“Nha, sao lại trùng hợp như vậy? Đây là làm sao vậy?” Điền Nhã Phù cùng Mễ Lị Á từ bên ngoài đi vào.
“A, các ngươi không có đặt được chỗ sao? Phải ngồi ở đại sảnh sao?” Biểu tình của Điền Nhã Phù khoa trương.
“Vừa vặn ta đặt được một phòng, chúng ta cũng ít người, nếu không cùng nhau ngồi đi?”
Mễ Lị Á hơi mang châm chọc hỏi hỏi, nhưng bước chân lại không hề ngừng lại.
“Phi!” Hoắc Xuyên quay đầu, lười đến nhìn nàng ta, cơm cũng không muốn ăn.
Những người khác không nói lời nào, ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, chỉ là tươi cười ở trên mặt dần bị thu lại.
Mễ Lị Á bước đi bước lại trên đôi giày cao gót, lắc lắc xoay xoay chiếc váy ngắn tinh xảo mà hôm nay nàng đã chọn lựa rất lâu mới quyết định mặc.
“Học muội, ngươi đã tới trước rồi ư?”
Một thanh niên bước nhanh lại đây, hắn mặc tây trang nghiêm chỉnh, nhưng không biết vì cái gì, mà bộ quần áo này khi mặc trên người hắn luôn có một loại cảm giác không hợp.
“Học trưởng, mời, ta cũng vừa mới đến.” Mễ Lị Á nói.
“A, đây không phải là xã đoàn không có quần đùi thu để mặc sao? Ngươi chính là Vân Thanh Diệu ư?”
Ngô Kim biểu hiện thực nhiệt tình, nhưng ý tứ trong lời nói lại không có hữu hảo như vậy.
Hắn biết rõ quan hệ giữa Mễ Lị Á cùng Vân Thanh Diệu, hôm nay cơ hội đặt ở trước mắt, tự nhiên muốn biểu hiện thật tốt.
Phải biết rằng, trong mắt học sinh bình thường, Mễ Lị Á chính là hào môn chân chính, có vô số người theo đuổi con cháu thế gia, có thể được nàng chủ động hẹn ra ngoài gặp mặt, chính là vô cùng khó khăn.
“Ngươi là ai?” Tâm trạng của Hoắc Xuyên đang không thoải mái, tự nhiên cũng không có khẩu khí tốt gì.
“Đây là đoàn trưởng Ngô Kim của xã đoàn Cửu Tiêu, học trưởng của chúng ta, học sinh đơn binh tác chiến hệ Đặc Tuyển, còn là ban A!”
Điền Nhã Phù đi đến bên cạnh, khẩu khí tràn ngập hâm mộ, khiến cho tâm tình của Ngô Kim bành trướng, sắc mặt cũng hồng nhuận lên.
“Nha, thật đúng là vinh hạnh, không biết là đoàn trưởng tự mình tới ăn cơm, không có tiếp đón từ xa.” Hoắc Xuyên không mặn không nhạt đáp lại, mí mắt cũng chẳng nâng lên.
“Ha hả, ta đây xin cảm ơn học đệ, cái tên xã đoàn quần đùi thu này của các ngươi thực sự rất sáng tạo!”
“Ta vừa nghe liền nhớ kỹ, Nhớ mặc quần đùi thu, ha ha ha.” Ngô Kim lải nhải.
“Ngày mai tuyển thành viên, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Cái tên của Xã đoàn rất là quan trọng đấy. Xã đoàn quần đùi thu rất có tiền đồ, ta đặc biệt xem trọng. Ngày mai ta nhất định sẽ đi qua cổ động cho các ngươi.”
“Nếu các ngươi tuyển không đủ người, Cửu Tiêu của chúng ta không ngại sẽ đề cử mấy người qua. Rốt cuộc, người muốn tiến vào xã đoàn cấp A mà không vào được có rất nhiều……”
Hắn chỉ vào Mễ Lị Á nói tiếp: “A, đúng rồi, rốt cuộc về sau đều là người của xã đoàn, trước tiên làm quen nhau một chút cũng tốt, vị này là học muội Mễ, là phó đoàn trưởng xã đoàn Cửu Tiêu của chúng ta, còn thỉnh các ngươi chiếu cố nhiều hơn!!!”
Giọng nói của Ngô Kim không nhỏ, đặc biệt là mấy chữ xã đoàn quần đùi thu cắn rất nặng, hấp dẫn không ít tầm mắt.
Vân Thanh Diệu gắp mấy miếng rau trộn, coi như hắn đang tự nói một mình.
Ngay cả Hoắc Xuyên cũng đều nhịn xuống, không hé răng.
Ngô Kim một mình tự đóng một vai kịch nói hết nửa ngày, cảm thấy thực không có mặt mũi.
Mễ Lị Á lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không nói gì cũng không có đi chỗ khác, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Học muội, chúng ta đi thôi?” Ngô Kim phải tự tìm bậc thang cho chính mình, hắn duỗi tay tiếp nhận túi sách của Mễ Lị Á, mang theo các nàng đi vào phòng riêng.
