[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 130

Vân Thanh Diệu giơ tay nhìn thiết bị trí não, cách ngày khai giảng chính thức còn có một tuần, trường học tạm thời không an bài chương trình học.

Nàng lấy một lọ dịch dinh dưỡng ra, ngồi xuống uống hết sạch, sau đó liền tính toán liều mạng khiếu nại.

Liên tiếp click mở, nội dung vi phạm quy định bao gồm: “Hành vi trái pháp luật, nguy hại đến an toàn của Liên Bang, nguy hại đến lợi ích của cộng đồng, tuyên truyền mê tín dị đoan, reo rắc lời đồn……”

Vân Thanh Diệu xem từng cái, cảm thấy bản thân chắc chắn không phạm phải bất luận hạng mục gì trong đó.

Rơi vào đường cùng, Vân Thanh Diệu gọi Hoắc Xuyên.

“Tìm anh trai của ngươi có việc gì?” Hoắc Xuyên nằm ở trên giường, một bộ dáng chưa muốn tỉnh ngủ.

“Ta có một bằng hữu, mở một phòng phát sóng trực tiếp, sau đó đã bị cấm phát sóng, ngươi biết có khả năng là bởi vì cái gì không?”

“Bằng hữu của ngươi? Không phải là chính ngươi chứ?”

Hoắc Xuyên vỗ đùi, cười ha ha, nháy mắt tinh thần sáng láng.

Nhìn thấy Vân Thanh Diệu ăn mệt, hắn có thể cười một năm!

Vân Thanh Diệu bĩu môi, đã sớm xem thấu tâm tư của hắn.

“Nội dung phòng phát sóng trực tiếp là gì? Ta phải nhìn cụ thể xem.” Hoắc Xuyên nói.

“Kia, không có việc gì, hẹn gặp lại.” Hiện tại, Vân Thanh Diệu vẫn chưa muốn lộ áo choàng.

“Ai, từ từ đã! Có phải ngươi đã làm chuyện gì trái pháp luật, sợ ta biết hay không?” Hoắc Xuyên vội vàng nói.

“Ân, ta khả năng bị nghi ngờ đang tuyên truyền mê tín thời phong kiến.” Vân Thanh Diệu trừng hắn một cái.

“Tiếp theo…..” Hoắc Xuyên không tin chỉ có như vậy.

Mắt thấy Vân Thanh Diệu lại muốn cắt đứt, hắn theo sát nói: “Ngươi ở trong phòng phát sóng trực tiếp đã làm cái gì? Ngươi phải lộ ra một chút thông tin cho ta, ta mới có thể phân tích được. Thông tin gì cũng không có, ngươi bảo ta nên nói cái gì đây?”

Hoắc Xuyên kỳ thật vò đầu bứt tai muốn biết. Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, chỉ cần là sự tình mà Vân Thanh Diệu không muốn nói, thì hắn dù có hỏi thăm như thế nào cũng sẽ không có kết quả.

“Ta chỉ treo một cái tranh vẽ, thí nghiệm một chút, cái gì cũng không làm”, Vân Thanh Diệu nói.

“Sặc~” Hoắc Xuyên vỗ đùi, “Vấn đề khả năng liền ở chỗ này!”

“Nói nhanh xem nào?” Vân Thanh Diệu nghiêm túc thỉnh giáo.

“Phát sóng trực tiếp mà để đồ vật ở trạng thái tĩnh thì sẽ bị nghi ngờ là vi phạm quy định. Khẳng định chắc chắn tài khoản của ngươi sẽ bị khoá, phát sóng trực tuyến đồ vật tĩnh cần phải mười mấy giây động một lần!”

Vân Thanh Diệu gật đầu, đã hiểu, trách không được.

Sau khi cắt đứt liên lạc, nàng nghiêm túc tiến hành trần thuật vào mục lý do khiếu nại.

