Vân Thanh Diệu lúc này đứng ở vị trí đầu trận tuyến của bát quái trận, cũng chính là phía dưới một cây đại thụ ở Lục Viên.
Lục Viên này, một mặt là núi giả, đối diện là hồ nước, một con đường đá nhỏ uốn lượn xuống, hoàn cảnh dựa núi gần sông, làm nàng giảm được một ít khó khăn khi bày trận.
Nơi này vốn là địa phương tuyệt hảo cho người trẻ tuổi phóng thích hormone dư thừa.
Mỗi buổi tối, luôn có mấy cặp đôi học sinh ở chỗ này tâm tình, thưởng cảnh.
Nhưng hôm nay, Vân Thanh Diệu đã thay đổi một chút phong thuỷ của lối vào, lợi dụng năm hắc sát của cực hung nhị hoàng, dẫn phát hung khí ở nơi đây.
Vị trí của Nhị Hắc cùng vị trí của Ngũ Hoàng trong phong thuỷ là phương vị của sao Nhị Hắc cùng sao Ngũ Hoàng, là thất lệnh tinh, ngũ hành thuộc thổ, hỏa sinh thổ, thổ giúp thổ, hỏa cùng thổ sẽ khiến cho hung tính của Nhị Hắc, Ngũ Hoàng quá độ.
Bởi vậy, trên vị trí của Nhị Hắc và Ngũ Hoàng, kị nhất là đặt vật phẩm có ngũ hành thuộc hỏa hoặc thuộc thổ.
Mà hôm nay, Vân Thanh Diệu lại làm theo cách trái ngược, nàng muốn lợi dụng nhị hoàng năm hắc sát khí, làm cho các học sinh khác theo bản năng rời xa nơi này. Về phần tiếp theo tạo thành mặt trái khí tràng, nàng lại lấy Tụ Linh Trận phụ trở về.
Tiết hiệu trưởng có lẽ sẽ cảnh giác, nhưng lấy sự tự phụ cùng tự tin của người Tinh Minh, khả năng hắn đi vòng một đường lớn để về nhà là không lớn. Nếu thật sự có, vậy Vân Thanh Diệu cũng sẽ tìm cơ hội dẫn hắn tiến vào.
Vân Thanh Diệu dựa lưng vào thân cây, ẩn thân phù khiến cho hô hấp của nàng tựa hồ đang dung nhập làm một thể với núi đá chung quanh.
Nếu từ nơi xa nhìn lại, nơi này giống như là bị mấy học sinh quấy rối ném cục đá đầy đất, có vẻ có chút hỗn độn.
Vân Thanh Diệu nhìn một lối khác đi thông với khu dạy học, 10 giờ rưỡi, đầu kia rốt cuộc có một người nam nhân chậm rãi đi tới.
Tóc hơi xoăn, dưới chân đeo quân ủng chuyên dùng của trường quân đội, trên người là một kiện áo khoác màu nâu, hắn đang cùng phó thủ cáo biệt, nhất phái thong dong đi tới bên này.
Tiết hiệu trưởng không biết huyền học, nhưng tinh thần lực của hắn cường hãn, cảm giác đối với tràng hòa khí của cảnh vật chung quanh mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Trong nháy mắt, khi bước chân của hắn đặt xuống con đường sỏi đá này, liền khựng lại.
Khóe miệng Tiết hiệu trưởng thong thả câu lên, ánh mắt từ đen chuyển sang đạm.
“A……đã chủ động tìm tới cửa”.
Tiết hiệu trưởng bất động thanh sắc hoạt động khớp xương vai một chút, khuôn mặt mang ý đề phòng đi tới, tiếng bước chân rơi xuống đất thực nhẹ, làm tốt chuẩn bị tùy thời thu hồi bước chân.
Vân Thanh Diệu lặng lẽ ngồi xổm xuống, giơ tay, thả hòn đá cuối cùng của trận pháp xuống.
Ánh đèn trên toàn bộ con đường nhỏ tựa hồ lung lay một chút, trước mặt Tiết hiệu trưởng nổi lên một mảnh sương mù.
Tiết hiệu trưởng lắp bắp kinh hãi, lập tức phản ứng lại đây, đối thủ này cùng những kẻ đã đụng tới trong dĩ vãng, cũng không giống nhau.
Hắn theo bản năng liền muốn lui về phía sau, nhưng sương mù làm hắn không phân rõ phương hướng, chỉ số thông minh cao của người Tinh Minh nhanh chóng vận chuyển, Tiết hiệu trưởng khắc phục xúc động đang dâng lên.
Ở đây luôn có người đến người đi, trận pháp này lại chuyên môn vì hắn mà thiết kế, nói vậy sự tình cũng chỉ mới diễn ra trong một, hai giờ.
