Đích Nữ Tàn Phi

Chương 163

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Quách tiểu thư, ngươi đến rồi.” Từ đằng xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng của Quách Yến Giai, đợi đối phương đến gần thì đi trước chào hỏi.

Hôm nay Quách Yến Giai mặc bộ kỵ trang màu trắng, không phải màu trắng thuần khiết như tuyết mà là màu nguyệt quang, bộ y phục được cắt may tinh tế, trên thân không có trang trí thứ gì đặc biệt nhưng lại ánh lên vài phần sắc tím, như ánh trăng mùa thu, lộng lẫy với bầu trời. Mái tóc đen dài hôm nay được buộc cao thành kiểu đuôi ngựa, trên tóc không có cài những chiếc trâm cài rực rỡ mà chỉ dùng một sợi dây màu trắng làm dây buộc tóc, màu đen của tóc cùng màu trắng của sợi dây theo động tác của nàng mà quấn lấy nhau, giống như tuyết rơi trên tóc. Tóc buộc cao, để lộ chiếc cổ trắng noãn cùng gương mặt xinh đẹp thanh thuần, mang theo vài phần sức sống thanh xuân.

Không hổ danh là tuyệt sắc mỹ nhân trên bảng xếp hạng mỹ nữ của Đại Ngụy, cho dù nàng ăn mặc đơn giản, không phấn son lòe loẹt thì cũng không thể giấu đi vẻ đẹp vốn có của bản thân.

Hóa ra... Phong Lãng thích là mẫu người như vậy, thảo nào hắn chướng mắt Lưu Hân.

Lưu Hân so với Quách Yến Giai tự nhiên là không xinh đẹp bằng, luận về khí chất cũng thua xa, chứ đừng nói tính tình của nàng bồng bột nóng nảy, nào có dáng vẻ ôn nhu dịu dàng như Quách Yến Giai, nam nhân hầu hết đều thích mẫu người như Quách Yến Giai, mỹ mà không tục, nhu mà không giả.

“Hứa tiểu thư, Phong tiểu thư...” Quách Yến Giai ôn tồn hữu lễ gật đầu, từng động tác cử chỉ đều lộ ra dáng vẻ của tiểu thư khuê các khiến Phong Hoa bên cạnh nhìn đến xuất thân.

Phong Hoa là tiểu thư Kinh Triệu Doãn Phong gia, nàng cũng được xem như là tiểu thư khuê các có tiếng của kinh thành nhưng tính tình nàng vốn phóng khoáng, đối với lễ nghi vẫn là xem nhẹ cho nên phong thái của nàng tự nhiên là không thể so sánh với Quách Yến Giai. Chưa kể đến bằng hữu của nàng rất ít người ra dáng tiểu thư khuê các, điển hình là Lưu Hân, từng cái nhấc tay cử chỉ đều không thấy bóng dáng của tiểu thư khuê các ở đâu, đặc biệt là khi nàng tức giận lên thì chẳng còn lời nào để hình dung dáng vẻ đó, Hứa Tư Khả rõ ràng là tốt hơn nhiều, bất quá so với Quách Yến Giai vẫn thua một phần khí chất.

Phong Hoa thật sự bất ngờ khi biết được người mà Phong Lãng thích lại là... Quách Yến Giai.

Ca ca của nàng là người thế nào, chỉ sợ không ai so với nàng càng thêm hiểu rõ, ngày thường hắn lưu luyến bụi hoa, kết giao với các tiểu thư nhà khác, loại hình nào cũng có cho nên khi biết mẫu người mà hắn thích chính là ôn nhu dịu dàng, khí chất thiên tiên không nhiễm chút bụi trần như Quách Yến Giai, nàng thật sự khó mà tin tưởng.

Nói thật, nếu đứng trên lập trên là một muội muội, nàng tự nhiên là muốn ca ca của mình có thể lấy được ý trung nhân về nhà, càng huống hồ ý trung nhân đó lại là người dịu dàng, thấu tình đạt lí thì quan hệ giữa chị dâu em chồng sau này không cần phải bận tâm. Nhưng đứng trên lập trường là một bằng hữu, lại còn là tỷ muội tốt của Lưu Hân, nàng thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy đối phương đau khổ, Lưu Hân có tình ý với ca ca nàng không phải ngày một ngày hai mà đã rất nhiều năm, nếu những gì nàng ta bỏ ra mà không được đáp lại, đổi lại là nàng nàng cũng đau khổ.

