Đích Nữ Tàn Phi

Chương 64

“Tứ tỷ...” Sau khi Hạ Anh rời đi, tâm trạng Tiết Yên Hoa tốt hơn vài phần nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đang xem kịch vui của Tiết Phong Lan, ngọn lửa tức giận vừa mới được kiềm chế lại thổi bùng lên, trong lòng tuy không vui nhưng ngoài mặt Tiết Yên Hoa vẫn ngượng ngùng gọi một tiếng.

Tiết Yên Hoa tuy không phải là người thông minh nhưng nàng cũng không phải là loại người không có đầu óc, thủ đoạn của nàng tuy không thể so sánh với Tiết Phong Linh nhưng người nhận được sự yêu thích của Tiết lão thái thái thì có thể là người đơn giản? Nơi này dù sao cũng là Hàn Mai Các, nói trắng ra là địa bàn của Tiết Phong Lan, nàng đến chỗ của nàng ta, lại cùng nàng ta gây sự thì hết thảy mọi bất lợi sẽ chỉ đổ dồn về nàng, đến lúc đó dù có Tiết lão thái thái đến can thiệp thì mọi chuyện cũng đã quá muộn, huống hồ lần này nàng đến là có việc muốn nhờ, Tiết Yên Hoa không đọc kinh thư nhiều nhưng vẫn hiểu rõ đạo lí ăn nói khách khí vẫn là nên cần.

“Một tiếng này ta không dám nhận đâu?” Tiết Phong Lan cười cười, nhờ có Tiết Yên Hoa mà nàng mới có thể chứng kiến màn kịch hay giữa nàng ta và Hạ Anh, cho nên thái độ lần này nàng đối với nàng ta không giống như lần trước, rất là hòa nhã, bất quá lời nói thì lại khiến người đối diện rơi vào khó xử.

“Tứ tỷ nói đùa...” Không biết lời này của Tiết Phong Lan là thật hay giả nhưng vào tai vẫn khiến người nghe cảm thấy khó chịu, mặc dù không tận mắt chứng kiến hết thảy cuộc đối thoại giữa Tiết Phong Lan và Hạ Anh nhưng lúc nãy khi nàng vừa đến, rõ ràng thái độ mà Tiết Phong Lan đối với Hạ Anh so với thân tỷ song sinh là Tiết Phong Linh còn muốn thân hơn, hai người một tiếng “biểu tỷ, biểu muội” vô cùng thân thiết, kẻ xướng người hùa, mà hiện tại, thái độ của Tiết Phong Lan đối với nàng mặc dù hòa nhã nhưng lời nói lại như mang theo dao, quả thật là khiến người buồn bực không thôi.

Tiết Yên Hoa sớm đã quên mất, vốn dĩ mối quan hệ giữa nàng và Tiết Phong Lan không hề thân thiết, thậm chí có thể nói là tệ hại. Tất niên năm nay, chung đồ bổ mà Thượng thư phu nhân đích thân hầm cho nữ nhi nàng là Tiết Phong Lan, vậy mà bị Tiết Yên Hoa vô cớ tranh giành, sau cùng nàng lại khiến chén canh cá nóng hổi hất cả vào người Tiết Phong Lan, khiến da thịt Tiết Phong Lan bị bỏng một mảng lớn, nếu không phải có Thượng thư phu kịp thời bôi thuốc mỡ, Như Sương lại có mang dược từ hoàng cung đến để bôi thì làm sao vết thương của Tiết Phong Lan lại có thể lành nhanh như vậy?

Có lẽ trong lòng Tiết Yên Hoa, sự việc lần đó nàng sớm đã quên mất, mặc dù lần đó Thượng thư phu nhân đối với nàng gây khó dễ, nàng cũng thật ghi hận Tiết Phong Lan, bất quá nhìn thấy Tiết Phong Lan chỉ là một phế nhân nên mới bỏ mặc làm ngơ.

