Đích Nữ Tàn Phi

Chương 88.7

Nàng tuổi tác không lớn nhưng trỗ mã đến không tồi, một thân kỵ trang màu xanh nhạt bao bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn, chất liệu vải không quá cứng cũng không quá mềm, kỵ trang được cắt may một cách tinh tế, chỉ thêu là màu vàng kim làm nổi bật lên từng đường nét của kỵ trang, phần ngực và phần váy dài phía dưới là màu xanh nhạt, hai tay cùng thắt lưng lại dùng vải màu trắng, xanh trắng hai màu cùng hòa lẫn vào nhau, tạo nên một màu sắc nhẹ nhàng hoài hòa, mang cho người khác cảm giác mát mẻ thoải mái.

Theo làn gió đầu hạ thổi qua, mái tóc đen dài uốn lượn trong gió, trên nền đen của tóc nở rộ ra một đóa màu bạc, nhìn qua vô cùng đẹp mắt. Đường nét gương mặt như được họa bởi một thi sĩ tài hoa, dưới làn mi dài như cánh bướm là một đôi mắt trong suốt như giếng cổ hồ sâu, lại tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, đôi môi hồng nhuận, như trái cây vừa mới chín mộng, vô cùng mê người.

Sắc mặt của nàng nhu hòa, khóe môi thời khắc đều treo một nụ cười khiến lòng người không khỏi sinh ra một tia thân cận, tuy nhiên bên cạnh nụ cười ôn hòa kia là khí chất thanh lãnh, mang theo vài phần lãnh đạm không nên có, nàng như mây nhẹ rời núi, nhẹ nhàng thanh thoát, băng cơ ngọc cốt, thân hình mảnh khảnh, bóng dáng yêu kiều, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt xung quanh.

Lúc này mặt trời vẫn chưa lên cao, ánh nắng cũng không quá gắt, từng tia nắng chiếu lên người nàng phản xạ theo những đường chỉ kim tuyến càng khiến cho kỵ tranh trên người nàng lấp lánh hẳn lên, nàng như được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời, làn váy màu xanh theo gió khẽ lay động, càng tăng thêm vài phần sinh động, nàng như tinh linh của rừng cây, mang theo hơi thở nhẹ nhàng của núi rừng, khiến lòng người cảm thấy thoải mái.

Mọi người bị khung cảnh trước mắt làm kinh tâm động phách, nhất thời không có ai mở miệng, chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, có người bị nắng chiếu chói mắt, cũng có người bị cảm giác khô nóng xung quanh làm cho hoàn hồn, mọi người thoát ra từ vẻ đẹp của người trước mắt, không gian yên tĩnh cũng nhanh chóng bị phá tan.

“Nàng... nàng là ai?!” Chẳng biết là ai đi trước mở miệng, nói lên tiếng lòng của mọi người xung quanh.

“Hóa ra trên thế gian này, ngoại trừ Thiên Ngôn quận chúa ra còn có một mỹ nhân xinh đẹp như vậy...” Là nữ nhân, nàng tự nhiên không muốn thừa nhận bản thân thua kém người khác, bất quá nếu đứng bên cạnh nữ tử đó, cho dù nàng có mặc một bộ hồng y rực rỡ đến đâu cũng không thể che lấp vẻ đẹp của đối phương.

“Nhìn có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi...” Người tham gia sinh thần của Liên Như Nguyệt thì nhất định sẽ nhận ra Tiết Phong Lan, dù sao ngày đó tỷ muội hai người đều ngồi bên cạnh nhân vật chính là Liên Như Nguyệt, tuy không phải là người nổi bậc nhất nhưng dung mạo bậc này tự nhiên sẽ không quá khó để nhận ra.

“Nàng... tuy không biết nàng là ai nhưng nàng thật sự quá đẹp! Quá mê người rồi!” Có người nhịn không được mà cảm thán trước vẻ đẹp của Tiết Phong Lan, thân là nữ nhân nàng còn nhịn không được mà si mê huống hồ là nam nhân, nếu nhìn thấy người trước mắt cũng không biết sẽ có phản ứng thế nào.

“Đại Ngụy ta không thiếu nhất chính là mỹ nhân, người như nàng cũng không có gì nổi bậc, huống hồ nói đến dung mạo xinh đẹp thì không ai có thể so sánh với Thiên Ngôn quận chúa.” Lập tức có người đứng lên phản bác, nàng cũng không phải nói giúp Trịnh Thiên Ngôn, chỉ là nhìn không được bằng hữu lại đi khen nữ nhân khác xinh đẹp hơn thôi.

