Cao Chính Khang mang theo đội Xanh một đường chạy như điên, tới gần đường bên trái mới bắt đầu thả chậm bước chân, chậm rãi sờ soạng đi qua.
Sau khi liên hệ với Doanh đội 4, doanh đội 5 ở đường bên trái, phát hiện không có việc gì phát sinh.
“Mẹ kiếp! Tình huống này là như thế nào? Đội Đỏ không có mai phục sao?”
Cao Chính Khang để một binh lính trinh sát đi trước điều tra, một lúc sau nói ở trong máy truyền tin.
Doanh đội 4, doanh đội 5 đã sớm lặng lẽ rút lui, cũng không có gặp phải trở ngại gì.
Phương Hồng Thần nói: “Đừng lơi lỏng, quan sát chung quanh, phòng ngừa đối phương dụ địch.”
Đội Xanh thong thả đẩy mạnh về phía trước: “Báo cáo, không có dấu vết gì! Bọn họ hẳn là không có tới!”
Cao Chính Khang quả thực không thể tin được.
Vốn tưởng rằng đối phương dù cho không bao vây, ít nhất cũng sẽ có mai phục, không thì cũng sẽ chính diện đối kháng.
Lại không nghĩ rằng, một hồi bao phủ lên đỉnh đầu, nguy cơ thiếu chút nữa không thể giải cứu được, cư nhiên lại để cho bọn họ lông tóc vô thương vượt qua?!
Cùng lúc đó, Mễ Lị Á cũng nhận được tin báo.
“Báo cáo, đường bên trái phát hiện số lượng lớn quân Xanh, ước chừng hai Doanh đội!”
Phó chỉ huy điểm điểm trên bản đồ: “Xem ra tình báo là thật, để Doanh đội 4, Doanh đội 6 trở về vẫn kịp bắt được bọn họ.”
“Không”, binh lính trinh sát rống lên một tiếng: “Lại thêm một Doanh đội nữa tới, là ba Doanh đội! Bọn họ trở về cứu viện.”
Phó chỉ huy nắm chặt tay phải, thở dài: “Đã bỏ lỡ cơ hội!”
Mễ Lị Á có chút không thoải mái, ánh mắt âm trầm: “Doanh đội 4, Doanh đội 6 dừng lại, chú ý ba doanh đội Xanh đang đi lại đây.”
Doanh đội trưởng doanh 4 và doanh đội trưởng doanh 6 đang chạy thở hồng hộc, nghe vậy có chút tức giận.
Bọn họ từ lúc khai cục đến bây giờ, vẫn luôn ở tư thế chạy vội, ngay cả cái quỷ ảnh cũng chưa gặp được, một điểm cũng chưa kiếm được, lần này lại nháo ra cái gì nữa?
Doanh đội trưởng doanh 4 hỏi: “Chỉ huy, chúng ta kế tiếp nên làm gì?”
Mễ Lị Á nói: “Tìm địa phương ẩn nấp, chờ doanh đội 10 và doanh đội 5 đi qua, tặng cho quân địch một vụ bao vây hoàn mỹ.”
Nàng muốn cho Doanh đội 10 cùng Doanh đội 5 đảm đương pháo hôi, kiềm chế đối phương, những người khác lại từ chung quanh vây lên.
Đội ngũ của Cao Chính Khang không gặp trở ngại gì, bắt đầu chạy nhanh về phía trước: “Ta bên này thuận lợi, ta có thể từ bên này đột phá đến phía sau bọn họ.”
Phương Hồng Thần gật đầu: “Được, giao cho ngươi.”
Đội ngũ của Cao Chính Khang sĩ khí đang cao, đột nhiên một loạt đạn bắn tới, những người xông vào trước suýt nữa trúng chiêu, mọi người nhanh chóng nằm xuống, bắt đầu phòng thủ.
“Không đúng, đối diện có mai phục” Cao Chính Khang nhanh chóng hội báo.
“Nhìn kỹ xem, bao nhiêu người? Là ai an bài?” Phương Hồng Thần trầm tư nói.
“Thấy không rõ lắm, nhân số nhiều hơn so với một doanh đội.” Cao Chính Khang đáp lại.
“Tình huống ở trung lộ như thế nào? Có tiếp viện không?” Phương Hồng Thần hỏi.
“Hết thảy đều bình thường” Bên trung lộ đáp lại.
“Cẩn thận ứng đối, thử trước.” Phương Hồng Thần hạ mệnh lệnh vô cùng quả quyết.
“Doanh trưởng, là nữ sinh kia!” Có người mắt sắc, từ đối diện phát hiện manh mối.
Cao Chính Khang lau mặt, hội báo vào máy truyền tin: “Là doanh đội 10, từ phía đông nam đi lại đây, đang đuổi theo đằng sau chúng ta.”
“Cường công!”
Phương Hồng Thần hơi trầm ngâm, đã minh bạch, đối phương hoặc là không có năng lực điều động nhiều binh lực, hoặc là xuất hiện chia rẽ nội bộ.
Nếu không, vì sao trước đó thả bọn họ đi, sau lại chỉ huy đội ngũ quay lại đây truy kích?!
