Đích Nữ Truyện Ký

Chương 127

Tiếng chén trà vỡ vụn vang lên, trong buổi sáng mùng ba tân niên có vẻ rất rõ ràng lại chói tai. Mảnh nhỏ rơi vãi đầy đất, phản xạ ra hàn quang băng lãnh.

Từ thị sớm đã không thể ngồi ngay ngắn nữa, nước trà đổ lên khiến tay bị đỏ, đau đớn tận xương, nhưng Từ thị lại một chút cảm giác đau đớn cũng không thấy. Bà ta bỗng dưng nắm chặt tay Hạ Liên Phòng, không dám tin hỏi một lần lại một lần: "Ngươi nói không phải thật sự, ngươi nói không phải thật sự, không phải sự thật! Ngươi có phải đang gạt ta hay không? Nói! Có phải đang gạt ta hay không?!"

Hạ Liên Phòng mặc cho bà ta nắm đau tay mình, khóe miệng nổi lên ý cười ôn nhu đến cực điểm, ngữ khí cũng tràn ngập an ủi: "Tổ mẫu chớ sốt ruột, khi cháu gái biết được việc này cũng không dám tin, chỉ là sự thật đặt ở trước mắt, huống chi, chứng cớ vô cùng xác thực, nếu tổ mẫu không tin, có thể xem thử." Nói xong nháy mắt cho Lục nương. Lục nương hiểu ý, lập tức gọi người đang chờ bên ngoài tiến vào.

Nhìn thấy người tới, Từ thị nhất thời xụi lơ dưới đất."Ngươi, phụ thân ngươi đâu? Phụ thân ngươi có biết không? Ngươi có từng nói cho phụ thân ngươi chưa?!"

Hạ Liên Phòng nhẹ nhàng nâng Từ thị dậy: "Đó là chuyện đương nhiên, đại sự như thế, tất nhiên phải báo cho phụ thân biết.

"Vậy, vậy phụ thân ngươi có phản ứng gì?" Từ thị không dám tưởng tượng Hạ Lịch biết được việc này sẽ có tâm tình gì. Bà ta nghĩ tới nhiều năm trước bản thân mình làm những chuyện như vậy, cứ tưởng rằng tuy rằng có ngăn cách với nhi tử, nhưng bọn họ cốt nhục tình thân cuối cùng là cắt thể không đứt, nhưng nay chân tướng trong miệng Hạ Liên Phòng vừa ra, Hạ Lịch có thể sẽ không nhận người mẫu thân này nữa!

"Phụ thân không nói lời nào, chỉ bảo ta cùng tổ mẫu cùng xử lý việc này, còn nói tổ mẫu sẽ biết làm như thế nào, ta chỉ cần nhìn là tốt rồi." Hạ Liên Phòng mỉm cười, phảng phất hoàn toàn nhìn không ra đáy mắt Từ thị tuyệt vọng cùng khiếp sợ.

Nghe xong lời này, trong đầu Từ thị chợt lóe linh quang, tựa hồ có chỗ nào đột nhiên sáng lên. Lệ nhi bảo bà ta xử lý tốt việc này, nói cách khác, chỉ cần bà ta giải quyết tốt, mẹ con bọn hắn sẽ còn có thể cứu vãn đường sống! "Tổ mẫu sẽ, tổ mẫu sẽ ... Liên nhi, ngươi nhất định phải ở bên cạnh tổ mẫu, không cần rời khỏi tổ mẫu!" Bà ta gắt gao túm tay Hạ Liên Phòng, giống như người chết đuối túm được khối gỗ nổi.

Hạ Liên Phòng ôn nhu nói: "Liên nhi tất nhiên muốn bồi ở bên người tổ mẫu, kính xin tổ mẫu yên tâm."

Vì thế Từ thị rốt cuộc trở nên kiên cường, vốn tân niên năm nay bà ta đang trôi qua thư thái lại như ý, ai biết ngày lành không được vài ngày, mới mùng ba đã khiến bà ta gặp phải trọng đại đả kích như vậy! Mỗi khi nghĩ tới chân tướng Hạ Liên Phòng nói ra, bà ta liền cảm thấy buồn nôn, hận không thể đem đầu sỏ gây nên kia một đao giết! "Người tới, đi đem Thượng Quan thị cùng với Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý mang đến cho ta!"