“Kính gửi ban lãnh đạo cấp cao của phòng phát sóng trực tiếp Đông Tấn, bản thân tôi lần đầu tiên tiếp xúc phát sóng trực tiếp, ngày hôm qua khi thực hành đã quá khẩn trương, quên mất đồ vật ở trạng thái tĩnh không được cho phép. Khẩn cầu ban lãnh đạo cấp cao cho ta một cơ hội sửa chữa….”

Sau khi viết xong, nghiêm túc đọc lại một lần nữa, sửa lại vài điểm dùng từ ngữ uyển chuyển hơn, lúc này mới ấn vào nút “Gửi đi.”

Hiệu suất làm việc của Đông Tấn thật cao, cơ hồ chỉ vài giây liền có hồi đáp.

“Thực xin lỗi, lý do khiếu nại của ngài không thành lập……”

……??

Vân Thanh Diệu chớp đôi mắt, không thành lập? Vậy còn có thể là bởi vì lý do gì chứ?

Nàng lại lần nữa mở hệ thống tin tức ra, đọc lại một lần, từng câu từng chữ.

Đều là ngôn ngữ thông dụng của Liên Bang, không có chuyện xem không hiểu.

Lý do đối phương khiếu nại là nghi ngờ phòng phát sóng trực tiếp của nàng có xâm hại đến sức khỏe của mọi người, trong khi nàng chỉ có đi ngủ có một giấc, cái gì cũng không làm nha?!

Xâm hại sức khỏe ai được chứ?

Nghiên cứu tới nghiên cứu đi, trước sau đều không có nghiên cứu ra cái nguyên cớ gì.

Nàng đành phải lên mạng, dùng công cụ ‘ngàn độ’, gõ mấy từ khóa mấu chốt để tìm kiếm “Phát sóng trực tiếp rèn luyện tinh thần lực bị phong tỏa”.

Cư nhiên, sau một hồi lục soát liền tìm được……

Sắc mặt của Vân Thanh Diệu đen lại, chọn xem mấy thông tin đứng đầu, cuối cùng nàng đã hiểu, sao lại thế này.

Từ đêm hôm qua cho tới khoảng 3 giờ sáng hôm nay, ở dưới tình huống mà chính mình cũng không biết, nàng đã trở thành thế lực tà ác nào đó độc thủ phía sau màn.

Thời điểm mới vừa thuê phòng, nàng không phải đã nhắn lại ở phía dưới bài đăng về tinh thần lực sao?

Liền ngay từ thời điểm đó, nàng đã bắt đầu bị cư dân mạng chống lại.

Một số người cấp bậc tinh thần lực thấp, không có biện pháp tăng lên, đã đủ đáng thương.

Mọi người tự oán thán cảnh ngộ của mình khả năng sớm muộn gì cũng xong, tiếc nuối không có thể luyện tốt kỹ xảo đầu thai, nghĩ tìm an ủi từ một người nào đó càng bất hạnh hơn mình.

Liền ở ngay lúc này, tự nhiên còn có người lại đây đăng một cái quảng cáo nhỏ!

Loại quảng cáo này đánh đúng vào chỗ đau của bọn họ! Quả thực, như thế này mà còn nhịn được thì còn có gì không thể nhịn được nữa!

Mọi người cùng thi nhau mắng, muốn cho nàng lăn ra đây, khắc sâu kiểm điểm sai lầm của chính mình.

Để nàng ý thức được, lợi dụng sự thống khổ của người khác đánh quảng cáo, chính là chuyện mà kẻ có đạo đức bị chôn vùi hay nhân tính vặn vẹo mới làm.

Nhưng mà cái người phát quảng cáo này, sau khi phát xong liền nhanh chóng thối lui!

Con mẹ nó, quả thực làm cho trái tim buồn bực của bọn họ đã tổn thương lại càng tổn thương sâu sắc thêm!

Vì thế mọi người bắt đầu chuyển hướng, từ tự oán tự ngải đối với tư chất tinh thần lực, thành loạn đánh người đăng quảng cáo đáng giận kia, tiện đà bay lên tịnh võng hoạt động, sau đó khiển trách tiêu đề kia, thống hận phòng phát sóng trực tiếp vô lương kia, thể hiện sự xem thường đối với kẻ kiếm tiền trên sự thống khổ của bọn họ……

Mọi người càng nói càng kích động, thuỷ quân cùng nhóm gậy thọc cứt hưng phấn lên.

