Trên mặt Tề Phong hiện lên nụ cười kỳ dị, hắn vốn tuấn mỹ, ngày thường dáng vẻ phong nhã lễ độ, nhưng nụ cười này xuất hiện trên mặt hắn, trên mặt thoáng qua tia sát khí, trong giây lát rất giống Tiêu Thiều vừa nãy. Hắn từ tốn nói: "Không nghe chủ tử nói sao, mang về Cẩm y vệ, đại hình phục vụ."
Lúc này, ngay cả vẻ mặt Cẩm Nhất Cẩm Nhị cũng trở nên kỳ quái.
Cẩm y vệ là một đám sát thủ, trước nay cũng không cho rằng mình là người tốt lành gì, thủ đoạn thẩm vấn phạm nhân nhiều vô số kể, không có chỗ tốt gì. Chỉ mỗi Tiêu Thiều quen một đao đoạt mạng, cực ít dùng luật hình lão Cẩm Anh Vương quy định, nay cố ý chiếu cố, tất nhiên sẽ khiến Nguyên Xuyên nếm mùi đau khổ.
Việc đầu tiên Cẩm Y vệ làm là phế võ công của Nguyên Xuyên, bẻ gãy tứ chi khiến gã không thể tự sát, cẩn thận lục soát xem trên người gã có giấu độc không, ném gã trần truồng lên lưng ngựa, rồi giục ngựa trở về.
…
Đêm đó, mãi đến canh ba Tiêu Thiều mới về, sau khi về cũng không nói gì, tự nhốt mình trong thư phòng, không cho phép bất kỳ ai tiến vào. Lâm quản gia đứng ở cửa nhìn, thở dài, Tề Phong đi tới, thất thần nhìn thư phòng.
Sau khi bắt Nguyên Xuyên, Tiêu Thiều lập tức dẫn theo Cẩm Y vệ thăm dò ngôi miếu trong miệng Nguyên Xuyên, ngôi miếu đó cách kinh thành ngoài mười dặm, đường xá xa xôi, nhưng Tiêu Thiều cũng liều mạng đi. Nơi đó vốn là nơi người bị bệnh phong cùi tụ cư, tăng nhân trong ngôi miếu đổ nát đó cũng mắc bệnh phong cùi. Người Nam Cương giết bệnh nhân địa phương rồi ngụy trang thành bệnh nhân và tăng lữ, tất nhiên có thể lừa gạt người tuần tra. Không ngờ rằng sẽ có người trốn ở đây, chỉ vì sơ sẩy chút bị lây bệnh phong thì cả đời sẽ bị phá hủy.
Đợi Tiêu Thiều dẫn theo Cẩm y vệ ngựa không ngừng vó chạy đến nơi đó, người Nam Cương đều đã rời đi, vườn không nhà trống, chỉ còn lại thi thể bệnh nhân được chôn qua loa. Mà giữa khu miếu có một nơi bị cháy đen, chỉ còn sót lại tro bụi.
Tiêu Thiều vừa nhìn thấy phế tích đã kinh hãi, tự mình đi vào kiểm tra, cùng đồng hành còn có Cẩm y vệ, căn nhà bị đốt hư hao hoàn toàn, trên bức tường còn sót lại vết cào sâu, là dấu tay của nữ nhân. Giường mạn các loại đã bị đốt sạch, qua bố trí có thể nhìn ra là phòng của nữ. Hơn nữa còn có một sợi xích chó còn sót lại.
Nguyên Xuyên nói Tưởng Nguyễn vì giấu chuyện mình mang thai nên có nuôi một con chó, thậm chí còn giành đồ ăn với chó. Sợi xích chó đã chứng minh sự thật này.
Dạ Phong tìm kiếm những nơi khác, cuối cùng tìm được dược liệu an thai trong phòng của người hầu.
