Kiếp trước nàng chỉ chú trọng tu hành, chẳng phải quan tâm đến củi, gạo, mắm, muối.
Bất quá thế kỷ 21 đều có shop online, không đến mức tinh Võng cũng không có, về lý thuyết nàng cũng có thể lên mạng mở một cửa hàng.
Trí não thật sự dễ sử dụng, dễ sử dụng hơn nhiều so với các smart phone, màn hình còn có thể biến to biến nhỏ.
Vân Thanh Diệu nghiên cứu trong chốc lát, trực tiếp chạy tới trung tâm mua sắm Tinh Võng đăng ký một cửa hàng.
Tên cửa hàng liền dùng bảng hiệu Vân gia năm đó: “Hoa Hạ Dịch Phong Đường”.
Để gia tăng độ uy tín cho cửa hàng, việc đăng ký cửa hàng cần điền nhiều thông tin cá nhân và đưa cho khách hàng xem, điều này tương tự như sự khác biệt giữa cửa hàng Tao bao thông thường và cửa hàng Tao bao đảm bảo ngày trước.
Vân Thanh Diệu nghĩ đến khuôn mặt mình, quá trẻ tuổi, lại ở một mình, nên sợ người theo dõi.
Vì thế trong nhiều lựa chọn, nàng lựa chọn bảo mật cửa hàng cấp bậc tối cao SSS. Nàng sẽ không tải lên bất kỳ thông tin cá nhân nào. Nàng tình nguyện trả nhiều tiền hơn cho nền tảng mua sắm, để trung tâm mua sắm đó có thể cung cấp cho nàng các đảm bảo bổ sung, cũng từ chối tiết lộ thêm thông tin cá nhân.
Tiền là quan trọng, nhưng an toàn còn quan trọng hơn.
Shop online của Tinh Võng so với năm đó đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn cho phép khách đăng nhập ảo. Ở trên mạng Tinh Võng đi dạo một loạt cửa hàng, bạn sẽ có cảm giác giống như đang đi dạo cửa hàng thật.
Đến nỗi đối với cách bài trí của cửa hàng, ngoài việc nhìn vào gu thẩm mỹ của chủ tiệm, còn có thể dựa vào tiền để làm việc. Nếu có tiền, bạn có thể thuê kỹ thuật viên chuyên nghiệp, mua các loại vật liệu trang trí, thậm chí có thể quảng cáo trong không gian quảng cáo của trung tâm thương mại.
Nhưng cái chính là, tiền ở đâu!!?
Vân Thanh Diệu cắn chặt răng, chủ nghĩa tư bản vạn ác, cư nhiên có thể đứng vững nhiều năm như vậy, liền đến thời đại tinh tế cũng đều không buông tha!
Tiền tính là cái gì chứ!!?
Tuy nhiên, sau một loạt những thao tác này, tài khoản của nàng bây giờ chỉ còn lại bốn tinh tệ, ngay cả cái bình hoa cũng mua không nổi.
Vân Thanh Diệu dứt khoát không trang trí gì cả, nàng tự tay viết tên cửa hàng, treo lên một bộ câu đối, xây dựng ra dáng vẻ của cao nhân.
Lịch sử không phải đã dạy chúng ta sao?
Những thứ mà mọi người không hiểu được, thường có sức hấp dẫn hơn, chẳng hạn như tranh của danh họa Picasso …@-@
Bằng cách này, cửa hàng tiêu tốn ít tiền nhất của Liên Bang Tinh Võng thương thành ra đời.
Trên cửa của cửa hàng là hình quyển sách có ghi “Tứ Cửu Dịch Học Đường.”
Hai bên trái, phải của cửa hàng có hai câu đối ghi “Thiên địa vạn vật không gì không biết, âm dương bát quái sinh tử sáng tỏ.”
Đặt nhắc nhở định kỳ, Vân Thanh Diệu rời khỏi cửa hàng.
Đây là lần đầu tiên nàng ra tay kiếm tiền, tâm tình hồi hộp nhưng cũng đầy kỳ vọng, còn có chút cảm giác hưng phấn.
Năm phút trôi qua …
Mười phút trôi qua …
Nửa tiếng đã trôi qua …
Vân Thanh Diệu đã mở cửa hàng ra không biết bao nhiêu lần, kiểm tra không dưới mười lần để xem có phải có vấn đề đã gì xảy ra với lời nhắc do chính mình đặt ra hay không?
Nhưng, cửa hàng thực sự không có một mống khách.
Lưu lượng của thương thành không hoạt động sao?
Vân Thanh Diệu nhìn vào số lượng thống kê ở góc trên bên phải
Số lượng người trong trung tâm mua sắm ngày hôm nay là 50 tỷ….
Số người vào tiệm: 0 người
Điểm đánh giá cửa hàng: 0.
Vân Thanh Diệu nghẹn một hơi ở cổ họng, nuốt không xuống,nhổ không ra..
Điều này là phản khoa học!
Nhớ năm đó, người cầu Vân gia nàng xem bói xếp hàng vô số kể.
Vậy mà Tinh tế này, liền tính là không có tín ngưỡng, nhưng cũng không đến mức liền một người tò mò đều không có chứ…?
Vân Thanh Diệu không biết bởi vì cửa hàng của nàng bài trí quá đơn sơ, lại cùng với tương quan tư liệu chưa thượng truyền, trực tiếp bị Tinh Võng đánh dấu là công ty lừa đảo.
Chẳng sợ thật sự có người vì tò mò muốn đi vào, nhưng nếu nhìn thấy 0 viên tinh đánh giá, cùng với đánh dấu “kẻ lừa đảo hư hư thực thực” của Tinh Võng, liền sẽ dừng bước.
Đây là điều Vân Thanh Diệu không nghĩ tới.
Trong lòng nàng còn đang tâm tâm niệm niệm chờ khách tới cửa, không nghĩ tới mình đã bị Tinh Võng hố.
Một giờ sau Vân Thanh Diệu thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Một ngụm lão huyết bị nghẹn ở nơi ấy, khó chịu khôn cùng.
Kỳ vọng lớn bao nhiêu, thất vọng lớn bấy nhiêu. Câu này là để nói chính nàng.
Không được! Phải nghĩ cách cứu lấy chính mình!!!
Khoé mắt Vân Thanh Diệu nhìn thấy người máy chữa bệnh đang tới đây, trên tay dường như còn cầm theo tờ giấy.
Ngay lập tức, đầu Vân Thanh Diệu nghiêng sang một bên, nằm thẳng ngay đơ trên giường, chuẩn bị giả chết.
Người máy không biết nguyên do, trên dưới kiểm tra một lượt, rất có tư thế chuẩn bị cho nàng xuất viện…