Trịnh Thiên Ngôn là quận chúa của Trịnh vương phủ, Đại Ngụy Đệ nhất mỹ nhân, nàng xinh đẹp cũng được đi, cho dù nàng không đẹp thì cũng không ai dám nói ra, dù sao ở phía sau nàng là cả Trịnh vương phủ chống lưng, người bình thường tự nhiên sẽ không dám cùng nàng đắc tội, nhưng nữ nhân kia là ai, dựa vào đâu mà vừa xuất hiện đã cướp mất sự chú ý của tất cả mọi người?!

“A...” Người bên cạnh không khỏi liếc mắt, hết nhìn Tiết Phong Lan rồi lại nhìn Trịnh Thiên Ngôn, âm dương quái khí mở miệng: “Luận dung mạo nàng đúng là thua kém, nhưng về khí chất rõ ràng là Thiên Ngôn quận chúa không bằng.” Nói thật, với nhan sắc của Tiết Phong Lan cũng không phải là thua kém Trịnh Thiên Ngôn, chỉ là so với Trịnh Thiên Ngôn đã bước đến độ tuổi cập kê, từ một nữ hài trở thành một nữ tử xinh đẹp giống như một đóa hoa vừa mới hé nở, thu hút không ít ong bướm thì Tiết Phong Lan rõ ràng là vẫn còn quá non nớt, đợi thêm hai ba năm nữa, ai xinh đẹp hơn ai còn chưa biết đâu.

“Đúng a, ngươi nhìn xem, khí chất trên người nàng hoàn toàn khác hẳn Thiên Ngôn quận chúa, còn mang theo vài phần linh khí nữa.” Có người đứng ra chỉ điểm.

“Nàng không phải người đẹp nhất, nhưng nàng là người có khí chất đặc biệt nhất!” Linh khí loại này không phải muốn có là có, có người phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có được, cũng có người vừa sinh ra đã có, mỗi một động tác của nữ tử này đều mang theo vài phần linh khí, đây mới thật sự là “hoạt sắc sinh hương” trong truyền thuyết đi!

“Hừ, cũng có gì đặc biệt hơn người đâu chứ?!” Nữ tử hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Tiết Phong Lan phát hiện nàng đang ngồi trên xe lăn, sự ghen ghét trong đôi mắt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự khinh thường không chút che giấu.

“Ta nói, cho dù nàng ta có đẹp hơn Trịnh Thiên Ngôn thì đã làm sao, không phải chỉ là một phế nhân hay sao chứ?!” Khóe môi khẽ nhếch, để lộ châm chọc: “Thật đáng thương a!”

Người bên cạnh nghe vậy cũng vội vàng nhìn về phía Tiết Phong Lan, xác thực nàng đang ngồi xe lăn thì hơi há mồm, không biết nên nói cái gì cho phải, xung quanh lâm vào trầm mặc một lúc lại xôn xao như cũ.

“Nàng ngồi xe lăn a, liệu có phải thật sự bị...” Hai chữ “tàn phế” không thể nói ra khỏi miệng, dù sao thì điều đó cũng thật không lễ phép.

“Chắc chắn là vậy rồi, nếu không thì ai đời lại đi ngồi xe lăn chứ?!” Chuyện Tiết Phong Lan tàn phế sớm đã truyền khắp kinh thành, bất quá vẫn có nhiều người chưa thấy chân diện mục nên tự nhiên là không tin.

“Đã tàn phế mà lại đi săn thú, có phải không đây? Người nhà nàng nghĩ thế nào vậy?” Một số người lại không có kiêng kỵ nhiều như vậy, nhìn thấy Tiết Phong Lan ngồi xe liền quy nàng thành phế nhân.

“Nàng bước xuống từ Lễ bộ Thượng thư phủ, xem ra chính là vị kia của Tiết gia rồi...”

“Vị kia của Tiết gia? A, ngươi nói nàng chính là người nhận được ân sủng của Thái hậu đó sao?”

“Không phải nàng thì là ai, dù sao ở nơi này chỉ có một mình ngồi xe lăn...”

“Nghe đồn Thái hậu sủng ái nàng lắm, điều đó là thật sao?”