Mặc kệ là kết quả nào, cường công đều là thượng sách.
“Vân liên trưởng, bọn họ quá nhiều người, chúng ta không phải đối thủ”.
Doanh trưởng doanh đội 5 có chút lo lắng, xạ kích của bên mình hiệu suất không cao, đây là đi đưa đồ ăn cho quân địch.
“Ta biết, đánh năm phút, sau đó rút lui về phía trung lộ, bên kia có chiến hữu của chúng ta” Vân Thanh Diệu nói.
Viên đạn thưa thớt, Vân Thanh Diệu bên này vừa đánh vừa lui.
“Đối phương đang rút lui, sao lại thế này? Ta còn chưa có kịp làm gì đâu?” Cao Chính Khang có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Phương Hồng Thần nhắm mắt lại, ngón tay đặt ở trên trán, suy nghĩ toàn bộ chiến cuộc.
Hiện tại tình thế thập phần sáng tỏ, chiến lược của đối phương cũng rất rõ ràng, trung lộ sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn họ bắt lấy, chỉ là đường bên trái có chút không chắc.
Hư hư thật thật, rất không giống phong cách của vị chỉ huy kiêu ngạo kia.
Phương Hồng Thần chần chờ trong chốc lát, nói: “Để hai bài đội đi ra thăm dò một chút, những người khác tùy thời hành động.”
Vân Thanh Diệu bên này, cũng chỉ dùng hai bài đội dây dưa với đội Xanh, còn phần lớn binh lực lại lặng yên không một tiếng động tiến đến phương hướng Doanh đội 4, doanh đội 6 của đội Đỏ đang ẩn núp, nhưng không có hội báo vị trí lên Mễ Lị Á.
Rốt cuộc, bọn họ đang nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Mễ tiểu thư, bám trụ Doanh đội này của đội Xanh.
Tiểu đội dụ địch do Lưu Dược và Hoắc Xuyên dẫn dắt, đa số đều là Đặc Tuyển sinh, trình độ tương đối cao hơn một chút.
Bọn họ cũng là hai bài đội, hơn nữa Vân Thanh Diệu biết trước lộ tuyến, thực lực có vẻ có chút thần bí khó lường.
Cao Chính Khang đã cùng bọn họ tiếp xúc chính diện, có chút giật mình.
Cái bài đội này khi thì ngoan cường ngăn chặn, khi thì bày ra tư thế tiến công, quả thực hư thật khó phân biệt.
Phương Hồng Thần cũng đã phát hiện ra, hắn có loại dự cảm không ổn.
Xuất phát từ cẩn thận, hắn yêu cầu đội ngũ của Cao Chính Khang hội hợp với hai Doanh đội khác, nhân số càng nhiều, tự tin sẽ càng nhiều.
Ba doanh đội cơ hồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một đường thẳng tiến, đẩy mạnh về phía trước, tuy rằng chiếm lĩnh một ít địa phương, nhưng lại không tìm thấy chủ lực của đội Đỏ.
Cao Chính Khang bị dẫn dắt đuổi tới, đuổi lui, bất tri bất giác liền cảm thấy nôn nóng.
“Báo cáo chỉ huy, quân địch có phải điên rồi hay không? Bọn họ vẫn luôn quấy rầy chúng ta, lãng phí đạn dược của chúng ta, ta thỉnh cầu một lần tóm gọn bọn họ.”
“Ngươi làm đi.”.
Đội Đỏ ở trung lộ đã vô cùng thảm bại, Mễ Lị Á mệnh lệnh phá vây, rút lui về phía sườn núi.
Mà bên đường trái, lại đã đánh qua một giờ, vẫn chỉ là đánh nhỏ, nháo nhỏ.
Phương Hồng Thần cảm giác chính mình có chút cẩn thận quá mức, mặc kệ đối phương là tình huống như thế nào, tổng binh lực cũng ở nơi đó, bọn họ sẽ không chơi ra được cái dạng gì.
Cao Chính Khang cũng cảm thấy đối phương chỉ là một đám ô hợp, nghe nhìn lẫn lộn, xung phong nhận việc, không đợi hội hợp với hai Doanh đội khác, trực tiếp thẳng tiến về phía trước, tinh thần hăng hái, muốn bắt lấy đám ruồi bọ này.
“Tốt lắm, nói cho Doanh đội 4 và Doanh đội 6, ‘điểm số’ đang chạy đến chỗ của bọn họ!” Đợi cho toàn bộ Doanh đội của Cao Chính Khang tiến vào trong vòng phục kích, Vân Thanh Diệu hạ lệnh cho Doanh đội 5 đảm nhiệm chủ công, dẫn đầu từ mặt bắc khởi xướng tập kích đột xuất.
Đồng thời, nàng mang theo người từ phía trước lui lại, vòng đến mặt sau.
“Lên!” Cao Chính Khang vung tay lên, điều động toàn quân tiến lên phía trước.
Theo sau, vài tiếng súng “đùng đùng” vang lên.
Cao Chính Khang vừa quay người một cái, phát hiện chiến hữu bên cạnh đã ngã xuống.
“F*ck ….!”
