[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 142

“Nhìn kìa, là cơ giáp của Liên giáo quan, là Lam Thuẫn!”

Mấy nam sinh từ giữa đám cây cối ngẩng đầu lên, mở to mắt sùng bái cùng hâm mộ.

“Cơ giáp cận chiến mới nhất Liên Bang, thế hệ thứ 8, Lam Thuẫn, nghe nói chỉ có Liên giáo quan mới có thể đạt tới tỷ lệ đồng bộ hóa lên đến 95%.”

Tỷ lệ đồng bộ với cơ giáp ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng phát huy các tính năng của cơ giáp, đây là điều quan trọng nhất trong thao tác cơ giáo, chỉ tiêu hạng nhất, liên quan chặt chẽ với cấp bậc tinh thần lực.

Nói như vậy, tinh thần lực cấp bậc càng cao, tỷ lệ đồng bộ hóa với cơ giáp cũng liền càng cao.

Đương nhiên, cấp bậc tinh thần lực cũng không phải nhân tố duy nhất, thể chất chính là nhân tố hạn chế thứ hai. Cần phải có thể lực cũng đủ cường hãn, mới có thể chịu được phản hồi của cơ giáp và kiên trì tác chiến trong thời gian dài.

Những người lần đầu tiên tiếp xúc với cơ giáp nói chung có thể đạt được tỷ lệ đồng bộ khoảng 50%, ở mức độ này, họ sẽ có thể hoàn thành các động tác cơ bản như nâng chân và đi bộ, nhưng khá chậm.

Tỷ lệ đồng bộ đạt tới 60%, thì miễn cưỡng có thể tiến hành thao tác cơ giáp chiến đấu. Nhưng loại chiến đấu này, cũng chỉ có thể dùng để phóng ra vũ khí, nếu giáp mặt đối chiến với cơ giáp khác, thì e rằng chỉ có chết mà thôi.

Đại bộ phận chiến sĩ trải qua huấn luyện có tỷ lệ đồng bộ từ 75% trở lên, có thể phát huy tuyệt đại bộ phận tính năng của cơ giáp, có thể thực hiện nhiều động tác chiến đấu cao cấp.

Cũng giống như việc tăng cấp bậc tinh thần lực, mức độ khó khăn khi muốn nâng tỷ lệ đồng bộ với cơ giáp lên cũng tăng theo cấp số nhân, càng lên cao càng khó.

Binh lính tương đối ưu tú có thể đạt tới 80% tỷ lệ đồng bộ, đạt tới 85% đã rất ít, đặc biệt ưu tú đến mức có thể đồng bộ tới 90%, thì toàn bộ đều là chiến sĩ có cấp bậc tinh thần lực cực cao.

“Oa!” Những tiếng hô kìm nén hết đợt này đến đợt khác vang lên, mang theo sự sùng bái của đám thanh niên trẻ tuổi.

Vân Thanh Diệu giương mắt, bộ cơ giáp màu lam kia rơi vào trong tầm nhìn của nàng, nhanh như một mũi tên, chớp mắt nhảy vào giữa đàn cơ giáp của quân địch, thân ảnh đan xen. Nháy mắt, trong khoang điều khiển cơ giáp màu đen phát ra ánh sáng màu trắng, từ giữa không trung rơi xuống.

“Oanh” một tiếng, trên mặt đất kéo ra một chuỗi ánh lửa.

Vân Thanh Diệu rũ mắt, hoàn hồn tiếp tục nhìn người trước mặt này.

“Vân Thanh Diệu, làm sao vậy? Người này bị thương thật nghiêm trọng, hắn vừa rồi giống như đã bàn giao lại một chuyện rất quan trọng.” Hoắc Xuyên hỏi.

Vân Thanh Diệu nương theo ánh sáng của trí não, tinh tế nhìn mặt của hắn, hướng về phía Lưu Dược vẫy tay: “Mở chức năng ghi hình ra!”

“Cái gì?” Lưu Dược có chút không phản ứng không kịp.