Loading...

Chính là đúng như lời Hứa Tư Khả nói, không phải người ta cứ thích mình thì mình liền đáp trả lại tình cảm của người ta, tình cảm vốn là thứ ích kỷ, đâu phải là cứ cho đi là sẽ nhận được? Nếu bản thân vì thương hại mà ở bên cạnh người đó, một ngày nào đó khi người đó biết được nhất định sẽ đau khổ không thôi, mà bản thân lại ủy khuất chính mình ở bên cạnh người mình không thích nhiều năm như vậy, bản thân cũng sẽ không vui.

Phong Hoa không tiếng động thở dài, chuyện tình cảm quả nhiên là một thứ phức tạp, nàng không muốn nghĩ về nó nữa, chỉ mong Lưu Hân sớm tỉnh ngộ, về việc Quách Yến Giai có khả năng trở thành tẩu tử của nàng hay không thì... chuyện tương lai tính sau vậy.

Bên này Phong Hoa đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, bên kia Hứa Tư Khả và Quách Yến Giai đã nói chuyện đến quên trời quên đất.

“Bộ kỵ trang này của Quách tiểu thư rất đẹp, rất hợp với khí chất của Quách tiểu thư.” Nữ nhân trò chuyện, nếu không phải bàn về trang sức phấn son thì chính là y phục xinh đẹp, Hứa Tư Khả cũng không ngoại lệ.

“Quách tiểu thư đặt may ở đâu vậy? Ta cũng muốn đặt một bộ giống vậy...” Nữ hài tử, đối với những thứ xinh đẹp bắt mắt liền nhịn không được muốn chiếm làm của riêng, mặc dù bộ kỵ trang này có phần đơn giản nhưng lại tôn lên khí chất của người mặc nó.

“Y phục này là do gia mẫu đặt may ở Mỹ Nhân Phường, nếu Hứa tiểu thư có hứng thú có thể đến Mỹ Nhân Phường xem thử, ở nơi đó ta thấy có không ít y phục thích hợp với Hứa tiểu thư.”

Mỹ Nhân Phường, cái tên này đối với tiểu thư khuê các trong kinh thành đã không còn gì xa lạ nữa, dù sao đó cũng là cửa tiệm y phục nổi tiếng nhất Đại Ngụy, y phục ở nơi đó làm ra không những đẹp mà còn quý, quan trọng hơn là mỗi tháng Mỹ Nhân Phường đều làm ra một bộ y phục mới, bộ y phục đó có đặc trưng và ý nghĩa riêng của nó, mỗi lần như vậy đều không trùng lại với nhau.

“Là Mỹ Nhân Phường sao? Tháng trước ta đến đó muốn đặt một bộ y phục, đáng tiếc là đã hết nhận đơn hàng rồi.” Nói đến đây, giọng nói của nàng không che giấu được tiếc nuối.

“Bệ hạ vừa hạ lệnh, thiếu nữ khắp kinh thành đều chạy đến Mỹ Nhân Phường để đặt y phục, Hứa tiểu thư có lẽ là đến trễ rồi.” Săn thú còn chưa bắt đầu, một đám tiểu thư khuê các đều tìm đến các cửa hàng y phục, nếu không đặt may kỵ trang thì cũng là đặt may y phục mới, khiến cho các cửa hàng vì nhận đồ mà hết nhân công, người đến sớm thì sẽ có được y phục mới để diện cho diệp này, người đến trễ tự nhiên là cái gì cũng không có.

“Ân...”

“Tháng sau Mỹ Nhân Phường sẽ ra một bộ y phục mới, Hứa tiểu thư có hứng thú đi xem cùng ta không?” Quách phu nhân bảo nàng phải tạo mối quan hệ tốt với Hứa Tư Khả, trong số những tiểu thư khuê các trong kinh thành thì Quách phu nhân chỉ chấm mỗi một mình Hứa Tư Khả, không chỉ vì nàng xinh đẹp hơn những người khác mà là do nàng thông minh cơ trí, bình tĩnh nội liễm, nếu gả vào Quách gia thì sẽ là sự trợ giúp với Quách Thiếu Thừa. Bất quá Quách Yến Giai không hiểu, kinh thành cũng không phải chỉ có một mình Hứa Tư Khả thông minh hơn người, Đại tiểu thư của An Định Hầu Từ Thu Nhược hay Ngọc Thanh Như của Đại Học Sĩ Ngọc gia đều là những người đáp ứng đủ yêu cầu của Quách phu nhân, vì sao nhất định phải là Hứa Tư Khả?

