[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 62

Nơi này đang diễn ra chiến đấu kịch liệt.

Lúc này, tiêu điểm tụ hội ở trên người Lưu Dược, đám thí sinh bị hắn hố lợi hại, thù mới, nợ cũ, chỉ hận không thể lập tức đưa hắn trở về.

Hoắc Xuyên cũng bị người của Mễ Lị Á nhận ra, bị vây quanh ở giữa, tích phân đã phát ra ánh sáng đỏ, biểu thị sinh mệnh lực đang tràn ngập nguy cơ.

“Tránh ra! Đều tránh ra! Nếu không tránh ra ta sẽ tự bạo!”

Hoắc Xuyên bị vây ở giữa, tính tình thiếu gia nổi lên, nói vài lời không ra đâu.

“Phi, có bản lĩnh ngươi bạo một cái cho ta xem nào!”

“Lưu lại tích phân của các ngươi! Ta sẽ tha cho các ngươi đi ra ngoài!”

……

Đây là thời cơ tốt nhất cho cao thủ đào thải, đến chỗ nào tìm được mật độ dày đặc còn dễ dàng đục nước béo cò như vậy.

Lưu Dược xê dịch trốn tránh, thỉnh thoảng lại bắn trộm tên, thiết bị tích phân không ngừng lóe sáng, là linh hồn không cam lòng của các quần chúng ngã vào ‘dao mổ’ của hắn.

Giám thị theo dõi mặt mày hớn hở, đây mới chính là league!

Lưu Dược rốt cuộc cũng thoát khỏi mọi người, té ngã lộn nhào xông ra ngoài.

Vân Thanh Diệu đã đứng ở dưới tàng cây, Lưu Dược thở hổn hển hô, “Vân Thanh Diệu, em gái, xem ở phân thượng chúng ta đều là người thiên nhai lưu lạc, giúp ta chắn một chút đi!”

Vân Thanh Diệu quay đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười xán lạn: “Được được, tới đây, ngươi đến chỗ này, đúng rồi, chính là bên cái cây đó, đứng ở phía dưới cành cây, đừng có nhúc nhích!”

“Làm gì vậy?!” Lưu Dược mệt muốn chết rồi, đặt mông ngồi xuống chỗ mà nàng chỉ định, thừa dịp truy binh còn chưa có đi lên, hắn nắm chặt thời gian để khôi phục thể lực.

Vân Thanh Diệu cảm thụ trạng thái tinh thần của chính mình, lại miễn cưỡng thêm một lần cuối cùng này đi!

Nàng tháo bao tay xuống, cắt một đao xuống ngón trỏ tay phải. Một đao này đi xuống, nước mắt đều mau chảy ra.

Lần tới nhất định sẽ làm cái phù chống cảm giác đau.

Lưu Dược bị hành động của nàng làm cho hoảng sợ, “Đừng, Vân đồng học, đánh không lại không quan hệ, không cần chơi trò tự sát nha! Ngươi nếu thật muốn tự sát thì cũng phải đi cắt cổ tay mới được, làm như vậy chỉ tổ đau mà lại không chết nổi……”

“Câm miệng!” Vân Thanh Diệu liếc mắt trừng hắn một cái, càng thêm cảm thấy đau.

Truy binh lập tức liền đến, Vân Thanh Diệu vây quanh Lưu Dược đi đi dừng dừng, máu ở trên tay nhỏ xuống, trong đêm tối vẽ ra một cái đồ án quỷ dị.

Miệng Lưu Dược mở ra càng lớn, cũng không biết nàng đang làm gì, tựa hồ đã bị nàng dọa sợ.

Lưu Dược còn định nói chút gì, nhưng không đợi hắn kịp há mồm.

Vân Thanh Diệu đã họa xong trận pháp, lúc này nàng đứng thẳng, mặt hướng về phía có tiếng sấm vang, một bên niết quyết, một bên lẩm nhẩm.