“Mở chức năng ghi hình ra, ta sợ sau này sẽ xảy ra vấn đề!” Vân Thanh Diệu kiên trì.

“Sao thế?” Đám người Mạc Mặc xúm lại.

Vân Thanh Diệu hướng về phía Hoắc Xuyên, nhe răng, thong thả điểm điểm vào đầu: “Còn nhớ rõ không?”

“Ngươi nói là…?” Hoắc Xuyên nháy mắt giật mình một cái.

“Mẹ kiếp!” Hắn quát một tiếng, lập tức lui về phía sau hai bước.

Động tác của đối phương nhanh như vậy sao? Ngay cả quân bộ cũng đã có?

“Các ngươi đang nói cái gì vậy?” Lâm Phàm Thành đi lên, có chút khó hiểu.

Chiến sự bên quảng trường kia đã đến hồi gay cấn, năm chiếc chiến hạm của đối phương đều bắn hỏa lực, toàn bộ nhắm ngay vào tòa nhà Đế Quốc Tôn.

Vô số chiến sĩ cơ giáp ở bên trong thang lầu ra ra vào vào, tựa hồ đang tìm đồ vật gì.

Rừng cây bên này tạm thời không có người bận tâm, bọn họ có một chút thời gian giảm xóc.

“Để ta cho các ngươi xem ảo thuật”.

Vân Thanh Diệu chớp chớp mắt, cởi vòng tay màu đen kia xuống, đứng thẳng chân.

“Ngươi có đồ này từ khi nào vậy?”

Phía mặt trên của vòng tay kia, cắm từng cây ngân châm, Hoắc Xuyên quá quen mắt!

“Vương Minh Đào cho ta.”, Vân Thanh Diệu nói.

“Hai người các ngươi rốt cuộc làm cái bí hiểm gì vậy?”

Những người khác hai mặt nhìn nhau, ngồi xổm trên mặt đất bộ dáng không hiểu ra sao.

Nguyên thần của Vân Thanh Diệu đã khôi phục được hai thành, đã không cần mất công tìm kiếm phương hướng như trước đây.

Hai ngón tay của nàng đặt trên tay của chiến sĩ cơ giáp, rót vào một tia nguyên thần lực, tinh tế cảm nhận……

Loại đồ vật này cùng loại với cổ trùng, thần hồn tuy yếu nhưng cũng có dao động của chính mình, Vân Thanh Diệu ngưng tụ tinh thần lực, rốt cuộc phát hiện ra một chỗ dao động không rõ ràng kia.

Nửa ngày sau, Vân Thanh Diệu nói, “Cơ giáp có trang bị thiết bị châm lửa không?”

“Có.” Hoắc Xuyên có kinh nghiệm, lập tức đi về chỗ mảnh rơi của cơ giáp kia, nhặt lấy một cây súng chùm, “Cái này hiệu quả càng tốt.”

“Được!” Vân Thanh Diệu gật đầu, “Mọi người hãy tránh ra xa 1 mét.”

“Hoắc Xuyên chú ý, tiêu diệt nó ngay lập tức.”

“Được!”

Thần sắc của Vân Thanh Diệu ngưng trọng, hạ ngân châm xuống một cách có quy tắc.

“Đến rồi!”

“Cái gì đến ?!”

“A! Xem chỗ đó!”

Trên cánh tay của người nọ có thứ gì đó mấp máy, tốc độ cực nhanh, giống như bọt khí nhỏ hiện lên.

Vân Thanh Diệu lần này trực tiếp cắt qua da thịt của người này, trước mặt hiện ra một cỗ tanh tưởi.

Nàng dùng sống dao “Bang” một tiếng, đem vật thể màu đen kia đánh rơi xuống trên mặt đất.

“Hoắc Xuyên, mau!”

“Chi…… Chi……”

Lần này không giống với lần trước, đồ vật kia thét chói tai, chạy tán loạn.

Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc “Ong” một chút, chợt có loại cảm giác choáng váng.

Ngân châm mang theo nguyên thần lực của Vân Thanh Diệu, “Phốc, phốc” cắm ở trên thân thể của trùng.