Nói thật, nếu Hứa Tư Khả không có quan hệ gì với Lưu Hân, Quách Yến Giai còn miễn cưỡng chấp nhận đối phương làm tẩu tử của nàng, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Hứa Tư Khả lại là hảo bằng hữu của Lưu Hân, mà Lưu Hân đối với nàng vẫn luôn ôm địch ý, nếu Hứa Tư Khả gả vào Quách gia, chẳng phải mối quan hệ giữa nàng và Lưu Hân sẽ trở nên vi diệu sao?

Đối với một người hết lần này đến lần khác muốn hãm hại mình, Quách Yến Giai mới không muốn cùng đối phương kết giao bằng hữu, càng đừng nói là xưng tỷ gọi muội!

“Ngốc nữ nhi, ngươi cảm thấy người có dung mạo tuyệt sắc như các nàng sẽ đồng ý chịu gả cho ca ca ngươi sao? Đặc biệt là vị tiểu thư Hầu phủ kia, nàng làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm một thiếu phu nhân của Quách gia được?”

Sau đó Quách Yến Giai mới biết, hóa ra không phải những người đó không hợp nhãn duyên với Quách phu nhân, mà là do Quách gia không dám trèo cao với bọn họ. Hầu phủ thì không cần phải nói, Hoàng hậu hiện tại cũng xuất thân từ Hầu phủ, tiểu thư Hầu phủ làm sao cam chịu đời sau thua kém đời trước? Mà Ngọc Thanh Như, tuy nói gia thế với Quách gia là môn đăng hộ đối, Quách lão gia cùng Ngọc lão gia cũng xem như bằng hữu lâu năm, thế nhưng Ngọc Thanh Như có một trang tuyệt sắc như vậy, cho dù Ngọc Thanh Như có đồng ý gả cho Quách Thiếu Thừa thì Ngọc gia bên kia cũng sẽ không đồng ý, có vốn luyến tốt như thế chỉ có kẻ ngốc mới không dùng.

Suy đi tính lại, Quách phu nhân chỉ cảm thấy có Hứa Tư Khả là phù hợp với yêu cầu của nàng, nàng lớn lên không phải đẹp nhất nhưng lại là người có đầu óc, tâm tính bình tĩnh, gặp chuyện không hoảng, tùy cơ ứng biến, chỉ cần bao nhiêu đó cũng đủ giúp cho tương lai của Quách Thiếu Thừa rồi. Bất quá nàng cũng nhìn ra được Hứa Tư Khả không có ý gì với Quách Thiếu Thừa, ít nhất hiện tại là không có, cho nên nàng mới muốn Quách Yến Giai trước tiên cùng Hứa Tư Khả kết thân, sau đó mới tạo cơ hội cho Hứa Tư Khả cùng Quách Thiếu Thừa gặp gỡ.

“Nếu Quách tiểu thư đã mở lời, ta làm sao dám từ chối?”

“Hai người đừng có nói chuyện y phục nữa có được không? Hôm nay chúng ta đến đây là để cưỡi ngựa mà!” Phong Hoa bị bỏ qua một bên nãy giờ, lúc này nhịn không được mà xen vào một câu.

“Phong tiểu thư nói đúng, hiện tại đúng là không thích hợp để bàn những chuyện thế này nhỉ?” Quách Yến Giai sửng sốt, lúc này mới nhớ đến Phong Hoa còn ở bên cạnh, không khỏi cảm thấy có lỗi vì đã bỏ qua đối phương.

Hứa Tư Khả trách cứ nhìn Phong Hoa một cái, sau đó mới giải thích với Quách Yến Giai: “Quách tiểu thư đừng trách, Phong Hoa nàng không biết ăn nói, nghĩ gì nói đấy, vô tình mạo phạm Quách tiểu thư.” Hành động vừa rồi của Phong Hoa, không thể không nói, đúng thật sự là rất vô lễ, đổi lại là người khác có lẽ chỉ tức giận một hồi là thôi, nhưng hết lần này đến lần khác lại là Quách Yến Giai, dựa vào mối quan hệ của Phong Hoa và Lưu Hân, Quách Yến Giai sao có thể không suy nghĩ nhiều được?