Những manh mối này nói rõ điều gì, ít nhất chứng minh hiện trạng của Tưởng Nguyễn không quá lạc quan, có lẽ dữ nhiều lành ít. Các Cẩm Y vệ đều biết sự thật này, nhưng không ai dám nói ra. Cuối cùng vẫn là Dạ Phong không nén nỗi chua xót, đi tới bên cạnh Tiêu Thiều, nói: “Chủ tử…”
Toàn bộ đều bị đốt thành tro bụi. Ngay cả tro cốt cũng hòa làm một, phải hạ táng thế nào, chẳng lẽ lập mộ không với quần áo? Bất luận như thế nào, trong lòng Tiêu Thiều tất nhiên rất bi thống. Vậy mà Tiêu Thiều chỉ nhàn nhạt nhìn phế tích, nói: "Vương phi không có ở đây, tiếp tục tìm."
Tưởng Nguyễn không có ở đây thì còn có thể ở đây? Tuyên Ly không phái người tìm kiếm tung tích Tưởng Nguyễn, chỉ có hai khả năng, hoặc là Tưởng Nguyễn nằm trong tay Tuyên Ly, hoặc là Tưởng Nguyễn đã chết. Nhưng nếu Tưởng Nguyễn vẫn còn trong tay Tuyên Ly, thì Tuyên Ly sẽ không giấu giếm không cho người khác nhìn, mọi thứ trước mặt, như chứng minh Nguyên Xuyên không nói dối. Trong lòng tất cả Cẩm y vệ chỉ có một ý niệm, là Tiêu Thiều đang lừa mình dối người.
Nam nhân luôn lý trí tĩnh táo, mạnh mẽ đối mặt với bất kỳ tình huống nào, bây giờ vô cùng sợ đối mặt sự thật. Cho nên hắn đang trốn tránh sự thật, nhưng tất cả mọi người đều không đành lòng vạch trần sự thật này, bọn họ không muốn tàn nhẫn vạch trần Tiêu Thiều.
Vậy coi như Tưởng Nguyễn còn sống đi, Cẩm Anh Vương phi còn sống, dẫu sao vẫn chưa tìm được thi thể không phải sao? Không tìm được thi thể, hẳn vẫn còn sống nhỉ. Mọi người chỉ có thể lừa dối mình như vậy.
"Tề công tử," Lâm quản gia nói: "Ngươi. . . . Hãy khuyên nhủ Thiếu chủ đi."
"Lâm quản gia, ngài chớ ép ta, ta khuyên không được huynh ấy." Tề Phong cười khổ: "Bây giờ ta cực kỳ hối hận." Đến cả chính mình ta cũng không khuyên được, trong lòng hắn yên lặng nói. Ban đầu Tưởng Nguyễn đã thương lượng kế hoạch với hắn, hắn cũng đồng ý. Khi tin tức của Cẩm Y vệ truyền tới tai hắn, Tề Phong chỉ cảm thấy một khắc kia thời gian như ngừng lại. Cảnh tượng hiện lên trước mặt hắn là ánh mắt kiên quyết của Tưởng Nguyễn ngày đó, hắn không thể nào ngăn cản, cuối cùng hắn cho rằng đó là một phương pháp tốt, hắn không ngăn cản. Nên cuối cùng hắn trơ mắt nhìn Tưởng Nguyễn đi xuống suối vàng.
Tiêu Thiều không cách nào tha thứ cho bản thân, Tề Phong cũng không cách nào tha thứ cho mình. Nhất là khi biết được Tưởng Nguyễn còn mang thai, hắn có lỗi với không chỉ Tưởng Nguyễn, còn có đứa bé trong bụng Tưởng Nguyễn, và cả Tiêu Thiều. Người còn sống phải chịu đựng sự đau khổ gấp mười ngàn lần người chết, điểm này Tề Phong rất rõ.
Năm xưa khi phu thê lão Cẩm Anh vương chết, Tiêu Thiều đã phải chịu đựng cảm giác đau khổ đó. Hắn tự phong bế bản thân, thời điểm hắn gặp Tưởng Nguyễn, khó khăn lắm mới bước ra được khỏi đó, nhưng bây giờ lại gặp đả kích tương tự một lần nữa, đối với Tiêu Thiều mà nói, điều này có ý nghĩa, một chút tình cảm dịu dàng trong tính mạng hắn đã bị xóa bỏ, từ nay về sau, người này thật sự không còn được xem là con người nữa.