“Trời tròn đất vuông, pháp lệnh chín chương, ngô nay hạ bút, hách hách âm dương, cư thu Ngũ Lôi thần tướng, điện chước ánh mặt trời ấm hơn, cấp tốc nghe lệnh!”

“Có người tới!” Lưu Dược muốn nhảy dựng lên.

“Đừng nóng vội!”, Vân Thanh Diệu nhảy một cái, tay phải ấn đến trên vai hắn.

Lúc này, nhóm truy binh đã nhìn thấy, thiếu nữ trên tảng đá bên cạnh cây cổ thụ đang chậm rãi dựng thẳng ngón giữa……

“Con bà nó!”

“Bị một con gà nhãi nhép xem thường!”

“Ai cũng đừng có ngăn cản ta, ta phải đập chết nàng!”

Tình cảm quần chúng xúc động, Vân Thanh Diệu đem đao nhanh chóng đặt vào trong tay Lưu Dược, giơ cao hai tay của hắn, hét lớn một tiếng “Cấp tốc nghe lệnh!”……

“Bùm bùm!”

“A……”

Trên màn hình Tinh Võng tất cả đều là: “??????”

“Phát sinh cái gì vậy?”

“Mẹ nó, ta vừa nhìn thấy cái gì?”

Tua chậm động tác hai lần, bọn họ nhìn thấy Lưu Dược giơ cao đại đao lên, tựa như muốn tiến công, mọi người đã xông đến phụ cận, tình thế nghìn cân treo sợi tóc.

Đúng lúc này, một đạo sấm sét từ trên không trung đánh dọc theo thân đao của Lưu Dược dẫn xuống dưới……

Sau đó lại theo một vòng, một vòng xiềng xích trên mặt đất, cùng với đao của mọi người truyền ra.

Người đứng thập phần dày đặc, lúc này ‘thả lưới bắt cá’, chính là lựa chọn sáng suốt nhất.

Trong tiếng sấm sét ầm ầm, đám truy binh ngã trái, ngã phải đổ một mảnh.

Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang.

Các thiếu niên nhớ tới lời dậy của bà nội trong nhà——trời mưa, sét đánh không cần tránh ở dưới tàng cây!

Có quần chúng Tinh Võng kịp phản ứng lại đây, muốn biết rõ ràng một màn này đến tột cùng đã phát sinh như thế nào.

“Ta như thế nào lại cảm thấy có hơi chút sợ, là do trời mưa ư, cũng quá xui xẻo đi?”

“Là do tên Lưu mập mạp, ta thấy hắn chính là bị thần xui xẻo bám vào người!”

“Bộ không có ai cảm thấy thao tác lấy máu của Vân Thanh Diệu kia có vấn đề sao?”

“Lầu trên choáng váng sao? Cái này không chừng chính là nghi thức gì đó của dân bản xứ đi?”

Tích tắc, tích tắc, thời gian trôi qua từng giây, từng phút.

Mọi người ở trong đồ phòng hộ là có thể đảm bảo an toàn, nhưng thiết bị tích phân khí thể hiện giá trị sinh mệnh của không ít người chỉ còn lại có một chút tơ máu.

Dưới tình huống này, Vân Thanh Diệu cường chống, ngư ông thủ lợi.

Phương Hồng Thần vừa mới thoát khỏi đại đội chiến đấu của Mễ Lị Á, cũng mang theo thành viên vọt lại đây.

Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một thiếu nữ gần trong gang tấc mà lại như xa tận chân trời, không hề có hình tượng dựa mà vào bên cạnh cây cổ thụ.

Vân Thanh Diệu ngẩng đầu nhìn bọn họ, một bên gõ đại đao một bên nói, “Ta lấy đủ tích phân rồi, không nghĩ đánh nhau nữa.”

Phương Hồng Thần:……

“Khảo hạch kết thúc, thỉnh các vị thí sinh đứng tại chỗ chờ đợi, hàng hạm lập tức liền đến đón người……”

Bình Luận (0)
Comment