Bị Hứa Tư Khả trách cứ nhìn, Phong Hoa tỏ vẻ ủy khuất: “Quách tiểu thư đại nhân đại lượng, không cần trách ta a, ta chỉ là tùy tiện nói, ngươi cũng đừng bận tâm.”

“Hứa tiểu thư quá lời rồi, Phong tiểu thư đây gọi là thẳng thắn.” Trên gương mặt xinh đẹp của Quách Yến Giai vẫn duy trì nụ cười dịu dàng như cũ, không hổ danh là thiếu nữ ôn nhu nhẹ nhàng trong lời đồn.

“Phong tiểu thư không cần giải thích, lời của ngươi... ta hiểu.” Chữ cuối của nàng vang lên đặc biệt nặng nề, chính là Phong Hoa không có chút ý đến, ngược lại là Hứa Tư Khả bên kia, nghe đến lời này đáy mắt không khỏi lóe lên tia u quang.

Lời của Quách Yến Giai, nếu không phải người tâm tư thấu đáo, nghe vào tai sẽ không có cảm giác gì, chỉ mong... nàng là suy nghĩ nhiều.

Phong Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thì tốt quá, bằng không Tư Khả lại giận ta.” Nàng cũng không phải muốn xen vào cuộc trò chuyện giữa hai người, chỉ là bị bỏ qua một bên, cảm giác này rất khó chịu.

“Quách tiểu thư không trách thì tốt rồi.” Hứa Tư Khả quan sát sắc mặt Quách Yến Giai nửa ngày trời, không thấy nàng có biểu hiện gì tức giận mới yên tâm.

“Đúng rồi, vì sao Hứa tiểu thư lại hẹn ta ra đây cưỡi ngựa, mà không phải ở khu vực cưỡi ngựa bên kia?” Quách Yến Giai nhìn quanh một lượt, phát hiện nơi này bốn bề vắng lặng, hoang vắng không bóng người, bởi vì nằm ở bên cạnh chuồng ngựa cho nên cách lều nghỉ ngơi bên kia một đoạn khá xa, nếu nói bên kia ồn ào náo nhiệt thì bên đây vô cùng hoang sơ.

“Nơi đó nhiều người, ta sợ bọn họ hiểu lầm ta là muốn cùng Quách tiểu thư luận bàn, lời ra tiếng vào, đối với chúng ta đều không tốt, cho nên mới tìm một nơi vắng người.”

Quách Yến Giai gật đầu, xem như là hiểu ý Hứa Tư Khả, một con người trầm tĩnh như nước như nàng thật ra cũng không quá yêu thích những nơi đông người, huống hồ lời của Hứa Tư Khả cũng không sai, bọn họ chỉ hẹn nhau ra cưỡi ngựa mà thôi, chứ không phải thật sự luận bàn, đến nơi đông người sẽ phát sinh thêm nhiều phiền toái không đáng.

Nàng không khỏi thầm than, Hứa Tư Khả đúng là tâm tư thấu đáo a!

“Chuồng ngựa ở bên kia, Quách tiểu thư có muốn vào chọn một con không?” Phong Hoa lên tiếng đề nghị.

“Hảo.”

Ba người cùng nhau tiến vào chuồng người, người chăm sóc ngựa rất nhanh liền đứng dậy đón tiếp, thấy ba người các nàng y phục hoa lệ, bộ dáng xinh đẹp cũng không dám có tư tưởng không nên có mà chỉ thành thật đứng bên cạnh để các nàng chọn ngựa xong thì hắn sẽ dẫn ra ngoài cho các nàng.

Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả rất nhanh liền chọn xong con ngựa cho riêng mình, dù sao đi cưỡi ngựa cũng là do các nàng đề nghị, ngựa các nàng tự nhiên cũng đã cho người chuẩn bị sẵn, chỉ cần mang ra cưỡi mà thôi.

“Quách tiểu thư, ngươi chưa chọn được con ngựa nào à?” Thấy Quách

Bình Luận (0)
Comment