Mà trận pháp hiện tại mới phát động, người bày trận nhất định đang ở phụ cận, tìm được hắn, giết hắn, liền có thể đi ra ngoài.
Tiết hiệu trưởng bình tĩnh đứng yên, ánh bạc trong mắt càng thêm sáng ngời, từng vòng tinh thần dao động tản mát ra ngoài, hắn muốn tìm người!
Nguyên thần lực của Vân Thanh Diệu điên cuồng vận chuyển, thừa dịp Tiết hiệu trưởng ngây người, nàng cắn ngón tay, lăng không hư họa, sương mù huyết sắc dần dần thành hình, ở giữa không trung hiện ra một cái đồ án thật lớn, đỏ tươi, quỷ dị, làm người sợ hãi.
Đây là hồn chú do nàng ấp ủ vô số biến cố, huyết thần để tạo thành.
Mũi Tiết hiệu trưởng nhẹ ngửi, “Ở nơi đó!”
Bàn chân hắn dùng sức, bước vọt qua.
Sắc mặt Vân Thanh Diệu tái nhợt, cắn răng đem huyết phù đẩy đi ra ngoài, sau đó người liền nhanh chóng hướng sang bên kia trốn tránh.
Thể chất của Tiết hiệu trưởng đã vượt qua cấp S, tốc độ nhanh như một trận gió, đảo mắt liền đến nơi, lại đúng lúc đâm vào trong huyết võng.
“Tê……”
Huyết phù không ngừng buộc chặt, tinh thần lực của Tiết hiệu trưởng một vòng lại một vòng chấn động, người kia ở cách hắn một tấc vị trí, nhưng vô pháp tới gần.
Đôi mắt Vân Thanh Diệu rũ xuống, một cái bùa chú thật lớn khác lại lần nữa ngưng tụ.
Ngón trỏ nàng đứng thẳng, ngón giữa trọng điệp, ngón út cùng ngón áp út uốn lượn tổ hợp, ngón cái đứng thẳng, rồi sau đó toàn bộ ngón tay cong ra ngoài, ngón cái cùng ngón trỏ làm thành hình tròn……
“Lâm,
Binh,
Đấu,
Giả,
Toàn,
Trận,
Liệt,
Ở,
Trước”
Cái bùa chú này phát sau mà đến trước, cùng huyết phù phía trước chồng lên nhau, bao bọc thật mạnh lấy thân hình Tiết hiệu trưởng.
“Chi……”
Một tiếng gào rống không giống ngôn ngữ con người truyền đến, tinh thần của Vân Thanh Diệu một mảnh chấn động, trước mắt nháy mắt một mảnh trống không.
Tiết hiệu trưởng dựa theo ý niệm bộc phát ra một cổ tinh thần lực cường đại, lại suýt nữa đem huyết phù bắn ngược trở về.
“Phanh!”
Sóng âm vang lớn này đem hòn đá nhỏ ở chung quanh đều chấn động lăn lộn ra bốn phía.
Trận bát quái bị phá, bùa chú đè dưới cục đá cũng trong nháy mắt này biến thành màu đen.
Vân Thanh Diệu rốt cuộc trực quan cảm nhận được, tinh thần lực của người Tinh Minh khi công kích có bao nhiêu cường hãn.
“Lại có thể cướp đoạt ngũ cảm ư?!”
Đôi tay Vân Thanh Diệu mất tự nhiên rũ xuống, đôi mắt cũng chậm rãi trở nên vô thần.
Nàng thập phần chấn động, giờ này, khắc này, trước mắt một mảnh bạch quang, hoàn toàn không rõ người ở phương nào, chỉ có tiếng tê tê gầm rú cách đó không xa nhắc nhở nàng, nguy cơ càng ngày càng lớn.
Nhưng thân thể nàng giống như là một con rối gỗ bị giật dây, nhanh chóng hướng phương hướng Tiết hiệu trưởng đi đến.
Vân Thanh Diệu mạnh mẽ điều động nguyên thần lực để ngăn cản, nỗ lực hóa giải cảm giác bị ăn mòn trong đầu.
“Tí tách! Tí tách!”
Mồ hôi trên mặt nàng đã bắt đầu chảy xuống từng giọt, từng giọt, tinh thần lực nhanh chóng bị rút cạn, sắc mặt trắng bệch thành một tờ giấy.
Vân Thanh Diệu cắn đầu lưỡi, “Phốc” một búng máu nhỏ phun ra, biểu tình khôi phục một chút thanh minh.
Vân Thanh Diệu một bước tiến lên, gắt gao nắm lấy thủ đoạn của Tiết hiệu trưởng, cắn răng nói: “Tiết hiệu trưởng, ngươi không sao chứ?”