“Bị tàn phế mà vẫn có thể tham gia săn thú, ngươi cảm thấy chuyện này còn giả được sao?” Săn thú mùa xuân mặc dù không vụ cấm người tàn phế tham gia nhưng chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, thường thì người bị thương đều không tham gia, huống hồ là người bị tàn phế như Tiết Phong Lan, vậy mà lại nàng có thể tham gia săn thú mùa xuân, trong này rõ ràng là có mờ ám, một số người cảm thấy bởi vì có Thái hậu chống lưng nên nàng mới có mặt tại đây.

“Chậc, săn thú mùa xuân năm nay đúng là đặc sắc.” Mặc kệ Tiết Phong Lan là dựa vào cái gì để tham gia săn thú lần này nhưng việc nàng có mặt ở đây là sự thật, cũng bởi vì sự có mặt của nàng mà săn thú mùa xuân năm nay náo nhiệt hơn hẳn mọi năm.

“Còn phải nói sao?” Không ít người ôm kịch vui nhìn về phía xe ngựa của Tiết gia.

“Tỷ tỷ ngươi xem, người đó chính là Tiết Phong Lan đó.” Chanh y thiếu nữ kéo ống tay áo của người bên cạnh, bộ dạng thần bí kề sát tai đối phương nói nhỏ.

Nữ tử bên cạnh một thân kỵ trang màu vàng, đầu hơi ngẩng cao, để lộ chiếc cổ cao cùng với làn da trắng noãn, một bên tóc rũ xuống, nàng đưa tay vén lấy sợi tóc ra sau gáy, dung nhan thanh nhã thoát tục, cả người nàng lúc này như bao phủ bởi ánh sáng mặt trời, xinh đẹp chói mắt không sao tả xiết.

“Xem ra nàng cũng có chút tư sắc đó chứ.” Chanh y nữ tử một tay chống cằm, bộ dạng hoạt bát lanh lợi, tuy nàng không xinh đẹp bằng người bên cạnh nhưng cũng được xem là một tiểu mỹ nhân, bộ dạng non nớt mang theo vài phần ý vị khác.

Hai nữ tử xinh đẹp đứng cùng một chỗ, đổi lại là nơi khác thì nhất định đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, nhưng đáng tiếc nơi này là trường săn, hơn nữa còn là khu vực dành cho gia quyến các phủ, so sánh với những nơi khác thì nơi này chẳng khác nào một rừng hoa đang nở rộ, mà hai người các nàng chỉ là một trong số những đóa hoa kia, cho dù nổi bật đến mấy cũng chẳng có ai để ý, huống hồ hiện tại mọi người đang bị chuyện của Ngũ gia và Tiết gia thu hút, tự nhiên sẽ không chú ý đến mỹ nhân như các nàng.

“Năm xưa Thượng thư phu nhân là mỹ nhân nổi tiếng khắp kinh thành, Thượng thư đại nhân cũng là nam tử tuấn tú, nữ nhi của hai người họ sao có thể thua kém được?” Giọng nói nàng trong như suối, êm ả dịu dàng đi vào lòng người.

Chanh y nữ tử tiếp lời: “Nhưng so với Trịnh Thiên Ngôn vẫn là thua kém.”

“Đúng là không thể so sánh.” Nữ tử đứng dưới tán ô, một tay nhận lấy mứt quả của nha hoàn bên cạnh bỏ vào miệng, nhàn nhã đứng một bên xem kịch vui.

“Đúng không? Đúng không?” Nghe thấy tỷ tỷ đồng ý với ý kiến của bản thân, gương mặt chanh y nữ tử lập tức hiện lên nụ cười.

“Bất quá nếu hai người bọn họ đứng chung một chỗ... ai thua kém ai còn chưa biết đâu.” Mặc dù luận dung mạo, Tiết Phong Lan quả thật là thua Trịnh Thiên Ngôn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, điều thiếu hụt của nàng cũng đã được bù đắp với khí chất của bản thân, cho nên nếu như nàng cùng Trịnh Thiên Ngôn thật sự đứng cùng nhau, chưa chắc nàng đã rơi vào thế hạ phong đâu.

“A...” Chanh y nữ tử nhẹ hô một tiếng: “Có phải tỷ đánh giá nàng quá cao rồi không? Muội thấy nàng còn không xinh đẹp bằng tỷ...” Dứt lời nàng cũng lấy mứt quả bỏ vào miệng, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thỏa mãn.