Tuy xuất thân không cao nhưng không biết Vũ di nương làm sao có thể dưỡng ra nữ nhi kiêu ngạo dường này, mắt còn cao hơn đâu, từ trước đến nay, những đích nữ trong mắt nàng đều hạng tầm thường, chỉ có Tiết Phong Linh là khiến Tiết Yên Hoa khiêm nhường, không gây sự, chứ Tiết Phong Lan thì không. Nàng đối với Tiết Phong Lan chỉ là sự khinh thường, không sợ Tiết Phong Lan đi cáo trạng, đối đầu cùng nàng, trong mắt nàng, Tiết Phong Lan tuy là đích nữ, nhưng lại không nhận được sự yêu thích của Tiết lão thái thái thì địa vị đã thấp hơn nàng một bậc, lại thêm sự kiện đôi chân Tiết Phong Lan bị tàn phế, lại càng khiến nàng cảm thấy không đáng bận tâm. Trong khái niệm của Tiết Yên Hoa, một nữ tử không nhận được sự yêu thích của trưởng bối, lại bị tàn phế hai chân thì cho dù là đích nữ, dung mạo xinh đẹp thì cũng chẳng khác gì người chết, phế nhân so với người chết, không phải là đau khổ hơn sao? Đặc biệt là khi nữ tử đó còn xuất thân danh môn, con đường sau này vốn khó lại càng khó.

Nếu không phải trải qua chuyện kiếp trước Tiết Phong Lan sẽ không đặt những thứ nhỏ nhặt như thái độ của Tiết Yên Hoa vào lòng, nàng sẽ không  quan tâm, bất quá sau khi trùng sinh, tính tình của nàng dù không muốn phải thay đổi. Vốn là thiếu nữ ngây thơ vô tâm vô dục lại bị cuốn vào âm mưu tranh đấu chốn hậu viện, bất kể là nữ tử nào cũng phải buộc bản thân mình phải trưởng thành, bởi vì đã từng trải qua cho nên chỉ có Tiết Phong Lan mới biết, hậu quả thuộc cuộc đáng sợ như thế nào, vì vậy kiếp này những thứ chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm nàng cũng lưu tâm từng chút, cẩn thận thâm dò, sai một li, chính là đi một dặm.

Sự việc lần trước, Tiết Yên Hoa hắt cả chén canh cá vào người nàng, Tiết Phong Lan không nói không có nghĩa là nàng bỏ qua, bất kì chuyện gì cũng phải chờ cơ hội đến mới có thể hoàn mỹ hoàn thành, mà Tiết Phong Lan chính là đang đợi cơ hội, người cho nàng cơ hội không ai khác chính là Tiết Yên Hoa.

Tuy nói Tiết Yên Hoa là người cho nàng cơ hội nhưng người chịu thiệt vẫn là Tiết Yên Hoa!

Nhìn vẻ mặt nàng lúc xanh lúc trắng, Tiết Phong Lan liền chuyển chủ đề: “Trà này sợ là không hợp với muội...” Còn chưa đợi đối phương hiểu rõ hàm ý trong câu thì nàng đã mở miệng phân phó người bên cạnh: “Như Ngọc, còn không mau pha cho lục tiểu thư một bình trà mới.”

“Nô tì lập tức đi chuẩn bị.” Như Ngọc nhận lệnh, vội cầm bình trà ra ngoài, ngay cả cơ hội để Tiết Yên Hoa muốn ngăn cản cũng không được.

“Tứ tỷ, không cần phiền phức như vậy...” Khách đến nhà được đãi trà quý ai mà không thích? Nhìn xuống chung trà trên tay Tiết Phong Lan đang không ngừng lan tỏa một mùi hương hoa lài nhàn nhạt, Tiết Yên Hoa liền biết đây cũng không phải loại trà rẻ tiền gì.

Tiết lão thái thái yêu thích trà, vì muốn lấy lòng nên Tiết Yên Hoa rảnh rỗi cũng bỏ một ít thời gian ra để nghiên cứu về lá trà, tuy tiếp xúc không nhiều nhưng dựa vào mùi hương nàng cũng phân biệt được đây là loại trà rẻ tiền, đâu là loại trà cực phẩm.

Loại trà hoa lài này, ngoài chợ nhiều như mây, thường thì giá chỉ có mấy quan tiền, tất nhiên giá xứng với thực, giá tiền ra sao chất lượng cũng như vậy, so với chung trà trong tay Tiết Yên Hoa, trà lài ngoài chợ tất nhiên không mùi hương có ngào ngạt như vật, màu nước trà cũng nhạt nhẽo, hương vị tất nhiên không cần phải so sánh.

Tiết Phong Lan hào phóng như vậy khiến nàng không khỏi cảm thán, mang loại trà như vậy ra đãi khách, nếu là ở chỗ Tiết lão thái thái, muốn nhìn thấy loại trà này cũng phải đợi đến ngày lễ hay là một ngày mà Tiết lão thái thái có tâm trạng tốt, nếu không loại trà xa xỉ như vậy, Tiết lão thái thái mỗi lần uống đều là tiếc đứt gan đứt ruột, chứng kiến đã nhiều lần, Tiết Yên Hoa âm thầm nói một câu: “Keo kiệt!”.

