[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 134

Mấy học sinh người Lam Tinh, nhìn về phương hướng Vân Thanh Diệu bên này, đôi mắt buông xuống có chút do dự.

“Này, Mạc Mặc, chúng ta cần phải nộp đơn vào nhiều xã đoàn, nhìn dáng vẻ này, có lẽ sẽ rất khó được chọn.” Một học sinh năm nhất có chút nhụt chí.

“Hừ!” Vành mắt của Mạc Mặc có chút đỏ.

Hắn là người có lòng tự trọng cực cao: “Còn không phải là chướng mắt chúng ta là người Lam Tinh sao?”

“Ngươi nói chúng ta nên làm sao bây giờ?” Nam sinh hỏi.

“Đi tìm Vân Thanh Diệu!” Mạc Mặc nắm chặt tay, “Đi theo nàng!”

“Nàng?….” Nam sinh nhìn nhìn nữ sinh trong đám người kia, nhìn nàng cười cười nói nói, tổng cảm thấy tựa hồ không có sự tình gì có thể khiến nàng suy sụp.

Ước chừng có khoảng mười mấy người phần phật kéo theo tới đằng sau Vân Thanh Diệu.

“Vân Thanh Diệu ….” Mạc Mặc kêu một tiếng, “Bọn ta có thể đi theo ngươi không?”

“Có thể.” Vân Thanh Diệu mỉm cười, hướng hắn nheo nheo mắt phải: “Các ngươi không chê ta liên lụy các ngươi sao?”

“Đừng nói giỡn“ Mạc Mặc cười khổ, “Là chúng ta liên lụy ngươi mới đúng.”

“Ah, Vân Thanh Diệu. Theo cách người nói là, để xem xã đoàn nào tương đối…. Kia gọi là cái gì nhỉ?.…Khí cái gì? Khí tràng tương hợp đúng không?”

“Khí vận!” Lâm Phàm Thành hi hi ha ha đẩy Lưu Dược ra, nhảy tới lấy từng tấm ảnh của các đoàn trưởng cho Vân Thanh Diệu xem.

Đoàn trưởng xã đoàn, thường là do học sinh năm thứ ba đảm nhiệm.

Năm nhất, năm hai không đủ kinh nghiệm để có thể phục chúng, hoặc có những người từ khi còn nhỏ, đã bắt đầu tiếp xúc với nhiệm vụ của quân đội, hoàn thành các loại diễn tập, trừu không ra quá nhiều tinh lực.

Không cao ngạo như các anh hùng xã đoàn, đoàn trưởng Hoàng Hải Đông của xã đoàn Chiến Uyên trông có vẻ vô cùng thân thiện, hoà nhã.

“Chào mọi người, mọi người đang thảo luận vấn đề gì vậy?”

Hoàng Hải Đông nhìn đám người ở đối diện đang xem ảnh chụp của chính mình cười nói hi hi haha, thì lại đây chào hỏi.

“Nha, ngươi là xã đoàn trưởng của xã đoàn Chiến Uyên!” Lưu Dược ngay lập tức nhận ra, thuận tay tắt màn hình đi.

Không khí có chút xấu hổ, trước đó chính mình đang thảo luận tướng mạo của nhân gia với khí thế ngút trời, không ngờ chính chủ đang đứng ở ngay trước mặt.

“Chào mọi người!” Hoàng Hải Đông mỉm cười hướng bọn họ gật gật đầu, chuẩn bị đăng ký xã đoàn nào thế?”

Đôi mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía Vân Thanh Diệu.

Hoàng Hải Đông lắp bắp kinh hãi, hắn đã quan sát nữ sinh này thời gian khá dài, cũng biết biểu hiện của nàng ở bên trong diễn tập.

Không nghĩ tới, uy vọng của nàng lại cao như vậy, phía sau đi theo ít nhất hơn 30 người, còn tuyệt đại đa số là đơn binh tác chiến hệ Đặc Tuyển.

Ai mà không biết thực lực mạnh mẽ của hệ đơn binh, đều là một đám chủng loại tâm cao khí ngạo cỡ nào! Thật lợi hại.

Vân Thanh Diệu quay đầu, nhìn về phía Hoàng Hải Đông, tai cao, mắt sáng, trán rộng lớn có thế, khu Nhật Nguyệt cũng nổi lên rõ ràng, người này chí hướng tương đối cao, khí vận cũng không tồi.

Vân Thanh Diệu hướng hắn cười cười: “Còn chưa có chọn được xã đoàn, Chiến Uyên thế nào?”

Hoàng Hải Đông chớp chớp mắt, không nghĩ tới nàng lại trực tiếp hỏi như vậy: “xã đoàn Chiến Uyên rất tốt, nếu ngươi nộp đơn vào, ta sẽ thấy thật vinh hạnh.”

