Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên

Chương 9

Khoảnh khắc ấy, cảm giác động tâm không phải giả, mong muốn cùng hắn kề vai chẳng phải hư ảo. 

Nhưng rồi, giấc mộng đêm qua vụt hiện trong tâm trí, khiến ta bất giác bất an.

Ta mở Mệnh thư, chỉ thấy trên đó hiện ra một kết cục mới:

"Ô Lặc Hoài lấy một mũi tên xuyên qua tâm mạch Tô Vân Khê, sau lập Tô Lạc Lạc làm hậu."

Mực đã khô, vận mệnh đã định.

Ta nhìn hắn đang vì ta mà chịu hình phạt dưới ánh dương, lòng ta chợt lạnh ngắt.

Thì ra, dẫu đã trải qua bao gian truân, ta vẫn chẳng thể thay đổi số mệnh hắn là người g/i/ế/t ta, chẳng thể đổi thay sợi dây duyên phận giữa hắn và Tô Lạc Lạc.

Vậy thì lời hứa "một đời một kiếp một đôi" của hắn đêm qua tính là gì? 

Kiên định của hắn lúc này tính là gì?

Ta vốn chìm trong bóng tối, lại được hé lộ một tia sáng. 

Nhưng tia sáng ấy, rốt cuộc vẫn bị cướp đi.

Ta chạy đi, tìm đến lửa, định đem mệnh thư thiêu hủy.

Nhưng ngay khi sắp đốt, trên mệnh thư bỗng hiện lên một hàng chữ:

"Dừng tay."

Ta bàng hoàng nhận ra, có kẻ đang nói với ta.

Ta buông hỏa chiết tử, trầm giọng hỏi:

"Ngươi là ai?"

"Ta là kẻ cầm bút."

"Là ngươi thao túng vận mệnh của ta?"

"Đúng vậy."

"Ngươi dựa vào cái gì?!"

"Dựa vào việc ngươi chỉ là nhân vật trong bút ta."

"Ta là đích nữ phủ Thừa tướng, Tô Vân Khê, ngươi dám nói ta chỉ là nhân vật dưới bút của ngươi?!"

"Ngươi không cam lòng?"

"Đương nhiên không cam lòng!"

Mệnh thư trầm mặc chốc lát, rồi lại hiện ra một hàng chữ:

"Được, nếu ngươi tìm được ta, gi/ế/t ta, ta sẽ để ngươi cầm bút."

"Ngươi để ta cầm bút? Để ta quyết định vận mệnh chúng nhân?"

"Phải."

"Ngươi ở đâu?"

Mệnh thư hiện lên hàng chữ cuối cùng:

"Ta từ nơi ngươi đến mà đến, đi đến nơi ngươi sẽ đi."

"Từ nơi ta đến mà đến, đi đến nơi ta sẽ đi."

Ta ngoảnh mặt nhìn về phương đông, nơi kinh thành tọa lạc.

Chẳng lẽ kẻ cầm bút đang ở kinh thành?

Người ấy rốt cuộc là ai?

Hay là... Tô Lạc Lạc?

 

4.

 

Bấy lâu nay, ta chẳng phải vì đoạt lấy thân phận của Tô Lạc Lạc mà đổi thay vận mệnh, mà chỉ là bị kẻ cầm bút dẫn dắt, từng bước đi theo sự an bài của hắn.

Mẫu thân có lẽ đã từng thử thay đổi số mệnh, nhưng rồi cũng hiểu ra mọi nỗ lực đều uổng công.

Còn về việc Ô Lặc Hoài sát hại ta, rồi lập Tô Lạc Lạc làm hậu…

Khi xưa, phụ thân đối với mẫu thân thâm tình sâu nặng, thế mà chỉ sau một đêm đã thay lòng, sủng ái mẫu thân của Tô Lạc Lạc.

Thế gian này, nào có chân tình vĩnh viễn chẳng đổi thay?

 

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Khả hãn rốt cuộc vẫn đồng ý hôn sự của ta và Ô Lặc Hoài. 

Dù sao hắn cũng là nhi tử được yêu thích nhất, lại từng có công cứu giá khi Ô Lặc Thoát hành thích.

Mỗi ngày, hắn đều hái hoa tặng ta, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.

Mọi người đều nói, chưa từng thấy Tiểu Khả Hãn nở nụ cười với nữ tử nào khác.

Thế nhưng hắn đối với ta càng tốt, lòng ta lại càng quặn đau.

Những khi triền miên bên nhau, hắn cứ mãi gọi tên ta.

"A Khê, nàng phải mãi mãi bên ta nhé!"

Ta mỉm cười đáp lời, nhưng trong đáy mắt, chỉ còn lại băng lãnh.

 

Rốt cuộc, đêm trước đại hôn, ta phóng ngựa bỏ trốn.

Lúc mọi người phát hiện tân nương biến mất, ta đã đi rất xa.

Nhưng đội quân của Ô Lặc Hoài vẫn đuổi kịp.

Con ưng của hắn là kẻ đầu tiên phát giác ra ta. 

Nó sà xuống, móng vuốt sắc bén giật tung búi tóc ta.

Cuồng phong rít gào, mái tóc ta tung bay giữa trời đêm.

Hắn một thân kỵ trang, ngồi trên lưng ngựa đối diện với ta.

Hắn nhất định không ngờ ta biết cưỡi ngựa.

Bao năm qua, ta vẫn luôn giả bộ giống như Tô Lạc Lạc, kẻ vô dụng, giả bộ như chẳng biết gì.

Cuối cùng, vào khoảnh khắc ta rời đi, ta có thể trở về chính mình.

Ta giương cung, đặt tên, nhắm thẳng vào hắn.

Hắn cũng giương cung, nhắm thẳng vào ta.

"Ô Lặc Hoài sẽ lấy một mũi tên xuyên tâm Tô Vân Khê."

Đây có phải chính là thời khắc mà Mệnh thư đã dự báo?

Tốt thôi, vậy thì để ta nghênh đón kết cục này vậy!

Hai mũi tên đồng loạt rời cung, xé gió lướt qua nhau giữa không trung.

Ta không hề né tránh, nhưng mũi tên của hắn lại rơi chệch xa ta, cắm xuống đất.

Còn mũi tên của ta, lại xuyên thẳng vào lồng n.g.ự.c hắn.

Hắn bách phát bách trúng, thế nhưng lần này, hắn cố ý b.ắ.n lệch.

Hắn dùng tay ôm lấy vết thương, ánh mắt bi thương mà nhìn ta, như chẳng thể tin được rằng ta thật sự muốn lấy mạng hắn.

Nhưng ta biết, hắn sẽ không ch/ế//t.

Hắn sẽ leo lên vị trí chí tôn, phong Tô Lạc Lạc làm hoàng hậu.

Ta mặt không đổi sắc, thu lại dây cương, giục ngựa rời đi.

Trong ánh nhìn thoáng qua, ta thấy hắn giơ tay, ngăn cản đám kỵ binh truy đuổi ta.

 

Hai tháng sau, ta trôi dạt khắp nơi, rốt cuộc cũng quay về Tướng phủ.

Bình Luận (0)
Comment