Cao Chính Khang hét to một tiếng, nhanh chóng kêu to trong máy truyền tin, “Chúng ta trúng kế! Bọn họ đã bao vây!”
Vân Thanh Diệu theo sát hét lớn: “Thời cơ cho chúng ta lấy điểm đã tới rồi! Chú ý! Hiện tại chúng ta đã bao vây tứ phía quân địch. Nếu ngay lúc này, chúng ta không tranh thủ hạ gục luôn bọn chúng, mà còn chần chờ thì sẽ khiến chúng phá được vòng vây!”
Cao Chính Khang bị đánh một cái, trở tay không kịp, chỉ có thể cố gắng phá vây.
Vân Thanh Diệu đã hạ lệnh, dồn quân địch đi về phía Doanh đội 4 và Doanh đội 6 đang ẩn nấp, đường lui của quân Xanh đều bị cắt đứt.
Hai Doanh đội của quân Xanh đang trên đường đến, nghe nói Cao Chính Khang bị bao vây, vội vàng chạy tới cứu viện, nhưng bị đội viên của Doanh đội 10 ngăn trở, không thể tới kịp.
Dù cho Doanh đội 4 và Doanh đội 6 của đội Đỏ không nhận được mệnh lệnh đánh trả, nhưng lúc này, cũng bị ép cho phải tiến hành đánh trả.
Quân Xanh đã ở trước mắt, nếu bọn họ không đánh trả thì sẽ bị loại trừ!
Cao Chính Khang có chút phát ngốc, hắn một đường đi tới, một đường cẩn thận.
Hắn thật sự là nghĩ không rõ, sao sẽ rơi xuống một bước này?
Sao ở đây lại có một vòng vây?
Đây là phát sinh như thế nào?!
Trong vòng vây, Cao Chính Khang vẫn đang ngoan cố chống lại, nhưng đối mặt với thế dời non lấp biển mà đội Đỏ mang đến, thực mau liền hỏng mất.
Dưới tình huống bị bao vây tứ phía, viên đạn từ các hướng khác nhau bay tới, Doanh đội của Cao Chính Khang giãy giụa một lát, liền tuyên cáo bị thua.
Khi thông tin truyền đến tai, Phương Hồng Thần trầm mặc một hồi lâu.
Trương Vân Bằng cũng sửng sốt: “Anh Phương, sao lại thế này?”
Phương Hồng Thần lắc đầu: “Đây tuyệt đối không phải phong cách của Mễ Lị Á!”
Trương Vân Bằng có chút phát ngốc: “Nghe trước đó Cao Chính Khang hội báo, là cái người tên Vân Thanh Diệu, có thù riêng với Mễ Lị Á kia sao?”
Phương Hồng Thần nhíu mày: “Người này không thể khinh thường.”
Trương Vân Bằng gật đầu: “Đội Đỏ này cũng quá rối loạn đi, đang trong thời gian chiến tranh còn tranh đoạt quyền?”
Một Doanh đội trưởng khác cũng nói: “Mẹ kiếp, cái người tên Vân Thanh Diệu này không đơn giản. Không nói tràng khảo hạch chỉ huy kia nàng đã thắng một cách quỷ dị lại gọn nhẹ. Chỉ nói đến thời điểm thi league kia, ta thiếu chút nữa đã bị nàng hố thảm. Chính nàng đã cạy ngón tay của ta ra, để ta rớt xuống cái hố kia…….”
“Cái tên Lưu Dược kia cũng ở trong đội của bọn họ.” Khi Trương Vân Bằng nói lên cái tên này, liền cảm thấy có chút đau trứng.
Phương Hồng Thần cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, nhớ tới hình ảnh cùng Lưu Dược trầm luân, thật sự là ‘đẹp’ đến không nỡ nhìn thẳng.
“Bất quá còn tốt, cục diện vẫn đang ở dưới sự khống chế của chúng ta, quân đối diện càng loạn càng tốt……”
Một trận chiến này thắng đến lẫy lừng, Doanh trưởng Doanh đội 4 cùng Doanh trưởng Doanh đội 6 ánh mắt lập lòe, muốn dựa sát vào Vân Thanh Diệu, rồi lại không biết nên nói như thế nào.
Vân Thanh Diệu đã nhiệt tình tiếp đón: “Hai vị doanh trưởng, tới đây……”
Hoắc Xuyên không nhịn được đỡ trán, ngữ khí này, sao lại thiếu đánh như vậy…..
Vân Thanh Diệu phát huy ba tấc miệng lưỡi không xương của chính mình, vừa uy hiếp vừa lừa dối, mang theo ba Doanh đội rưỡi*, bắt đầu trải ra đế chế của chính mình.
———————————————–
(*) Ba Doanh rưỡi bao gồm:
– Một nửa Doanh đội 10 (một nửa đã bị tiêu diệt khi mới bắt đầu chiến, một nửa được Vân Thanh Diệu dẫn dắt chạy thoát)
– Doanh đội 5: được Vân Thanh Diệu dẫn theo Doanh đội 10 qua ứng cứu (lừa gạt Cao Chính Khang rút lui)
– Doanh đội 4, doanh đội 6