“Đó là muội cảm thấy như vậy thôi.” Nàng hơi liếc mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Thu Nhi, muội là muội muội của ta, ở trước mặt ta chẳng lẽ muội lại đề cao người khác mà đạp ta xuống sao?” An Định Hầu phủ có nhiều vị công tử tiểu thư, Từ Thu Nhi là muội muội thân sinh của nàng, tự nhiên quan hệ với nàng cũng là tốt nhất, ngày thường ở trước mặt nịnh nọt đủ thứ, cho dù ở trước mặt người ngoài cũng sẽ không hạ thấp thân tỷ của mình, đối với vị muội muội này Từ Thu Nhược cũng hết lòng yêu thương.

“Muội... lời muội nói là thật!” Từ Thu Nhi một bên nhai mứt quả, cũng không quên phản bác lại lời tỷ tỷ: “Theo như muội thấy, nàng ta ngay cả Ngọc Thanh Như còn không bằng, làm sao có thể so sánh với tỷ?”

“Tính tình muội ta còn không hiểu sao? Người có thể khiến muội đem ra so sánh với Ngọc Thanh Như thì nhất định tuyệt sắc mỹ nhân rồi!” Từ Thu Nhược nhìn muội muội với ánh mắt hiền hòa: “Cho nên không cần phải dối lòng làm gì.” Với tính tình của muội muội nhà mình, Từ Thu Nhược tự nhiên là là rõ ràng hơn ai hết, ngoài mặt thì nói là đối phương không bằng nàng nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, dung mạo bậc này của Tiết Phong Lan, chính bản thân nàng còn thấy đẹp thì huống hồ gì nha đầu Thu Nhi này?

“Hừ!” Từ Thu Nhi bĩu môi, im lặng không nói.

Từ Thu Nhược đưa mắt nhìn về phía bên kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì mà bộ dạng có chút xuất thần, Từ Thu Nhi bên cạnh thấy tỷ tỷ không để ý đến bản thân, có chút buồn bực, nàng vốn định im lặng để tỷ tỷ đến dỗ nàng, ai biết được tỷ tỷ lại làm như không thấy, thật sự là tức chết người mà!

“Đúng rồi, nhắc đến Ngọc Thanh Như, nãy giờ muội vẫn chưa nhìn thấy nàng, săn thú mùa xuân năm nay nàng có tham gia không?” Từ Thu Nhi nhìn quanh trường săn một lượt, chỉ thấy một đám oanh oanh yến yến đang đứng tụ tập thành từng đám nhỏ, màu sắc của y phục lóe hết cả mắt khiến nàng không nỡ nhìn thẳng.

“Ngọc Thanh Như là đích nữ của Đại Học Sĩ Ngọc gia, tự nhiên là không thể vắng mặt.”

“Nhưng muội chẳng thấy nàng đâu cả.”

“Nàng là người thích yên tĩnh, lúc này hẳn là đang ngồi trên xe ngựa đợi rồi.” Từ Thu Nhược liếc mắt nhìn về phía cỗ xe ngựa có kí hiệu của Đại Học Sĩ Ngọc gia, người của các xe ngựa khác đối với cuộc tranh chấp giữa Ngũ gia và Tiết gia đều cảm thấy tò mò mà bước xuống xe, cho dù không xuống xe cũng ngồi ở trên xe ngựa vén màn che lên xem, chỉ có xe ngựa của Ngọc gia là không có động tĩnh gì, giống như không có người nào ngồi bên trong vậy.

“Tứ muội, ngươi xuống xe làm gì?” Tiết Lan Hương nhìn Tiết Phong Lan một bên tựa tiếu phi tiếu, thần sắc phức tạp mở miệng.

Chuyện từ chối Ngũ Thanh Lan là do Tiết Phong Lan nói, hiện tại Ngũ Thanh Lan tìm đến cửa gây sự tự nhiên phải để Tiết Phong Lan ra mặt giải quyết, thế nhưng nàng thân là nhị tỷ của đối phương, cũng không thể im lặng nhìn đối phương ra ngoài gây chuyện, mặc dù Tiết Phong Lan đã nói Tiết lão thái thái không thể xen vào chuyện xảy ra trong săn thú mùa xuân nhưng sau chuyến săn thú thế nào cũng có người nói lại với nàng, đắc tội Ngũ gia, chuyện này sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy, không chỉ Tiết gia bên này mà còn có Ngũ gia bên kia nữa.