So với bộ dạng ngang ngược thường ngày, thái độ của Tiết Yên Hoa ngày hôm nay quả thật đủ lạ! Khiến Tiết Phong Lan đối diện lấy làm khó hiểu, bất quá rất nhanh nàng liền đoán được nguyên nhân, chỉ là đối phương không trực tiếp mở lời, nàng cũng không muốn mở miệng nói ra.

“Người đến là khách, điều này là hợp lẽ thường.” Trà này đối với người khác tuy quý nhưng ở nhà kho của Hàn Mai Các quả thật nhiều không đếm xuể, tất cả đều là do Thái hậu ban thưởng, Thái hậu đối với cháu gái này thật đúng là chiếu cố, có những thứ mới lạ đều sai người mang đến, bất kể là vàng bạc châu báu hay gấm vóc vải lụa, kì hoa dị thảo cũng không cảm thấy tiếc.

Đối với thái độ yêu thương, muốn gì được nấy của Thái hậu, Tiết Phong Lan không những không vui mừng mà còn sinh ra phòng bị, mặc dù kiếp trước Thái hậu vẫn một mực bảo hộ nàng, khi nàng gả cho Lam Thành Vũ, bất kể là chuyện lớn nhỏ trong cung, đều là do Thái hậu chỉ dạy, giúp nàng giải vây, điều này khiến Tiết Phong Lan sinh ra sự kính trọng, đồng thời cũng xem nàng như thân mẫu. Bất quá, trải qua một kiếp, Tiết Phong Lan vốn dĩ đã không còn bị tình cảm che mờ lí trí nữa, mặc dù hiện tại Thái hậu vẫn yêu thương nàng nhưng tương lai sau này, khó mà có thể nói rõ, cho nên nàng chỉ có thể ôm tâm tình phức tạp mà đối mặt với Thái hậu.

“Tứ tỷ nói phải, thật khiến muội muội khâm phục.”

Chỉ là một câu trả lời có lệ, sao có thể khiến người khâm phục? Lời này của Tiết Yên Hoa, quả thật là nịnh nọt không đúng lúc.

“Không biết lần này lục muội đại giá quan lâm đến hàn xá là có việc gì?” Thấy đối phương ngập ngừng mãi vẫn không vào thẳng vấn đề chính, Tiết Phong Lan cũng không gấp, bất quá nàng cũng không muốn lãng phí thời gian.

Thấy Tiết Phong Lan trực tiếp hỏi, cho dù hiện tại nàng muốn tiếp tục giả vờ cũng không thể.

“Nếu tứ tỷ đã mở lời, Yên Hoa đành nói thật, bất quá không phải tỷ đã đoán được sao?” Tiết Yên Hoa cũng không tin Tiết Phong Lan là người ngu ngốc, vừa nãy nàng cùng Hạ Anh tranh cãi một trận ầm ĩ như vậy, Tiết Phong Lan không phải không có đứng bên cạnh, mục đích bên trong, còn đợi nàng phải nói rõ sao?!

“Nói như vậy, lục muội lần này đến, quả thật là muốn tấm thiệp mời cung yến lần này?” Tiết Phong Lan không nhanh không chậm vạch trần mục đích của Tiết Yên Hoa, chỉ là sắc mặt  người đối diện lúc này cũng không thay đổi.

“Giữa chúng ta dù sao cũng là tỷ muội, tin rằng tỷ cũng sẽ không trợ giúp người ngoài để hại người trong nhà đâu nhỉ?” Giờ phút này Tiết Yên Hoa như trở thành người khác, rõ ràng là khác xa bộ dạng khổng tước kiêu ngạo của ngày thường, hiện tại bất kể là vẻ mặt hay lời nói đều không phù hợp với lứa tuổi của nàng, khiến Tiết Phong Lan đối diện kinh ngạc một chút, bất quá dù vậy nàng cũng không có bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

“Giúp người ngoài để hại người trong nhà? Có lẽ lục muội đã hiểu lầm rồi.” Tiết Phong Lan ngọt ngào cười, không nghĩ đến sẽ có một ngày Tiết Yên Hoa lại thấu tình đạt lí như vậy, nếu là chuyện lần trước ở từ đường với Hạ Túc mà nàng có thể lí trí như vậy thì rất có thể người mà Hạ Túc lấy không phải Tiết Thanh Liên mà là Tiết Yên Hoa nàng, chỉ tiếc số phận trớ trêu, bộ mặt khác này của Tiết Yên Hoa, chỉ sợ Tiết Phong Lan mới là người đầu tiên được diện kiến.