“A……!”

Bên cạnh truyền đến một tiếng nữ nhân thét chói tai, là Doãn Úy Lam kia.

Sắc mặt của nàng trắng bạch, vẫn còn duy trì động tác khom lưng nhặt văn kiện , “Kia…… Đó là cái gì?”

Nàng thật muốn khóc, vốn dĩ thấy bên này an toàn, nên định đến đây thu thập hợp đồng một chút, dù sao nó cũng có quan hệ đến tiền đồ của chính mình.

Ai ngờ đến, tự nhiên gặp loại chuyện này!

Bất quá trong chớp mắt, chùm tia sáng từ súng đã đốt cháy thân thể của trùng, không còn thứ gì trên mặt đất.

Nhưng cùng lúc đó, hô hấp của chiến sĩ cơ giáp cũng đứt hẳn.

“Hắn…… Hắn đã chết……”

Lâm Phàm Thành sợ muốn tè ra cả quần, chạy tới: “Hắn…… Hắn vì cái gì mà chết vậy?! Chúng ta có gặp phiền toái hay không!”

“Hắn đã chết từ lâu.” Vân Thanh Diệu nói.

“Chân…nhìn chân của hắn kìa?” Nữ nhân kia giọng nói run rẩy, thiếu chút nữa nói không nên lời.

“Mẹ kiếp, đây là cái gì?!”

Làn da chỗ mà chiến sĩ cơ giáp bảo bọn họ gỡ xuống đã bắt đầu thối rữa, dưới ánh sáng của thiết bị trí não, vô số hắc ti từ trong làn da tràn ra tới.

“Mau, thiêu hủy chúng!” Vân Thanh Diệu kêu lên.

“Chúng sắp nở rồi!”

“F**k, cái con mẹ này rốt cuộc là thứ gì vậy?!”

Mọi người lại một trận luống cuống tay chân, trong không khí tràn ngập mùi khét.

Rốt cuộc xác nhận không còn di chứng lưu lại, Vân Thanh Diệu mới bảo Lưu Dược tắt quay video đi, cũng dặn hắn nhanh chóng sao lưu, gửi cho mỗi người một bản, thông qua các loại con đường tiến hành lưu trữ.

Lúc này, lớp vỏ bảo vệ của chiến hạm phía trên quảng trường đã được mở ra hoàn toàn, các chiến sĩ mặc cơ giáp đen nhánh phía đối phương vọt ra từ bên trong Đế Quốc Tôn, trở lại chiến hạm của bọn chúng. Sau đó lấy tốc độ cực nhanh rời đi, ngay cả “Chiến hạm Ảo Ảnh” của Liên Bang cũng không truy kích nổi.

Sự tình quá lớn, bọn học sinh cùng với cả Doãn Úy Lam, đều bị đưa tới một chỗ căn cứ quân sự.

Trải qua vô số lần xác nhận đồng tử, xác nhận vân tay, xác nhận ám hiệu, sau đó bọn họ được đưa từ mặt đất tới căn cứ ngầm, lại đi thông qua một hành lang trong suốt rất dài, vào trong một căn phòng bị bịt kín.

Chỗ căn cứ này, quân nhân lui tới không nhiều lắm, nhưng toàn bộ đều mặc một thân trang phục phòng hộ, khi ra vào mắt luôn nhìn thẳng.

Bọn học sinh một đường đi tới, dưới bầu không khí nghiêm trang ở đây, không nhịn được dựng lưng đứng thẳng tắp.

Sau khi thay đổi vài đội binh lính, cuối cùng một cánh cửa được mở ra, bên trong đã sớm có một quan quân đang chờ, trên người mặc trang phục màu trắng, khuôn mặt lãnh túc.

“Ngồi đi.” Vị quan quân kia nói.

Vân Thanh Diệu nhìn nhìn bốn phía, trên đỉnh đầu, quanh các góc có vô số camera, cùng với máy phát hiện nói dối đang chớp động quang mang, dải sóng giọng nói của mỗi người thoáng hiện trên màn hình.

Bình Luận (0)
Comment