Đây là một đề tài, đề tài tự nhiên là càng kịch liệt càng có bạo điểm.

Vì thế, dưới sự tác động của bọn họ, liền có một ít người kích động, quyết định cho người đăng quảng cáo một chút giáo huấn, liền bắt đầu từ phòng phát sóng trực tiếp này, cho bọn hắn bình luận kém!

“Chờ ta trở về, ta muốn vào bên trong chụp lại màn hình đăng thiệp, tố cáo gương mặt thật vô lương của chủ nhân phòng phát sóng trực tiếp kia, làm nàng về sau cũng không dám đăng quảng cáo linh tinh nữa.”

“Trên lầu mau đi, ta chờ ngươi.”

“Chờ ngươi +1”

“Chờ ngươi +2”

“Chờ ngươi + n…”

……

Bạn mạng hóng hớt đã xếp hàng, chuẩn bị tốt ghế băng và hạt dưa, chỉ chờ ăn dưa.

Nhưng mà, năm phút, mười phút, nửa giờ trôi qua…… Vị võng hữu vỗ ngực cam đoan kia lại một đi không trở lại.

Không phải đã quên luôn ước định rồi chứ?

Đám người ngồi chờ vạn phần xao động, nghẹn họng nhìn trân trối, một vị võng hữu khác quyết định lấy thân thí hổ, lại đi tìm tòi nghiên cứu.

Thế nhưng, hắn cũng là có đi mà không có trở về.

Võng hữu thứ ba, võng hữu thứ tư, theo thứ tự rời đi, toàn bộ đều không có trở về……

Điều này làm các võng hữu thật sự đứng ngồi không yên. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, sôi nổi suy đoán về phòng phát sóng thần bí này. Chuyện này đến tột cùng là như thế nào?

Thật sự có thể tăng lên tinh thần lực hay không?

Người rời đi có phải đang vội vàng tăng tinh thần lực lên, nên mới không rảnh lo trở lại hay không?!

Nếu là như vậy, bọn họ khẳng định cũng phải đi nhìn xem phòng phát sóng trực tiếp kia.

Vì thế, liền bắt đầu có nhiều người hơn, quyết định tự mình đi nghiệm chứng.

Nhưng mà, mỗi một cái nhắn lại nói trong vòng năm phút sẽ về tới, toàn bộ đều không có trở về.

Điều này thật kinh khủng?!

Không có khả năng sẽ không có một, hai người không chống được dụ hoặc đi?!

Tốt xấu cũng nên biết, nơi này còn có đồng minh đang gào khóc đòi ăn, chờ đợi chân tướng liên can.

Các ngươi về sau còn nghĩ hoạt động trong địa bàn này nữa hay không hả?

Khi người bằng hữu thứ năm mươi vẫn như cũ một đi không trở lại, hắn cố ý để bạn gái hắn ở lại chờ đợi nổ tung chảo, các bạn mạng cũng đi theo oanh tạc.

“Không được, ta phải mau đến xem, Cải Trắng không có khả năng sẽ bỏ ta lại.”

“Cho dù có gặp sự tình gì, thì cũng không đến mức liền cái tin nhắn đều không thể gửi đi đi?”

“Khẳng định là do phát sóng trực tiếp làm hắn không về được?!”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Anh anh anh……”

Tiểu cô nương đáng thương, hấp dẫn không ít người đồng tình.

“Tiểu tỷ tỷ, ta bồi ngươi đi xem.”

Lúc này, một vị dũng sĩ đứng dậy, hắn thận trọng đánh xuống một hàng chữ.

“Các vị, có lẽ đây là lần cuối cùng ta có thể nhìn thấy mọi người. Nếu là ta cũng chưa có thể về…… bài tập của ta, còn thừa hơn hai mươi đề mục, đành nhờ mọi người.”

Bình Luận (0)
Comment