“Hiểu lầm cũng được, tin chắc tỷ là người hiểu rõ nhất. Thiệp mời tỷ có thể giao cho muội, dù sao tỷ cũng đâu đi dự tiệc được?” Nói đến đây ánh mắt liền rơi vào hai chân Tiết Phong Lan, vẻ mặt tuy không thay đổi nhưng giọng nói lại tỏ ra khinh thường rõ ràng.

“Để muội thay tỷ đi dự tiệc, như vậy không phải tốt lắm sao?!”

Tiết Phong Lan nhếch môi cười lạnh: “Người muốn giúp ta đi dự tiệc cũng không ít, đâu nhất thiết phải là muội?” Vốn dĩ còn đang đánh giá cao Tiết Yên Hoa, không ngờ sau một câu nói nàng ta lại để lộ bản thân là người không có đầu óc như vậy, tuy Tiết Yên Hoa thông minh nhưng dựa vào trình độ  này vẫn còn kém lắm, tính tình kiêu ngạo thích khinh thường người khác như vậy, chính là trở ngại lớn nhất của nàng ta!

“Tứ tỷ, chúng ta là người một nhà, nên giúp đỡ nhau mới phải, cần gì làm khó nhau?” Không nghĩ đến Tiết Phong Lan lại không khách khí như vậy, lời nói của nàng ta thật chẳng khác nào cái tát tát thẳng vào mặt nàng, bất quá vì thiệp mời, vì cơ hội có thể trở thành phượng hoàng, Tiết Yên Hoa chỉ còn một cách là nhẫn nhịn.

“Làm khó? Muội muội hiểu lầm, ta không hề có ý gây khó dễ cho muội, hôm nay là muội chủ động đến tìm ta, có vẻ như, người gây khó dễ cho ta là muội mới phải?” Lời nói của nàng là muốn cảnh tỉnh người đối diện, lần này mục đích Tiết Yên Hoa đến là để nhờ vã, vậy mà hết lần này đến lần khác để ra vẻ khinh thường nàng, dù tính tình Tiết Phong Lan có tốt cũng sẽ khó chịu.

Sắc mặt Tiết Yên Hoa lập tức thay đổi, vội vàng mở miệng giải thích, mặc đu trong lòng nàng cũng không muốn nhưng vì lấy đại cuộc làm trọng, điều này thật sự là làm khó Tiết Yên Hoa.

“Tứ tỷ hiểu lầm, muội cũng không có ý trách móc gì tỷ, chỉ là...” Dù muốn dù không thì nàng vẫn phải cho Tiết Phong Lan một chút mặt mũi.

“Chỉ là...?” Tiết Phong Lan lộ vẻ khó hiểu, rõ ràng biết rõ nguyên nhân mà còn cố hỏi.

“Thứ cho muội nói thẳng, muội và tỷ đều mang họ Tiết, giữa chúng ta cần gì phải giả vờ? Tấm thiệp mời đó, vốn dĩ không còn ở chỗ tỷ nữa đúng không?!” Đừng nghĩ nàng không biết Tiết Phong Lan bất quá chỉ là làm bộ làm tịch, rõ ràng khi nãy nàng ta cười đùa vui vẻ như vậy với Hạ Anh, nhất định là đã quyết định đưa tấm thiệp mời đó cho nàng ta, vậy mà còn có tâm trạng ở đây trêu đùa nàng, loại người này đúng là đủ vô sỉ.

Tiết Phong Lan gật gù: “Muội muội đã trực tiếp như thế, ta đây cũng không muốn nói nhiều, đúng là Anh biểu muội muốn ta nhường tấm thiệp đi dự cung yến lần này cho muội ấy... bất quá ta còn chưa có quyết định.” Nói là nhường thiệp mời nhưng thật chất chính là nhường cơ hội tiến cung, nhường cơ hội trở thành phượng hoàng, cơ hội tốt như vậy, nói nhường là nhường sao?!

“Cái gì? Tỷ còn chưa quyết định?” Như vậy có nghĩa là nàng còn có cơ hội? Nghĩ vậy Tiết Yên Hoa thầm cảm thấy vui vẻ.

“Đúng vậy, bởi vì ta nghĩ có người cần nó hơn Anh biểu muội.” Nói đến đây, ánh mắt nàng như có như không liếc về phía Tiết Yên Hoa, nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của nàng ta liền biết kế hoạch của bản thân sắp thành công.