Sao Tưởng Nguyễn có thể cam chịu chứ? Tề Phong nhắm mắt, hắn cảm thấy gió xuân thật lạnh, đèn trong thư phòng rất tối, cứ như một giây sau sẽ tắt ngay.
Lâm quản gia không nói gì nữa, chốc lát sau ông nói: “Là lão phu hồ đồ, ngài ấy và cha ngài ấy giông nhau, đều là người đa tình, lúc xưa…” Lâm quản gia không nói tiếp, lúc trước thái tử Hồng Hi vì Hướng Tiểu Viên mà mất đi ý chí sống tiếp, cuối cùng dùng cách thức thảm như thế đi theo Hướng Tiểu Viên. Tiêu gia, không, Tuyên gia đa tình, con trai và cha giống nhau, thái tử Hồng Hi ôn nhã như sen, Tiêu Thiều lạnh lùng như nước, nhìn có vẻ hắn còn lạnh lẽo cứng cõi hơn thái tử Hồng Hi, thật chất đáy lòng mềm mại hơn bất kỳ ai, vậy mà nay chút mềm mại cuối cùng trong lòng cũng bị người khác cướp mất ư? Lâm quản gia nhìn trời, lòng mặc niệm: Thái tử gia, ngài mở mắt chút đi, nếu ở trên trời có linh, thì đừng để con trai độc nhất của ngài cũng khổ sở như vậy.
Trong thư phòng, Tiêu Thiều ngồi trước bàn, khoác áo khoác đen vàng, áo dính sương lạnh, hắn không có tâm tư thay áo, chỉ ngồi ngẩn người trước bàn.
Trên bàn là chiếc bút nàng từng chạm qua, giấy nàng đã dùng qua, chiếc ly nàng từng uống, cái ghế nàng từng ngồi. Mỗi một ngóc ngách trong phòng đều là hình ảnh của nàng, nàng luôn ngồi đây đốt một ngọn đèn chờ hắn trở về, mỗi lần hắn đều trách nàng phải đi ngủ sớm một chút, nay cảnh còn người mất.
Tiêu Thiều kinh ngạc nhìn, nhớ lại lời Nguyên Xuyên nói trong bụng Tưởng Nguyễn còn đang mang đứa con của họ, lòng hắn bỗng nhiên đau xót, đột nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ chân chính hoàn thành trách nhiệm của một người chồng. Nàng rất kiên cường, hắn cứ thế cho rằng nàng rất kiên cường, nhưng lại quên mất, nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường như bao người mà thôi.
Tưởng Nguyễn kiếp trước thê thảm, hắn quyết định kiếp này phải bảo vệ nàng thật tốt, nhưng hắn bảo vệ nàng như thế ư?
Tiêu Thiều đột nhiên đưa tay che mặt mình, trong phòng gió lạnh vô cùng, thư phòng không lớn đột nhiên trở nên cực kỳ trống trãi, mà hắn cảm thấy rất cô độc.
Hắn từ từ buông tay ra, trải giấy ra bàn, rút một cây bút từ ống đồng ra, mài mực chấm bút, bắt đầu viết.
Hắn viết: "A Nguyễn thê tử của ta...."
Hắn viết rất cẩn thận, ánh đèn chiếu thẳng vào mi mắt, gò má anh khí tuấn mỹ, vậy mà, nhìn qua hết sức bi thương.
Hắn từng chữ từng câu viết xong, lúc này mới thu hồi lá thư đầy chữ. Xếp lá thư lại nhét vào một ống sắt, thổi tu huýt, một con chim bồ câu trắng bay vào. Tiêu Thiều cột ống sắt nhỏ vào đùi chim bồ câu trắng, lại đưa ngón tay ra sờ đầu bồ câu, sau đó giương tay, chim bồ câu trắng từ cửa sổ bay ra ngoài.
Hắn nhìn cửa sổ xuất thần.
Ngoài nhà, Tề Phong và Lâm quản gia không hẹn mà cùng nhìn về phía con chim bồ câu trắng từ thư phòng bay ra ngoài biến mất trong bóng đêm, cùng khẽ thở dài một hơi.
Chim bồ câu trắng này, sẽ đưa thư tới phương nào đây? Có thể đưa đến tay người ấy ư?