[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 149

Vân Thanh Diệu cõng ba lô, đi ở sau vườn trường.

Một giấc này, nàng ngủ có hơi dài, sắc trời đã bắt đầu tối sầm xuống dưới, cũng may Khoa Phan Di Chỉ buôn bán 24 giờ, cho nên cũng đủ thời gian.

Sau khi xe huyền phù rời khỏi, Vân Thanh Diệu cảm giác được không thích hợp.

Nàng đột nhiên nhào lộn một cái về phía trước, hướng tới một chỗ nhiều cây cối.

“Phác……”

Tựa hồ có động tĩnh rất nhỏ truyền đến từ chỗ ban đầu nàng đứng, mặt đất có một dấu bỏng rát không rõ ràng.

“Tay súng bắn tỉa!” ánh mắt Vân Thanh Diệu tối sầm xuống.

Lại có thể dùng thủ đoạn vụng về như vậy đối phó nàng.

Nàng nhìn nhìn cánh tay của mình, áo sơmi đã bị rách, nếu không phải nàng trốn mau, chỉ sợ cũng bị một kích mất mạng.

Gió thu lãnh ngạnh thổi qua phiến đất rừng này, Vân Thanh Diệu dính sát vào sau thân cây, ẩn thân phù bắt đầu phát huy tác dụng.

Cùng lúc đó, giữa các ngón tay nàng hàn quang bay nhanh chớp động, nàng đang đo lường tính toán phương vị cùng nhân số của đối phương.

Vân Thanh Diệu lặng lẽ hướng nơi xa di động, trên lá cây hiện ra một điểm đỏ không rõ ràng, cứ trốn ở đây cũng không phải biện pháp.

Súng ngắm mới nhất của Liên Bang, tầm bắn xa, độ chuẩn cao, chỉ cần tiến vào phạm vi cảm giác của hệ thống, tay súng bắn tỉa sẽ thực dễ dàng tỏa định và xạ kích.

Lúc này, tia nắng cuối cùng cũng đã tối sầm xuống, đúng là thời điểm đèn đường chiếu không rõ.

Trên đường, người đi lại không phải rất nhiều, cho dù là du khách, cũng đa số chỉ chuyển động ở cửa khẩu nhập hàng.

Kêu cứu để nhận được trợ giúp khả năng quá nhỏ, hơn nữa dễ dàng liên lụy người khác, trên lưng càng nhiều nhân quả, đây là điều Vân Thanh Diệu không nghĩ nhìn thấy.

Vân Thanh Diệu cũng không phải người có tính tình tốt gì. Trước đây, nàng luôn một nhẫn lại một nhẫn, là do không còn cách nào khác, hiện tại đều đã bị người tìm tới cửa.

Ha hả…… Nếu tới giết nàng, vậy hãy sớm chuẩn bị tốt việc đi luân hồi đi.

Bóng đêm lung ở trên mặt nàng, trong mắt Vân Thanh Diệu dần hiện ra sự lạnh lẽo.

Ẩn thân phù có thể ẩn giấu toàn bộ thân hình của nàng, nhưng thứ mà sát thủ mẫn cảm nhất chính là hơi thở, chỉ cần nàng không nhìn chằm chằm đối phương, cũng không lộ ra ý đồ công kích, thì đối phương muốn nhận thấy được nàng, cũng không dễ dàng như vậy.

Vân Thanh Diệu thong thả ngồi xổm xuống, từ trong rừng nhặt lên một cục đá, ném về phía bên cạnh, người đồng thời lăn qua một bên khác.

“Phác……”

“Phác……”

Là hai tiếng động! Súng ngắm có lắp ống giảm thanh, chỉ khi viên đạn bắn trúng mặt đất mới phát ra thanh âm mỏng manh.

Vân Thanh Diệu ngây ngẩn cả người, hai tay súng bắn tỉa, người này còn là nhằm vào người kia?!