“Chuyện từ chối nhường đường cho Ngũ tiểu thư là do muội nói, hiện tại Ngũ tiểu thư tìm đến cửa, vẫn là nên để muội giải quyết đi.”

Tiết Lan Hương đi đến bên cạnh Tiết Phong Lan, thấp giọng mở miệng: “Đừng hồ nháo.” Nàng tự nhiên không tin Tiết Phong Lan sẽ có năng lực giải quyết chuyện này, mặc dù hiện tại Tiết Phong Lan đã thay đổi nhiều so với trước kia nhưng trong mắt nàng Tiết Phong Lan vẫn là một nha đầu không hiểu chuyện, suốt ngày cùng nàng tranh cãi với nhau mà thôi.

“Nhị tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ giải quyết ổn thỏa.” Tiết Phong Lan biết Tiết Lan Hương không tin tưởng nàng nhưng nàng vẫn phải nói, nàng sớm đã không còn là Tiết Phong Lan ngây thơ trước kia nữa, đối với thế gian vạn sự đều không rõ ràng, hiện tại ngay cả Tiết Phong Linh nàng cũng có thể đối đầu, một nha đầu như Ngũ Thanh Lan thì có là gì?!

“Muội thì có thể giải quyết chuyện gì chứ? Muội mau lên xe đi, đừng có ở đây gây thêm chuyện...”

“Nhị tỷ, muội có thể.” Tiết Phong Lan cho Tiết Lan Hương một ánh mắt kiên định khiến Tiết Lan Hương nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Ngươi là ai?” Ngũ Thanh Lan từ lúc Tiết Phong Lan xuất hiện đều im lặng đứng một bên quan sát, không có mở miệng, chính là ánh mắt của nàng nhìn Tiết Phong Lan mang theo vài phần địch ý mà Tiết Lan Hương trước đó không có, hiện tại bị tỷ muội Tiết gia làm lơ khiến nàng có chút buồn bực.

“Ngũ tiểu thư ngươi tốt, ta gọi Tiết Phong Lan, là Tứ tiểu thư của Lễ bộ Thượng thư phủ.” Trong lúc Ngũ Thanh Lan quan sát nàng thì Tiết Phong Lan cũng đánh giá đối phương, thiếu nữ cẩm y rực đỏ, tà ào bay theo gió, ngũ quan thanh tú, trên gương mặt không chút che giấu vẻ kiêu căng ngạo mạn, nhìn mọi người xung quanh chỉ bằng nửa con mắt, khiến người khác không chút hảo cảm.

Ngũ Thanh Lan, tiểu thư nhà An Nam Tướng quân, người khác dựa vào tài năng cùng nhan sắc để nổi tiếng, còn nàng lại dựa vào tính tình kiêu căng, được chiều sinh hư mà nổi tiếng.

Đối với vị tiểu thư của Ngũ gia này, kiếp trước Tiết Phong Lan có nghe nói đến chứ chưa từng gặp qua, người bên ngoài đồn nàng được sủng sinh kiêu nàng còn không tin, hiện tại gặp mặt mới biết được, đâu chỉ đơn giản là kiêu ngạo.

Sự kiện mà Tiết Phong Lan ấn tượng nhất về Ngũ Thanh Lan chính là trên Quỳnh Lộ Yến năm đó, nàng ta cư nhiên dám công khai bày tỏ tình cảm với Hộ bộ Thị lang vừa mới nhậm chức không lâu Phó Trác Thành!