“Tất cả chúng ta?” Vân Thanh Diệu nhìn về phía đám học sinh ở đằng sau.

Hoàng Hải Đông lắc đầu, tỏ vẻ đáng tiếc: “Thực xin lỗi, xã đoàn của chúng ta có đánh giá, cũng không phải một mình ta nói là được.”

Lời nói này thật mịt mờ, nhưng tất cả mọi người nghe đều hiểu rõ ràng, xem ra đối phương cũng chỉ coi trọng một mình Vân Thanh Diệu, lại không có coi trọng bọn họ.

Lâm Phàm Thành là người đầu tiên chân thành đứng dậy: “Vân Thanh Diệu mau đáp ứng hắn, đây là một cơ hội tốt.”

“Đúng vậy, Vân Thanh Diệu, đáp ứng hắn đi!”

Mạc Mặc vừa mới lại đây cũng theo sát nói, tuy rằng đối phương đã cự tuyệt hắn.

Nhưng nếu là Vân Thanh Diệu, một người dân Lam tinh như Vân Thanh Diệu, có thể tiến vào xã đoàn đứng đầu trong ba đại xã đoàn, cũng đủ để bọn họ tự hào.

Mọi người mồm năm miệng miệng, đa số đều là chúc phúc: “Vân tổng chỉ huy, chỉ cần ngươi giúp ta nhìn xem ta cùng xã đoàn nào tương đối phù hợp là tốt rồi.”

Vân Thanh Diệu quay đầu nhìn bọn họ, lắc lắc đầu cảm ơn đoàn trưởng Hoàng: “Nếu ngài nói hoan nghênh là đối với tất cả chúng ta, ta nghĩ, ta sẽ rất vui lòng gia nhập Chiến Uyên.”

Hoàng Hải Đông có chút giật mình: “Ngươi có biết…..Ngươi có khả năng đã bỏ lỡ điều gì rồi không?”

Vân Thanh Diệu đương nhiên biết, nàng cũng biết đối phương sẽ cự tuyệt.

Xã đoàn cấp S là tốt rất tốt, nhưng yêu cầu đối với thành viên tất nhiên cũng sẽ cao, nàng có quá nhiều sự tình phải làm, không có thời gian có thể chiếu cố.

Hơn nữa đã có người nguyện ý tin tưởng nàng, nàng cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ phần tín nhiệm này.

Vì thế nàng nghiêm túc gật đầu, chỉ vào đồng học phía sau: “Ngươi biết đấy, chúng ta là một đoàn thể…..”

“Được rồi, thật sự đáng tiếc.”

Hoàng Hải Đông lại mỉm cười quay đầu nhìn về phía Lưu Dược mời nói: “Lưu học đệ đối với xã đoàn Chiến Uyên chúng ta có hứng thú không?”

Lưu Dược liếc nhìn Vân Thanh Diệu một cái, đi theo cự tuyệt: “Ta vừa mới đáp ứng sẽ đi cùng nàng. Thật sự xin lỗi, học trưởng.”

Hoàng Hải Đông giật mình, một người, hai người, đây là không lấy bánh nhân đậu, mà lại chọn lương khô sao.

Hắn cũng không muốn cưỡng cầu, bắt tay với Vân Thanh Diệu, lắc đầu rời đi.

Vẫn là quá trẻ tuổi, còn chưa có trải qua mưa gió bão bùng, nên không biết xã đoàn cấp bậc S là ý nghĩa gì.

“Ngươi là ngốc tử sao?”

Hoắc xuyên loạng choạng đập bả vai của Vân Thanh Diệu: “ngươi nên biết rằng bằng bối cảnh của ngươi, vào xã đoàn cấp S, có ý nghĩa gì nha? Người cảm thấy chỉ bằng bối cảnh của ngươi, sau khi tốt nghiệp có thể đi vào bộ phận quân đội nào? Đi được vào địa phương tốt lành gì?”

“Đi, đi, đi, đừng đứng ở đây làm chướng mắt của ta!” Vân Thanh Diệu hất tay hắn ra, tiếp tục xem tài liệu.

Các nam sinh đứng ở phía sau hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều có quang mang không rõ ràng, có cảm động, có quyết tâm.

Nếu đổi lại là chính bọn họ, dưới dụ hoặc thật lớn như vậy, lại được mọi người chúc phúc, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?

Ít nhất có thể khẳng định chính là, bọn họ sẽ không từ bỏ giống như Vân Thanh Diệu. Hoặc là có tính từ bỏ, thì trong bụng cũng sẽ đầy tiếc nuối.

“Ngốc tử! “

Điền Nhã Phù bĩu môi, đi đến xã đoàn khác bên kia.

……

Tin tức Hoàng Hải Đông mời chào Vân Thanh Diệu bị cự tuyệt liền mau chóng được lan truyền.

