Quế tẩu, Quế tẩu dặn dò nàng đôi lời, rồi đi trước.
Ngồi trên giường, Tưởng Nguyễn rơi vào trầm tư, không biết bên ngoài đang là tình huống gì, nàng muốn truyền tin cho Tiêu Thiều, nhưng ai biết người của Nguyên Xuyên có đợi sẵn bên ngoài hay không. Mặc dù tạm thời không tìm được nàng, có lẽ đang chờ nàng tự chui đầu vào lưới. Huống chi nay nàng mang thai bôn tẩu khắp nơi không an toàn, không bằng cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ bé con được sinh ra đời rồi lại nghĩ cách ra ngoài, đến lúc đó, có lẽ mọi chuyện cũng đã được giải quyết xong rồi.
Chẳng qua làm vậy sẽ khiến Tiêu Thiều lo lắng, Tưởng Nguyễn âu lo nghĩ.
Sau khi Tưởng Nguyễn tỉnh, bởi vì người còn rất yếu ớt, mấy ngày qua không hề bước ra khỏi cửa, đều nhờ Quế tẩu bưng cơm đến tận giường để nàng ăn. Quế tẩu vốn là nông hộ, thế nhưng đối xử với Tưởng Nguyễn cực tốt, hai huynh đệ Đại Sơn Tiểu Sơn mỗi ngày ra ngoài săn thú thường xuyên bắt được thỏ rừng gà rừng, Quế tẩu thay cách chế biến bồi bổ cho Tưởng Nguyễn. Đối xử tốt với một người xa lạ như vậy, dù là ai cũng sẽ vô cùng cảm động.
Ngày thứ ba, Tưởng Nguyễn bước ra ngoài. Quế tẩu thức mấy đêm may xiêm y cho Tưởng Nguyễn mặc. Vóc người của Quế tẩu mập hơn Tưởng Nguyễn nhiều, xiêm y của tẩu tất nhiên Tưởng Nguyễn mặc không vừa. Phu quân của Quế tẩu mất sớm, mình tẩu nuôi hai huynh đệ Đại Sơn Tiểu Sơn lớn lên, nghe nói thời con trẻ Quế tẩu rất thích con gái, có lẽ tẩu coi Tưởng Nguyễn như con gái ông trời ban cho mình.
Tẩu đưa bộ đồ mới cho Tưởng Nguyễn, vừa vặn cũng là màu đỏ hải đường, mặc dù nguyên liệu vải không đặc biệt tốt, nhưng mặc cũng rất thoải mái. Hoa hải đường thêu bên trên rất tinh tế, Quế tẩu nói: "Đây là khúc vải mấy năm trước thân thích làm ăn bên ngoài về tặng, màu vải sặc sỡ quá nên ta cũng không mặc được, cô nương trẻ tuổi mặc thì hợp hơn."
Tưởng Nguyễn gật đầu, rửa sạch mặt, chải đọa mã kế, mới cười cám ơn Quế tẩu. Quế tẩu sợ run chốc lát, mới nói: "Nguyễn nương, cô thật đẹp.”
Quế tẩu có thể nhìn ra nữ tử này rất đẹp, tuy nhiên mấy ngày qua Tưởng Nguyễn luôn nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy tái nhợt, dù người có đẹp thế nào đi nữa nhìn cũng không có tinh thần. Nay tình trạng ổn hơn, có tinh thần hơn, khi rửa mặt sạch, mặc vào quần áo tươi sáng, thật sự hoàn toàn bất đồng. Trong lòng Quế tẩu vui mừng, có lẽ mừng vì mình nhặt được bảo, vội muốn cho tất cả mọi người nhìn xem Tưởng Nguyễn có bao nhiêu xinh đẹp, hơi tính khí trẻ con muốn đẩy Tưởng Nguyễn ra ngoài, cười nói: "Cô ra ngoài đi dạo chút đi, suốt ngày ở trong phòng cẩn thận bức bối đến hoảng."
Đại Sơn và Tiểu Sơn đang nấu thuốc trước cửa, Tiểu Sơn vừa cầm quạt quạt vừa tức giận nói: "Mẹ gần đây đều mặc kệ chúng ta, hôm qua hơn phân nửa gà trong cháo đều múc cho nữ tử kia. Ca, huynh nói xem cô ta có phải hồ ly tinh không, sao mà khiến mẹ mê mẫn rồi?"
"Nói bậy." Đại Sơn vừa bực mình vừa buồn cười: "Hồ ly tinh không phải dùng như vậy." Y ngẩng đầu, đang muốn dạy dỗ đệ đệ mình mấy câu, lại thấy mẹ mình kéo một cô gái bận đồ đỏ đi từ nhà ra.