Quỳnh Lộ Yến mỗi năm một lần, vốn là buổi tiệc dành cho công tử tiểu thư thế gia bộc lộ tài nghệ của mình, nhưng thực chất là buổi tiệc thân cận, tạo cơ hội cho các vị công tử tiểu thư có cơ hội tiếp xúc với nhau để tìm hiểu đối phương, thường thì những buổi tiệc thế này đều tổ chức ở trong cung nhưng không phải, lần này là do Trưởng công chúa chủ trì buổi tiệc, được tổ chức tại Trịnh vương phủ. Ngày đó Ngũ Thanh Lan ở trước mặt mọi hướng Phó Trác Thành bày tỏ, mặc dù về chuyện tình cảm nam nữ Đại Ngụy đặc biệt phóng khoáng hơn các triều đại đi trước nhưng việc ở nơi đông người như vậy mà công khai bày tỏ tình cảm là chưa từng có. Tối hôm nay người nổi bật nhất Quỳnh Lộ Yến không ai khác chính là Ngũ Thanh Lan, người trước khi tham gia Quỳnh Lộ Yến đã biết Ngũ Thanh Lan thì hiện tại cái tên này như sấm bên tai, người trước kia không biết Ngũ Thanh Lan thì sau đêm nay không ai không biết đến vị tiểu thư của An Nam Tướng quân phủ, điều đáng nói nhất là nàng ta bày tỏ rồi bị từ chối, đây mới chuyện gây ra oanh động lớn nhất!

“Lễ bộ Thượng thư phủ các người dù có xuống thêm một người nữa cũng không thể thay đổi được gì.” Ngũ Thanh Lan hừ lạnh, đối với danh tính của đối phương không chút hứng thú, giống như lời nói của nàng, ngày hôm nay nàng muốn xe ngựa của Lễ bộ Thượng thư nhường đường, cho dù ai đến cũng không thể ngăn cản.

“Ngày hôm nay ta nhất định phải vào lều trước, đừng hòng ai có thể cản được ta!”

Đối với bộ dạng hùng hổ kia của đối phương, Tiết Phong Lan không chút bận tâm hỏi một câu: “Ngũ tiểu thư, An Nam Tướng quân vẫn tốt chứ?”

Ngũ Thanh Lan sửng sốt, Tiết Lan Hương sửng sốt, quần chúng ăn dưa xung quanh cũng sửng sốt, không ai ngờ rằng Tiết Phong Lan lại nói một câu như vậy.

“Ngươi có ý gì?!” Ngũ Thanh Lan khó hiểu, đừng nói nàng khó hiểu mà mọi người xung quanh cũng khó hiểu, không ai hiểu nổi trong đầu Tiết Phong Lan đang suy nghĩ cái gì.

“Ta chỉ là muốn biết An Nam Tướng quân có khỏe hay không, làm sao lại dạy dỗ nữ nhi của mình thành ra như vậy, hiện tại xem ra là An Nam Tướng quân bận trăm công nghìn việc, không có thời gian quan tâm đến Ngũ tiểu thư rồi.”

Mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, lời nói của Tiết Phong Lan khá uyển chuyển, nghe có vẻ giống như là đang hỏi thăm An Nam Tướng quân nhưng thực chất là đang mắng Ngũ Thanh Lan không có gia giáo, An Nam Tướng quân không biết các dạy dỗ nữ nhi!

Một số người không khỏi thầm than, vị Tứ tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư này đúng là miệng lưỡi sắc bén, vừa ra tay đã tát thẳng đối phương không chút thương tiếc, nào giống như Tiết Lan Hương lúc nãy, nói câu nào liền bị Ngũ Thanh Lan đáp trả lại câu đó, hiện tại Tiết Phong Lan vừa lên tiếng đã đánh đòn phủ đầu, cũng không biết Ngũ Thanh Lan sẽ làm thế nào?

“Ngươi mắng ta không có gia giáo?!” Ngũ Thanh Lan cũng không ngốc, ngay từ đầu khi Tiết Phong Lan hỏi đến phụ thân của nàng thì nàng đã thấy có gì đó không ổn, sau đó nghe câu tiếp theo của nàng ta liền biết có chuyện, thấy phản ứng của mọi người xung quanh nàng làm sao không biết đối phương là đang mắng nàng?

“Ngũ tiểu thư, có phải ngươi hiểu lầm rồi không? Lời nào của ta là mắng ngươi rồi?” Tiết Phong Lan hồ nghi nhìn Ngũ Thanh Lan, gương mặt hiện lên vài phần ngây thơ, một bộ dạng mờ mịt, giống như thật sự không rõ Ngũ Thanh Lan đang nói gì.

“Đừng có mà giả vờ!” Ngũ Thanh Lan tức giận: “Mới vừa nãy ngươi còn mắng ta không có gia giáo, ngươi đừng tưởng ta không biết, chẳng lẽ ngươi dám nói không dám nhận sao?”