Mễ Lị Á quay đầu lại, khiêu khích nhìn nhìn Vân Thanh Diệu, ý vị thâm trường cười cười.
“Tức chết ta!” Hoắc Xuyên kéo hai cái cúc ở cổ áo ra, đem cái bàn vỗ vang bạch bạch.
Bọn họ đông người, chia làm mấy bàn, mỗi bàn ngồi khoảng mười người.
Vân Thanh Diệu ban đầu ngồi ở phía đối diện với Hoắc Xuyên, lúc này bỗng nhiên đứng lên, hướng vị trí bên cạnh dịch dịch.
“Như thế nào? Ngươi cũng xem ta không vừa mắt?” Hoắc Xuyên có chút sinh khí.
“A, không phải.” Vân Thanh Diệu nói.
“Vậy ngươi vì cái gì lại đổi vị trí?”
“Trong chốc lát nữa ngươi sẽ biết.”
“Phi……” Còn không phải là khiến ngươi bỏ tiền ăn cơm thôi sao?
Trong chốc lát là khi nào?
Ước chừng năm phút trôi qua, dược thiện vịt được bê lên.
Hoắc Xuyên cầm lấy ly uống một ngụm, “Phốc……”
Không biết vì cái gì, một hơi không đi lên, hắn sặc khụ lên, miếng canh vịt kia vừa lúc phun đến vị trí ban đầu Vân Thanh Diệu ngồi.
Mọi người:……
Không có người đáng ghét nói linh tinh, rất nhanh Xã đoàn quần đùi thu lại náo nhiệt lên.
Mấy ngươi Lam Tinh sau khi ra nhập vốn dĩ có chút câu nệ, nhưng nhìn thấy mấy người thuộc Trung Ương tinh đều cùng Vân Thanh Diệu một bộ dáng vô cùng quen thuộc, tâm tình cũng thả lỏng đi.
Đều là người trẻ tuổi, lại có Lưu Dược loại người EQ cực cao này ở đây, thực mau liền xưng anh gọi em, hồ ngôn loạn ngữ lên.
Đám người trong kia lại không náo nhiệt như Vân Thanh Diệu bọn họ, không khí trong phòng có hơi lạnh.
Mễ Lị Á không có động đũa, đồ ăn nơi này tuy rằng còn có chút danh tiếng, nhưng vẫn chưa gợi lên được tâm lý muốn ăn của nàng.
Điền Nhã Phù yên lặng đứng dậy, mở một chai rượu ra, rót cho hai người, mỗi người một ly.
Mễ Lị Á ngồi đối diện Ngô Kim, Điền Nhã Phù có thói quen ngồi ở bên tay phải của Mễ Lị Á, trong lòng còn có chút âm thầm kiêu ngạo.
Nhân vật giống như Ngô Kim, cũng không thể ngồi bên cạnh Mễ Lị Á.
Sau này, Mễ Lị Á sẽ làm phó đoàn trưởng, chính mình nói vậy cũng sẽ nước lên thì thuyền lên đi.
“Học trưởng, ta kính ngươi một ly, về sau còn phiền toái học trưởng chiếu cố nhiều hơn.” Mễ Lị Á mỉm cười giơ ly rượu lên.
Bản thân Ngô Kim đã có chút đứng ngồi không yên, liền vội vàng đứng dậy, cung kính khiêm tốn giơ ly lên: “Đều là do học muội ưu tú, mong rằng học muội về sau trợ giúp nhiều hơn, cùng chung tay xây dựng xã đoàn Cửu Tiêu thật tốt. Rốt cuộc, sau này, ngươi cũng chính là phó đoàn trưởng.”
“Được, đa tạ học trưởng”.
“Không cần cảm tạ, năng lực của ngươi vẫn là tự xông ra được. Dương thúc đã nói cùng ta rồi, về sau ở trong Cửu Tiêu…”
Tuy lời chưa nói rõ ràng, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ ràng, lại chạm ly vào nhau.
Mễ Lị Á lướt qua liền nhấp một ngụm, Ngô Kim ngửa đầu nhấp một ngụm lấy làm tôn kính.
Đây chính là loại rượu mạnh, giá của một chai cũng phải hai vạn tinh tệ.
“Được, ta đã nói qua với lão Dương, Ngô thúc thúc ở Rock Mobil vất vả, công lao lớn, khả năng lên chức cũng cao, còn nhờ học trưởng thay ta hỏi thăm Ngô thúc thúc.”
Lời nói của Mễ Lị Á làm Ngô Kim rất là hưởng thụ, khách khí nói: “Hết thảy những điều này ít nhiều cũng nhờ Mễ chủ tịch bồi dưỡng người tài.”
Đều là nhân tinh tựa quỷ, lúc này trên mông Điền Nhã Phù phảng phất mọc dài ra một thứ gì, ngồi cũng không ngồi yên được.
Nàng biết cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe, lặng lẽ đứng dậy đóng cửa lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm, âm thầm cảm thán, tự nói với chính mình: “Quả nhiên đã lựa chọn một con đường chính xác!”
“Học trưởng Ngô, đây là một chút tâm ý của ta.”
Mễ Lị Á nói, nhiệt tình đem hộp quà được gói cẩn thận đưa tới trong tay của Ngô Kim.