Tiết hiệu trưởng hiện tại hoàn toàn không dám động, hắn đang nỗ lực ngăn cản hai cái huyết phù chồng lên, trong lòng cảm giác được nguy cơ chưa từng có.
Vân Thanh Diệu gắt gao nắm chặt cổ tay của hắn, nguyên thần lực mạnh mẽ dung nhập huyết phù, sau khi chồng lên áp tới Tiết hiệu trưởng.
Tiết hiệu trưởng phản kích tới cũng thực mạnh mẽ, hắn tựa hồ từ bỏ ngăn cản huyết phù, ngược lại đánh thẳng vào trong óc Vân Thanh Diệu.
“Oanh……”
Đôi mắt Vân Thanh Diệu lại một lần nữa biến hoa, nếu không có nguyên thần lực, nàng nói không chừng đã sớm không còn ý thức.
Mồ hôi chảy cả vào đôi mắt, treo trên lông mi, Vân Thanh Diệu có thể nhìn thấy, đỉnh đầu Tiết hiệu trưởng xuất hiện một cái hắc ảnh mơ hồ, đang cố gắng giãy giụa chạy thoát.
Vân Thanh Diệu gắt gao ấn hắn, không tiếc rút cạn toàn bộ tinh thần lực.
“Oanh……”
Tiết hiệu trưởng rốt cuộc lùi lại vài bước, vô lực ngã ngồi xuống dưới.
Huyết phù dung nhập vào trong thân thể hắn, tính cả hắc ảnh cùng thân thể này hợp lại thành một.
Mồ hôi Vân Thanh Diệu chảy ra như hạt đậu, đã sớm làm quần áo ướt đẫm, lúc này nàng cũng lung lay sắp đổ.
“Sao lại thế này?”
“Hiệu trưởng ngươi làm sao vậy?”
Nơi xa có tiếng bước chân tán loạn truyền đến.
Theo bát quái trận bị phá vỡ, tiếng chuông gió vang lên, một làn gió mát thổi đến, nhị hoàng năm hắc sát cũng bị giải trừ ngay sau đó.
Sao Nhị Hắc, Ngũ Hoàng thuộc thổ, chuông gió bằng kim loại thuộc kim, kim động mà hóa tiết thổ, hung thần chi khí bị phá, học sinh bắt đầu sinh động.
Tiết hiệu trưởng từ trên mặt đất bò lên, chưa bao giờ cảm thấy thân thể này lại trầm trọng như thế: “Mẹ nó, lại có thể dung hợp?!”
Tiết hiệu trưởng quay đầu, bình tĩnh nhìn Vân Thanh Diệu, không tiếng động mà lại âm trầm nói một câu: “Ngươi làm tốt lắm!”
“Hiệu trưởng, ngươi không sao chứ? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, muốn đi gặp bác sĩ hay không?”
Vân Thanh Diệu quan tâm thăm hỏi, nam sinh mới đi đến không hiểu ra sao, nhìn xem, lại nhìn xem.
“Không cần, bệnh cũ thôi, khiến cho các ngươi chê cười rồi”, Tiết hiệu trưởng trên mặt mỉm cười, hướng về phía mấy người vẫy vẫy tay: “Các ngươi đi đi.”
“Đồng học, sắc mặt ngươi cũng không tốt lắm, ngươi không sao chứ?” Nam sinh lại quay đầu tới hỏi thăm Vân Thanh Diệu.
Vân Thanh Diệu chậm rãi dịch đến trên ghế dài bên kia: “Không có việc gì, chỉ là luyện công bị tẩu hỏa nhập ma mà thôi.”
Nam sinh:……
Cố hồn phù, cũng không phải chỉ là phù chú công kích.
Tương phản, nó còn có thể đem đến hiệu quả an thần. Nhưng ở nơi này của Tiết hiệu trưởng, lại là một lá bùa đoạn rớt đường lui của hắn.
Ngăn cách phù cũng đã chụp được, hắn sẽ vô pháp rút đi tinh thần lực của người khác để đền bù sinh cơ.
Hắn rất nhanh sẽ bị suy yếu.
Tiết hiệu trưởng về đến nhà, thập phần chật vật, cả người đều là tro bụi, thậm chí còn có miệng vết thương do mấy viên đá văng lên cắt qua.
Hắn điên cuồng liên lạc cùng với tộc của mình, nhưng lại không có được bất luận đáp lại nào, trên khuôn mặt bình tĩnh kia rốt cuộc nhiễm một tia hoảng loạn.
Tiết hiệu trưởng ngồi ở trong thư phòng, học bộ dáng của nhân loại, hút từng điếu một, thậm chí quan tâm đến sinh mệnh, thậm chí tích từng chút mệnh.