“Ta chỉ là đang hỏi thăm An Nam Tướng quân mà thôi, không nghĩ đến Ngũ tiểu thư lại có suy nghĩ như vậy.” Tiết Phong Lan thở dài: “Ta nghe nói dạo gần đây Vân Nam đang có thổ phỉ gây rối, An Nam Tướng quân thân là người quản lí khu vực phía Nam, tự nhiên là bận trăm công nghìn việc, sợ là hiện tại đã rời khỏi kinh thành, ta không phải là đang quan tâm Ngũ tiểu thư sao?”

“Ngươi...” Ngũ Thanh Lan chỉ tay vào mặt Tiết Phong Lan, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi không nói được lời nào.

“Xem kìa, vị kia của Lễ bộ Thượng thư phủ đúng là miệng lưỡi sắc bén, câu đầu tiên mà đã khiến cho Ngũ Thanh Lan á khẩu không nói được lời nào, đúng là có năng lực.”

“Chậc, quả nhiên là có chút thủ đoạn.” Có người mở miệng châm chọc: “Bất quá cũng chỉ là chút thủ đoạn nho nhỏ thế này, chỉ có thể đối phó được với Ngũ Thanh Lan, đổi lại là người khác có khi người không nói được lời nào chính là nàng.” Một đám nữ nhân lớn lên trong hậu viện, thủ đoạn gì mà chưa từng thấy qua, chỉ có những kẻ bị chiều hư như Ngũ Thanh Lan mới không rõ ràng mọi chuyện, còn những người ở đây ai mà không có một chút thủ đoạn để giữ mình.

“Không có thủ đoạn làm sao lại có thể nhận được sự yêu thích của Thái hậu?” Nghe nói Thái hậu tính tình lãnh đạm, đối xử với Lam Thuần Ngọc cùng Lam An Khánh cũng lạnh nhạt vô cùng, vậy mà lại đi sủng ái cháu gái bên ngoại nầy của mình, xem ra Tiết Phong Lan thật sự có chỗ hơn người.

“Ngũ Thanh Lan lần này gặp phải đối thủ rồi.”

“Dựa vào tính tình đó của Ngũ Thanh Lan, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.” Tính khí của Ngũ Thanh Lan khắp kinh thành có ai mà không biết, người đắc tội nàng tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, hiện tại Tiết Phong Lan ở trước mặt mọi người hại nàng mất mặt, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua.

“Lúc nãy vị kia của Tiết gia nói An Nam Tướng quân hiện tại không có ở trong kinh thành là đang muốn cảnh cáo Ngũ Thanh Lan đừng quá kiêu ngạo, sẽ không có ai chống lưng cho nàng sao?” Có người lập tức chú ý trọng điểm trong lời nói của Tiết Phong Lan, Tiết Phong Lan nói ba câu, hai câu trong số đó đã không ngừng nhắc đến An Nam Tướng quân, muốn không chú ý cũng khó.

“A?” Được người chỉ điểm, mọi người lập tức chú ý đến việc Ngũ Thanh Lan không có chỗ dựa, đã không có chỗ dựa thì ai trong số bọn họ sẽ sợ nàng?

Có người nhìn không vừa mắt Ngũ Thanh Lan, nghe vậy bèn vui sướng khi người gặp họa: “Nói như vậy... Ngũ Thanh Lan hôm nay nhất định sẽ phải ăn khổ rồi?”

“Điều quan trọng là, làm sao nàng biết An Nam Tướng quân đã rời khỏi kinh thành?” Chuyện An Nam Tướng quân rời khỏi kinh thành, trong số những nữ quyến bọn họ đều không có ai nghe nói đến, lúc nãy trên đường đi bọn họ cũng không có để ý là An Nam Tướng quân có ở trong đoàn người hay không, chỉ thấy Ngũ Thanh Lan kiêu ngạo như vậy, còn nghĩ rằng ngày hôm nay An Nam Tướng quân có mặt ở đây để chống lưng cho nàng nên nàng mới dám ngông cuồng như thế.

Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, mọi người xung quanh cũng bất giác im miệng, bắt đầu suy đoán rốt cuộc là Tiết Phong Lan nói thật hay nói bừa, nếu là nói thật thì làm sao nàng biết được tin tức này, bọn họ còn chưa biết đâu, còn nếu là nói bừa để lừa gạt Ngũ Thanh Lan thì nàng đúng là trâu thật, ngay cả lý do này cũng dám mang ra nói dối, không sợ An Nam Tướng quân biết được sẽ tìm đến nàng sao? Bất quá điều khiến mọi người rơi vào trầm tư hơn nữa chính là thái độ của Ngũ Thanh Lan, nàng ta không hề phản bác lời của Tiết Phong Lan nói, cũng không hề thừa nhận, mà lựa chọn bỏ qua, điều này khiến mọi người phải đoán già đoán non, rốt cuộc là Ngũ Thanh Lan giả vờ nghe không hiểu hay thật sự là nghe không hiểu lời Tiết Phong Lan nói?

Từ Thu Nhi thấp giọng nói vào tai tỷ tỷ: “Dựa vào trí thông minh đó của nàng ta, nhất định là nghe không hiểu.” Trong mắt Từ Thu Nhi, Ngũ Thanh Lan là loại người ngu ngốc, đã không có mưu trí mà tính tình còn kiêu ngạo không xem ai ra gì, cho nên đối với lời nói của Tiết Phong Lan nàng ta chắc chắn là nghe không hiểu.

“Miệng lưỡi đúng sắc bén, so với tỷ tỷ ngươi đúng là tốt hơn nhiều!” Ngũ Thanh Lan cố gắng kìm nén tức giận dưới đáy lòng, ánh mắt lỡ đãng rơi vào xe lăn của Tiết Phong Lan, giọng điệu châm chọc: “Oa, hóa ra ngươi ngồi xe lăn à? Nói như vậy thì đôi chân kia của ngươi... hẳn là đã tàn phế rồi đúng không? Cũng biết kẻ tàn phế như ngươi làm sao lại được tham gia săn thú nữa, người ta có đủ hai chân còn chưa chắc đã có thể an toàn trong khu vực trường săn, mà ngươi lại... chậc, cẩn thận làm mồi cho thú dữ đấy.” Mắng người xong, tâm tình Ngũ Thanh Lam liền trở nên thoải mái không ít, Ngũ Thanh Lam trước giờ kiêu ngạo, chưa bao giờ phải chịu thiệt trước mặt người khác, lúc nãy bị Tiết Phong Lan mắng mà nàng lại không phản bác được câu nào cũng khiến nàng tức giận vô cùng, hiện tại rốt cuộc cũng tìm được cơ hội phản kích, đánh thẳng vào chỗ đau của đối phương.

Một người tàn phế, kiêng kỵ nhất chính là nghe người khác nói đến đôi chân của nàng, cũng giống như một người xinh đẹp bị hủy dung, tự nhiên không muốn nghe người khác nhắc đến dung mạo của nàng, cho nên bất kể là ai nghe xong cũng đều sẽ nổi giận, đồng thời cũng có chút tự ti mặc cảm, tránh không khỏi cảm thấy đau lòng khổ sở. Chính là Tiết Phong Lan lại không giống vậy, kiếp trước nàng sống trong tự ti mặc cảm suốt một thời gian dài, cuối cùng càng thu hẹp bản thân trong thế giới riêng, cho đến khi Lam Thành Vũ xuất hiện, dùng sự dịu dàng bước vào thế giới của nàng, để rồi mở ra đau khổ khác cho cuộc đời nàng, cho nên khi sống lại, Tiết Phong Lan đã quyết tâm sẽ bỏ mặc ánh mắt của mọi người xung quanh, kiếp này nàng chỉ sống vì bản thân, cho dù người khác có nói gì cũng không thể đả động tâm tình của nàng, vậy nên Ngũ Thanh Lan muốn dùng lời nói công kích nàng thì không hề có hiệu quả.

Thứ đau khổ hơn nàng đã từng trải qua, một chút lời nói không có chút công kích này thì có thể làm gì được nàng?!

“Cưỡi ngựa là dùng chân, nhưng săn thú là dùng tay, chân ta tuy không thể đi lại nhưng tay ta vẫn còn lành lặn, huống hồ so với một số người tay chân lành lặn ta cũng không tính là quá vô dụng, cho nên Ngũ tiểu thư không cần thay ta lo lắng.” Gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười ôn hòa, khóe môi giương lên, đôi mắt hiện lên ý cười, nàng cười rộ lên khiến cảnh vật xung quanh đều trở nên thất sắc, ngay cả mặt trời đang chiếu sáng cũng không rực rỡ bằng nàng.
Bình Luận (0)
Comment