Tay súng bắn tỉa sau rõ ràng nhắm về phía tay súng bắn tỉa trước.

Vân Thanh Diệu ngừng hô hấp lại, hiện tại cục diện có chút phức tạp.

Tựa hồ là có người muốn giết nàng, người muốn giết nàng lại bị người khác đuổi giết……

Như là một kiện sự tình liên hoàn.

Suy nghĩ của Vân Thanh Diệu thay đổi thật nhanh, tính toán lộ tuyến và thời điểm tốt nhất.

Hiện tại, không thể xác định người đối diện là địch hay là bạn, biện pháp tốt nhất là nhân lúc bọn họ đang sống mái với nhau liền rời khỏi.

Lâm Dịch Triết bò trên mặt đất, trên người cõng ngụy trang hoàn mỹ, xuyên thấu qua màn hình kính ngắm bắn, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí của mục tiêu. Đôi mắt ít khi nói cười kia, lúc này không hề chớp, hắn thập phần xác định, mục tiêu đang ở phương hướng 11 giờ, chỉ cần đối phương bắn thêm một phát, là hắn có thể xác định được vị trí của người đó.

Tựa hồ là vì phối hợp với hắn, nữ sinh kia lại động.

Không biết nàng đã làm như thế nào, chỉ cần ngươi hơi đảo mắt một chút, sẽ rất khó tìm được thân ảnh của nàng trong bụi cỏ cao.

Lá cỏ khẽ đung đưa, “Phác……”

Lại là một đốm sáng không tiếng động đánh lại đây.

“Ở đó!”

Cò súng của Lâm Dịch Triết cũng đồng thời ấn xuống, “Phác……”

Đống cỏ khô ở nơi xa giật giật, rất nhanh liền an tĩnh đi xuống.

Vân Thanh Diệu một chân dẫm lên thân cây, hướng vị trí của tay súng bắn tỉa kia vọt qua, nàng giữa không trung ra lực, muốn chớp lấy khoảnh khắc đối phương hoảng loạn giơ súng để tiến hành công kích.

Không nghĩ tới, đối phương lại vẫn không nhúc nhích.

“Chết rồi ư?!”

Vân Thanh Diệu nhìn sang phía khác, cảm giác nguy cơ khiến nàng sởn tóc gáy đã biến mất, bên kia đã rút lui.

“Là bạn đường sao?!”

Nàng theo dấu vết phía trước cẩn thận tới gần, trên mặt đất là một đồ ngụy trang, Lâm Dịch Triết đem súng ngắm đeo trên vai, đã nhanh chóng rời đi.

Ba đồng tiền xu trong lòng bàn tay Vân Thanh Diệu hiện ra một chữ, nàng quyết định đi theo nói chuyện với họ.

Đối phương tựa hồ đã lên xe rời đi, nhưng không quan hệ.

Thời gian còn sớm, Vân Thanh Diệu cũng không tính toán tiếp tục tham quan cổ tích, nàng đi đến trên đường lớn, vẫy tay kêu một chiếc xe huyền phù.

Tài xế là nam nhân trung niên, hình thể có chút béo, nhưng thái độ thật ra khá thân thiện.

“Tiểu cô nương, đi đâu vậy?”

Lòng bàn tay Vân Thanh Diệu mở ra, là một cây gậy gỗ, gậy gỗ chỉ phương vị là đông.

“Trước đi hướng đông đi……”

Tài xế béo:…… Đây vẫn là lần đầu tiên có vị khách không nói địa chỉ, chỉ nói phương vị.

Rất nhanh sau đó, hắn liền kiến thức được chỗ kỳ ba của vị khách hàng này.

Cứ cách mỗi năm phút, Vân Thanh Diệu liền dựng cây gậy gỗ kia lên.

Gậy gỗ đổ về hướng bên kia, nàng liền bảo tài xế hướng bên kia đi.