“Như vậy không tốt đi, ta cũng chỉ giúp học muội một việc nhỏ.” Ngô Kim khách khí thoái thác.
Mễ Lị Á có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tan thành mây khói, thay một gương mặt mới, “Học muội có một chút tâm ý, về sau còn cần học trưởng chiếu cố nhiều hơn.”
Ngô Kim vừa nghe vậy liền không hề chối từ nữa.
Qua một hồi, Mễ Lị Á cùng Ngô Kim một trước một sau ra khỏi nhã gian.
Khi đi đến đại sảnh, Hoắc Xuyên đang đứng, trong tay cầm bình rượu, cười cực kỳ kiêu ngạo.
Sau khi Mễ Lị Á nhìn thấy, ánh mắt liền thâm trầm.
Ngô Kim cảm nhận được, hắn lại lần nữa đi đến phía trước mọi người.
“Chúng ta ăn xong rồi, bên trong nhã gian không cần dùng tới, các ngươi nếu muốn đổi chỗ, thì có thể dùng.”
“Phanh……” Hoắc Xuyên một chút liền đem bình rượu ném đến trên mặt bàn, nơi nơi đều là rượu cùng mảnh vỡ của pha Lê.
“Học đệ tính tình không được tốt lắm, như này không thể được, chúng ta là quân nhân, phải chú ý đối với hình tượng bên ngoài của chính mình.” Ngô Kim ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục nói.
“Hoắc Xuyên, trước tiên ngồi xuống đã.” Vân Thanh Diệu nheo nheo mắt phải.
Hoắc Xuyên hiểu rõ, để nàng đến thu thập hắn ta, hắn ta liền không có khả năng phản kháng.
Ngô Kim thấy Hoắc Xuyên tự nhiên có thể áp xuống hỏa khí như vậy, có chút giật mình, nữ sinh này không đơn giản.
“Nghe nói học muội là người của Lam Tinh đúng không?” Ngô Kim hỏi.
“Ừ…” Vân Thanh Diệu nói.
“Mễ học muội, khu mỏ của Rock Mobil ở Lam Tinh nghe nói đã chết không ít người……”
“Chậc chậc chậc, thật đáng thương! Hành tinh thấp kèm, lại vì một chút ích lợi, liền ra tới tranh đoạt……”
……
Hắn càng nói càng hăng hái, nắm tay Mạc Mặc càng nắm càng chặt, gân xanh trên trán đều đã tuôn ra tới.
“Ngươi biết không?” Vân Thanh Diệu ngẩng đầu, đánh gãy lời hắn nói, “Ta vốn là kiểu người rất lương thiện.”
“Hả?” Ngô Kim nhíu mày, không biết nàng vì cái gì lại nói như vậy.
“Cho nên có một số việc, ta nghĩ ngươi không nên bị che giấu, ta quyết định nói cho ngươi biết.” khuôn mặt Vân Thanh Diệu không có biểu tình nhìn hắn.
“Hừ, có ý gì?” Ngô Kim cười lạnh, vẻ mặt coi thường.
Mấy đồng tiền xu trong tay của Vân Thanh Diệu đã được đặt trên mặt bàn: “Hôm nay chúng ta có duyên, ta đưa ngươi hai quẻ.”
“Quẻ thứ nhất, ngươi có bệnh!”
“Đánh rắm, ngươi mới có bệnh!” Ngô Kim rốt cuộc tìm được một cái cớ để bùng nổ.
Vân Thanh Diệu vươn tay phải, ngón trỏ quơ quơ ở trước mặt.
“Gió núi cổ chi, quẻ sơn thiên đại súc*.”
“Theo lời cổ nhân: Thần cơ chuyển động, độc phát huyền cơ. Hào thế nhập mộ ở vị trí của hào sơ. Hào sơ là tâm, người này đầu óc mơ mơ màng màng.
Thế hào là Kim, cần phải sinh Thủy, nhưng nhập mộ ở phần đất xấu độc phát (Thổ xấu), nên không thể sinh thủy. Hào 3 là khí sinh sản, chủ sắc lâm Thanh Long, chính là hệ thống tiết niệu bất lợi.
Kết hợp y học thường thức chính là, đầu óc của ngươi có bệnh, hơn nữa tuyến tiền liệt của ngươi cũng có vấn đề.”
“Ngươi dám nói, ngươi không có?”
———————
Dịch giả:
(*) Quẻ sơn thiên đại súc, quẻ số 26.
Giảng: Trên là núi, dưới là trời, núi mà chứa được trời thì sức chứa của nó thật lớn, cho nên gọi là Đại súc.
Hào thế: là chính bản thân người xem bói
Hào sơ: hay còn gọi là hào 1 (trong quẻ kép)
(**) Ngũ hành:
Thổ sinh Kim
Kim sinh Thủy
Thủy sinh Mộc
Mộc sinh Hỏa
Hỏa sinh Thổ
( ***) Ở đoạn này, Vân Thanh Diệu kết hợp cả tung quẻ (3 đồng xu) + nguyên lý tương sinh của Ngũ Hành để xem cho Ngô Kim