Nữ tử môi đỏ răng trắng, mi mắt như tranh vẽ, vẻ mặt ôn hòa, nhưng minh diễm không thể tả, giống như tinh mị trên bầu trời, cửu thiên thần nữ, xiêm y đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết. Thấy y nhìn tới, cô gái khẽ mỉm cười, độ cong trên môi nhất thời khiến Đại Sơn nhìn ngây người, tay chân luống cuống.
"Đại Sơn, đây là Nguyễn nương tử, đây là Đại Sơn và Tiểu Sơn." Quế tẩu nhìn Đại Sơn và Tiểu Sơn cười nói. Tiểu Sơn vốn đang không vui thấy Tưởng Nguyễn cũng ngây người, cuối cùng cà lăm nói: "Mẹ. . . Cái này, đây là ai vậy?"
“Đây là cô gái đại ca con cứu được,” Quế tẩu nói: “Còn không qua đây.”
Tưởng Nguyễn tiến lên, thi lễ với hai huynh đệ, nói: “Đa tạ ân cứu mạng của hai vị tiểu huynh đệ.”
Đại Sơn năm nay mới mười sáu, Tiểu Sơn mới mười ba. Kêu một tiếng tiểu huynh đệ cũng không quá đáng, mặt Đại Sơn và Tiểu Sơn đều lập tức đỏ lên. Chớ trách bọn họ, bọn họ từ chưa gặp qua cô gái nào đẹp như vậy, đẹp không hề giống với bất kỳ cô gái nào trong thôn họ. Vốn họ cho rằng Trần tiểu muội biết đọc kinh thư nhà Trần tiên sinh là đẹp nhất, nhưng Trần tiểu muội so với nữ tử này lại không đáng nhắc tới, căn bản không thể so sánh.
Hai huynh đệ cũng ngẩn người. Quế tẩu hơi buồn cười, nói: “Đừng nhìn nữa, đi, Nguyễn nương ta dẫn cô đi xem chung quanh.”
Hai huynh đệ Tiểu Sơn cứu về một tiên nữ, chuyện này cùng ngày đã truyền khắp toàn thôn. Rất nhiều người tới thăm đưa chút thức ăn quà tặng đều muốn gặp, Tưởng Nguyễn nghe lời Quế tẩu, bình thường cũng đi tới đi lui giải sầu, như vậy cũng tốt cho con. Nơi này không khí tươi mát trong lành, cây cối cũng nhiều, nếu có gì không ổn, đi tới đâu cũng có người biết.
Tưởng Nguyễn mang thai vóc dáng nảy nỡ, chuyện này vốn không giấu được. Mới đầu mọi người cho rằng phu quân của nàng sẽ nhanh chóng tìm tới, nhưng qua lâu như vậy mà một chút động tĩnh cũng không có. Có người không kìm được đi hỏi Quế tẩu rốt cuộc chuyện là làm sao, Tưởng Nguyễn không kêu Quế tẩu giữ bí mật, Quế tẩu cứ nói thật. Mọi người nhất thời đều thổn thức trước hoàn cảnh của Tưởng Nguyễn, đồng thời cũng thấy rất khó hiểu nỗi tên nam nhân ác độc kia, một cô gái xinh đẹp như vậy, tánh tình lại ôn hòa, sao có người lại muốn tổn thương?
Nhất thời, có người nghĩ. Nếu Tưởng Nguyễn ở lại đây cả đời, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu mình có thể cưới về, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Vì vậy cứ cách dăm ba ngày lại có người tới tặng đồ, còn nhờ Tiểu Sơn tặng đồ cho Tưởng Nguyễn, tất nhiên đều vì lấy lòng. Tiểu tử trẻ tuổi còn thường xuyên kéo Tưởng Nguyễn tới nhà ăn cơm, tóm lại Tưởng Nguyễn ở đây được chiêu đãi rất nhiệt tình.
Quế tẩu rất mừng, tẩu cho rằng thôn mình không thiếu tiểu tử ưu tú, nếu có ý niệm chăm sóc Tưởng Nguyễn cả đời, nếu Tưởng Nguyễn có thể gả qua, bé con trong bụng cũng sẽ có cha, giã từ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới. Chẳng qua Tưởng Nguyễn đối với mỗi một người đều rất ôn hòa, nhưng giống như không có ý đó, Quế tẩu nghĩ rằng Tưởng Nguyễn bị tổn thương quá sâu, còn cần chút thời gian, nên không nóng lòng, chỉ để chọn Tưởng Nguyễn thật kỹ.