“Ta có dự cảm, có khả năng nàng ta muốn ở trường Rechester của chúng ta nhấc lên một cỗ kình phong.” Chu Tấn cười nói.

“Đoàn trưởng, chúng ta nên làm gì? Có mời chào bọn họ không?” Nam Phương Việt cũng hỏi.

“Không được, bọn họ có đến 30 người, chúng ta là xã đoàn cấp S, mỗi năm số người tiến vào đều có chỉ tiêu, nhường ra 30 danh ngạch, chỉ để mời chào hai người bọn họ, có chút không có lời.” Đoàn trưởng Ô Ngạo lắc đầu nói.

“Đúng là khó thật. Xã đoàn Anh Hùng của Vương Đào kia cũng không có khả năng sẽ bao dung, không nghe người khác sai sử, học sinh mới này, thật sự đáng tiếc.”

Ánh mắt của Vân Thanh Diệu tiếp tục ở trên mấy đại xã đoàn băn khoăn. Mấy nam sinh ở phía đằng sau nàng đã sớm lặng lẽ tập trung bàn bạc đến hăng hái.

“Các người nói xem, học sinh mới chúng ta có khả năng tổ chức một cái xã đoàn mới của chính mình hay không?” Lâm Phàm Thành hỏi.

“Lưu Dược, ngươi nói đi!” Hoắc Xuyên trực tiếp đem cầu đá sang cho người có đầu óc nhất bên trong bọn họ.

“Có thể là có thể, nhưng mà xã đoàn mới thành lập chỉ được cấp D, rất khó có thể tranh thủ được nhiệm vụ có tích phân cao. Các người phải suy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc, ở đây nơi nơi đều phải cần tích phân.” Lưu Dược nói.

“Dù sao ta cũng muốn đi theo Vân tổng chỉ huy, nên nếu nàng thật sự muốn đăng ký một cái xã đoàn mới ta cũng chấp nhận.”

Mọi người bàn tán ríu rít cãi nhau thành một mảnh, Hoắc Xuyên và Lưu Dược vì tranh đoạt chức đoàn phó của Tân xã đoàn, thiếu chút nữa cầm ghế lên đánh nhau.

Những người khác nhiệt tâm thảo luận tên xã đoàn mới của bọn họ.

“Ta cảm thấy nên gọi là ‘xã đoàn Vân Xuyên’ thật dễ nghe.” cái tên này vừa nghe đã biết là do Hoắc Xuyên khởi xướng.

“Không, ta cảm thấy ‘Bá Bá xã đoàn’ nghe càng khí phách hơn.” Lâm Phàm Thành không nhường nhịn chút nào.

“không có người nào cảm thấy ‘xã đoàn Trời Xanh’ nghe càng tốt sao?” Mạc Mặc vừa tới cũng không câu nệ đi theo tiếp lời.

……

“Ok được rồi! Liền cái xã đoàn này đi!” Vân Thanh Diệu quay người lại, mới phát hiện mấy người bọn họ đang tranh luận cái gì đó.

Vẻ mặt của nàng có chút mộng bức, nàng có quá nhiều việc cần phải hoàn thành, căn bản không có tâm tư thành lập một xã đoàn của chính mình.

Đây là cái tình huống qué gì vậy? Ngay cả tên cũng đều đã nghĩ xong rồi sao?

Vân Thanh Diệu hắc tuyến đầy đầu, ấn hủy cửa sổ nói chuyện trên thiết bị trí não nơi cổ tay của Hoắc Xuyên: “Đừng nói lung tung, đi thôi, ta chọn được ‘xã đoàn Thanh Vân’ này.”

Hoắc Xuyên lắc lắc đầu, còn chưa có từ trong phấn khởi phục hồi lại tinh thần.

“Không được, chúng ta vừa mới thành lập xã đoàn, lưu trình đều đã tìm hiểu rõ ràng, ngươi liền từ bỏ như vậy sao!? “

“Trường quân đội Rechester của chúng ta còn chưa từng có một xã đoàn của tân sinh viên đâu? Chỉ huy?!”

“Chúng ta muốn sáng tạo lịch sử nha!”

Tuyệt đại đa số mọi người đều đối với quyết định của Vân Thanh Diệu thập phần không đồng ý.

“Ta mặc kệ, ta đã đệ trình đơn đăng ký!” Lâm Phàm thành thập phần quyết đoán, click mở giao diện đăng ký cho Vân Thanh Diệu xem.

“Ngươi nhẫn tâm nhìn ta thành lập không được, sau đó bị khấu trừ điểm sao!?” Lâm Phàm Thành che lại lương tâm nói.

“Đúng vậy! Chúng ta không đồng ý!”

Vân Thanh Diệu… F**k, các ngươi cường mua, cường bán, có hỏi qua cảm thụ của ta sao!?

Bình Luận (0)
Comment