“Hả? Người đó là ai vậy?” Tiết Yên Hoa tất nhiên nhận thấy ánh mắt của nàng, trong lòng sớm đã có câu trả lời, bất quá vẫn mở miệng hỏi, rõ ràng rất muốn nghe câu trả lời khiến nàng hài lòng.

Tiết Phong Lan ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thầm phỉ nhổ, rõ ràng đã biết còn giả vờ muốn nàng nói thẳng ra, sống chung với nhau mười mấy năm, lần đầu tiên Tiết Phong Lan phát hiện, vị lục muội này của nàng, tính tình không chỉ thích khinh thường người khác mà còn vô cùng vô sỉ nữa.

“Người đó không phải là lục muội muội sao?”

Tiết Yên Hoa làm bộ kinh ngạc: “Muội?!”

Đối với hành động mặt dày này của Tiết Yên Hoa, Tiết Phong Lan âm thầm cảm thấy khâm phục, diễn kịch thôi mà, có cần giả vờ thật như vậy không? So với Tiết Phong Linh còn muốn cao tay hơn một bậc đấy!

“Trong phủ này ngoài muội ra còn ai thích hợp hơn nữa chứ?!” Thượng thư phủ chỉ có nàng ta và Tiết Thanh Liên là thứ nữ, muốn có trong tay tấm thiệp mời của đích nữ cũng là điều hiển nhiên, bất quá so với Tiết Yên Hoa, Tiết Thanh Liên nào có thể tranh giành, cho nên nếu không phải có Hạ Anh xuất hiện thì đừng mong ai có tư cách tranh với nàng, trừ phi... Tiết Phong Lan nhất quyết không giao, nếu không Tiết Yên Hoa sẽ là người chiến thắng.

Bàn bạc của hai người còn chưa xong thì Xuân Cầm đã mở cửa bước vào, nếu là thường ngày Tiết Yên Hoa sẽ tức điên lên mà mở miệng mắng người nhưng nhìn bộ dạng gấp gáp đó của Xuân Cầm, lại nghĩ đến đây không phải là viện của bản thân nên cũng đành im lặng.

“Tiểu thư...”

“Có việc?”

“Lão phu nhân cho Huỳnh ma ma đến mời tiểu thư qua đó một chuyến.. nói là có việc cần bàn.”

“Sao?” Tiết Phong Lan lộ vẻ mặt kinh ngạc, thật chất trong lòng nàng đã sớm đoán được sẽ có sự tình này, nếu không phải có Tiết lão thái thái ở sau giựt giây, Tiết Yên Hoa và Hạ Anh sao có thể đến Hàn Mai Các của nàng mở miệng nhờ vã, hiện tại Tiết lão thái thái ra mặt, chỉ sợ đã quyết định tấm thiệp mời trong tay nàng nên thuộc về ai.

Trong lúc Tiết Yên Hoa đang ngơ ngác thì Tiết Phong Lan đã được Xuân Cầm bế đến Thọ Minh Trạch, thời gian từng phút từng phút trôi qua, một canh giờ sau rất nhanh liền đến, khi Tiết Phong Lan quay trở lại vẫn nhìn thấy Tiết Yên Hoa đang ngồi đó, chỉ là giờ phút này sắc mặt nàng sớm đã lộ vẻ buồn bực, Tiết Phong Lan tuy lấy làm kinh ngạc nhưng cũng hiểu rõ nguyên nhân.

Xem ra tấm thiệp mời này, quả thật đủ quý giá, nếu không cũng không khiến Tiết Yên Hoa và Tiết lão thái thái chật vật như vậy!

Vừa thấy Tiết Phong Lan được Xuân Cầm bế vào, Tiết Yên Hoa liền kích động đứng lên, vừa nãy khi Xuân Cầm nói Tiết lão thái thái cho mời Tiết Phong Lan đến Thọ Minh trạch để bàn bạc thì nàng biết mọi chuyện đã trở nên phức tạp rồi, chỉ là nabgf vẫn ôm hi vọng, dù sao nàng cũng là tôn nữ của nàng ta, mà Hạ Anh bất quá cũng chỉ là ngoại tôn nữ, bất luận thế nào nàng vẫn cảm thấy địa vị của bản thân trong lòng Tiết lão thái thái nhất định có thể hơn Hạ Anh một bậc cho nên mới kiên nhẫn ngồi đợi Tiết Phong Lan một canh giờ, không ngờ câu trả lời của Tiết Phong Lan lại dập tătd ngọn lửa hi vọng trong lòng nàng.

“Lục muội, thứ cho ta nói thẳng, thiệp mời lần này... có vẻ như Anh biểu muội cần hơn muội rồi!”
Bình Luận (0)
Comment