Tất nhiên Tưởng Nguyễn biết ý tốt của các thôn dân, cũng thấy được sự ái mộ cũng những người trẻ tuổi kia, nhưng nàng hoàn toàn không có tâm tư đó. Đó chỉ là một lời nói dối thuận miệng, mấy ngày qua nàng càng lúc càng nhớ Tiêu Thiều, không biết huynh ấy bây giờ thế nào, nếu không có tin của mình huynh ấy chắc chắn sẽ rất nóng lòng, nhưng bụng ngày một lớn, sợ rằng không đến hai tháng nữa sẽ sinh, giờ phút quan trọng này, chớ thêm rắc rối thì hơn.
Nàng ngồi trước cửa, may quần áo với Quế tẩu, nàng đang may áo lót cho con mình. Những ngày bị giam lỏng, bởi vì phải cảnh giác, nên không dám may xiêm y. Bây giờ bụng ngày một lớn, cũng nên may đồ cho con. Quế tẩu đều chọn vải rất mềm, sẽ không làm trầy da bé con. Tưởng Nguyễn và tẩu cùng làm, quế tẩu nói: "Cô may cả đồ trai và gái, ta thích con gái, cô thích con trai hay con gái?"
Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: "Ta nghĩ, nếu là con trai thì tốt." Nếu là một bé trai giống Tiêu Thiều, sẽ là một đứa bé tuấn mỹ như tranh, chẳng qua đừng kế thừa tính tình lạnh tanh của cha bé, nếu hoạt bát chút thì tốt. Nhưng có thể để Tiêu Thiều dạy bé luyện võ, Tiêu Thiều hẳn cũng cam tâm tình nguyện.
“Ta lại cảm thấy sinh con gái tốt, nếu là con gái dáng dấp sẽ xinh đẹp như cô, thế thì chỉ sợ người đến cầu thân sẽ đạp nát bậc cửa mất.” Quế tẩu cười nói.
Tưởng Nguyễn cũng cười, Tiêu Thiều hẳn muốn có cô con gái, nhìn bề ngoài hắn lạnh lùng, thực chất rất thận trọng, nếu có con gái mỗi ngày treo trên cổ nũng nịu với hắn, Tưởng Nguyễn suy nghĩ một chút, không nhịn được ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Quế tẩu thấy nàng cười, cho rằng nàng nghĩ tới chuyện vui, cũng cười theo: "Aiz, ta nói nếu sinh đôi trai gái là tốt nhất, một trai một gái cũng náo nhiệt. . ."
Đang nói, đã nhìn thấy Đại Sơn gánh củi trở lại, mẹ Đại Sơn vội vàng tiếp củi để vào kho nhà mình, nói với Đại Sơn: "Con trò chuyện với Nguyễn nương tử đi, ta sẽ ra ngay." Đại Sơn đứng trước cửa, gãi đầu, ngượng ngùng nhìn Tưởng Nguyễn.
Y không ngờ mình cứu được một cô gái xinh đẹp như vậy, tiểu tử trong thôn đều hâm mộ y, thường nhờ y mang chút quà nhỏ cho Nguyễn nương tử. Đại Sơn không biết nói chuyện, luôn vui vẻ len lén nhìn nàng. Y biết Nguyễn nương tử là người nhà đại hộ, phu tử có học nhất thôn cũng khoe Nguyễn nương tử là một tài nữ. Nàng biết rất nhiều chữ, tánh tình lại ôn hòa, không nũng nịu như các cô gái khác, rất hào phóng, nhìn thế nào cũng tốt.
Đại Sơn cũng là một thiếu niên lang mới biết yêu, thích cô nương xinh đẹp là chuyện rất bình thường. Huống chi cô nương này còn do mình cứu được, trong thoại bản thường nói ân cứu mạng lấy thân báo đáp mà. Đại Sơn biết Nguyễn nương tử có một phu quân ác độc, đang mang thai còn bị đuổi giết, rất đau lòng, nghĩ sao trên đời lại có người nhẫn tâm như vậy. Nhưng y ăn nói vụng về, không biết phải lấy lòng Nguyễn nương tử như thế nào, ví dụ như giờ phút này mẹ y dặn dò, y cũng chỉ nhìn Nguyễn nương tử thật thà cười một tiếng.
Tưởng Nguyễn thấy, cũng chỉ mỉm cười, nhìn Đại Sơn nói: "Hôm nay cực khổ tiểu huynh đệ rồi."
Đại Sơn nghe vậy, tay chân càng luống cuống, gãi đầu nói: "Không cực khổ, ha ha, không cực khổ."