Sau hai mươi phút, tài xế đã không cần nàng phân phó: “Hướng đông đúng không?”

“Ha hả.” Vân Thanh Diệu ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười thẹn thùng.

Tựa hồ là vòng một vòng lớn, cuối cùng ngừng ở bên cạnh một mảnh rừng cao ngất.

Trời đã hoàn toàn đen kịt, chung quanh, tiếng côn trùng kêu thanh thanh, tiếng của loài chim không rõ tên kêu chí chí truyền vào trong tai.

Tài xế dừng xe huyền phù lại, có chút không yên tâm.

“Uy, tiểu cô nương, nơi đây không có người, ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Hay là để ta chờ ngươi trong chốc lát, ngươi xong xuôi việc ta lại chở ngươi về.”

Hắn lo lắng không phải không có lý, nơi này vừa thấy chính là nơi chuẩn bị giết người cướp của. Cũng không biết cô nương này vì sao lại quyết tâm đến đây, có phải do cùng người đánh cuộc thua hay không? Người trẻ tuổi cũng không thể bởi vì xúc động mà làm ra cái sự tình hoang đường gì.

Vân Thanh Diệu nhìn nhìn tài xế, lại nhìn nhìn khu rừng kia, cười.

“Cảm ơn bác, không có việc gì, nơi này có người ta muốn tìm, bác cứ đi trước đi.”

“Ngươi này…… Ai, ngươi cô nương này thật đúng là……”

Tài xế béo vẫn không yên tâm, hắn từ trên ghế điều khiển xé xuống một tờ giấy, viết lên dãy số của mình. “Nếu có việc gì, ngươi gửi thông tin cho ta, ta sẽ lại đây đón ngươi.”

“Cảm ơn.” Vân Thanh Diệu chân thành nói lời cảm tạ.

Khi tài xế xoay người chuẩn bị rời đi, nàng lại nghiêm túc dặn dò hắn: “Bác trở về nhớ lái xe cẩn thận, không nên đi con đường ngày thường vẫn đi.”

Tài xế:……???

Bùa chú trên người Vân Thanh Diệu cũng đủ nhiều, vì chính mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, nàng dùng một lá ẩn thân phù, đồng thời chồng lên một lá thần hành phù, vô số kim cương phù quấn quanh vài vòng trên cổ tay trắng nõn.

Vân Thanh Diệu lặng lẽ đi vào trong rừng.

Đây là một mảnh rừng núi hoàn toàn chưa có khai phá, tảng đá lớn cùng cây rừng hoang dại phân bố bừa bãi, trong rừng cây có ánh mắt dã thú chớp động, nếu là một người nhát gan lại đây, sợ là đã bị dọa khóc.

Vân Thanh Diệu không sợ hắc ám, nàng lặng yên không một tiếng động ở trong rừng đi lại, sức quan sát cùng lực ẩn nhẫn rèn luyện ra từ trong quân huấn rốt cuộc đã phát huy tác dụng.

Tinh thần lực của nàng không đủ mạnh mẽ, chỉ có thể dựa vào nhĩ lực cùng tiền xu trong tay để phán đoán tình thế.

“Sát……”

Cỏ bị va chạm vang lên âm thanh nho nhỏ.

Nam nhân đứng phía trên xe huyền phù ánh mắt lạnh lẽo lên, hắn hướng tới chỗ tối phất phất tay.

Lâm Dịch Triết lại lần nữa giơ súng ngắm lên, từ màn ảnh thăm dò bên ngoài.

“Phác……”

Chân Vân Thanh Diệu vừa muốn đi lên phía trước, đột nhiên rụt trở về.

Nàng không nghĩ tới đối phương một lời không hợp liền phải nổ súng.

“Lên!” Nam nhân trên đỉnh xe huyền phù nhẹ giọng nói, nhảy lên một cái, lao về hướng Vân Thanh Diệu đang ẩn nấp.

Bình Luận (0)
Comment