Hạ nhân thông minh lập tức nghe được ngữ khí của lão phu nhân không giống với bình thường. Tuy nói tam tiểu thư tứ tiểu thư nhiều lần cho bà ta mất mặt, nhưng trong lòng lão phu nhân đến cùng vẫn thương yêu hai vị tiểu thư này, thường ngày vẫn Hồng Trang, Lục Ý gọi thân thiết, chưa bao giờ có lúc cáu kỉnh như vậy. Chẳng lẽ... Là tam tiểu thư tứ tiểu thư lại phạm lỗi tày đình gì nữa sao? Nghĩ đến đây, bọn hạ nhân liền hung hăng rùng mình một cái, thứ xuất rốt cuộc là thứ xuất, cùng các tiểu thư đích xuất chính là không thể so sánh nha! Đại tiểu thư nhà bọn họ được phong là công chúa khác họ, nhị tiểu thư còn có một điệu múa trên quạt kinh diễm thế nhân, nói ra không ai không khen, không ai không nói nữ nhi Hạ gia có tài mạo song toàn, thế gian vô song? Nhưng hai thứ xuất tiểu thư này, thật đúng là làm hết mặt mũi Hạ gia!

Đợi cho Thượng Quan thị gãy chân bị nâng đến, Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý cũng bị mang tới, Từ thị lạnh lùng nhìn chằm chằm các nàng, lạnh lùng nói: "Đi thỉnh tộc trưởng cùng với các trưởng bối!"

Hạ thị tuy rằng nhân khẩu điêu tàn, nhưng dù sao cũng là trăm năm vọng tộc, các chi nhiều đếm không xuể, đại gia chân chân chính chính ngược lại không có bao nhiêu, nhưng tộc trưởng Hạ thị cùng với các trưởng bối tuổi tác đã cao lại đều còn sống. Bình thường không xảy ra chuyện gì lớn, Từ thị quyết sẽ không mời bọn họ tới. Lần trước đem những trưởng bối này mời đến là muốn đem Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý chuyển đến danh nghĩa Lam thị, lúc này đây... Mọi người đều đang suy đoán, đến cùng vì sao lại mời đám tộc trưởng bọn họ đến chứ?

Thượng Quan thị đã rất lâu không ra khỏi sân viện, nay bị nâng đến nơi đây, cũng không biết là phát sinh chuyện gì. Vốn muốn từ trên mặt Hạ Liên Phòng nhìn ra cái gì đó, nhưng tiểu tiện nhân này bất cứ lúc nào chỗ nào đều là dáng vẻ ý cười hiền hòa, nhìn mà muốn điên. Bà ta khẽ cắn môi, lại quay sang nhìn Từ thị, nhưng cũng nhìn không ra cái gì, ngược lại bị vẻ ngưng trọng trên mặt Từ thị àm cho giật mình.

Hạ Hồng Trang cũng ẩn ẩn nhận thấy được không đúng, trong ánh mắt Từ thị nhìn các nàng hoàn toàn không có ôn nhu ngày xưa, ngược lại tràn đầy chán ghét cùng thù hận! Loại cảm tình phản diện này không giống với lúc hai tỷ muội các nàng bị hủy danh tiết lúc trước, khi đó Từ thị chủ yếu là thất vọng, hiện tại lại là thật phẫn nộ cùng chán ghét. Tổ mẫu muốn vứt bỏ các nàng!

Nàng ta cảm nhận được sự hoảng loạn, nhưng hoàn toàn không rõ đây là vì sao!

Nàng ta vừa mới giải quyết xong vị hôn phu vừa phiền lòng vừa vô dụng kia, còn chưa bắt đầu đi tranh thủ hạnh phúc của mình, trước đó, nàng ta quyết không cho phép có bất kỳ sơ xuất, càng không cho phép xuất hiện bất kỳ khả năng ảnh hưởng đến chuyện nàng ta xoay mình!

Rất nhanh, tộc trưởng Hạ thị liền được mời tới. Từ thị chống long đầu trượng đi xuống, một mực cung kính đem tộc trưởng thỉnh đến thượng vị, sau đó bùm một tiếng quỳ xuống, khiến lão tộc trưởng râu tóc bạc trắng cả kinh không ngừng vội vàng muốn nâng bà ta dậy: "Đây là sao vậy? Biểu tức đệ tại sao lại làm đại lễ này?" Ông ta tuy là tộc trưởng, nhưng thực sự quan chức cũng không cao, thắng tại đức cao nhìn trọng mà thôi, Từ thị thân có cáo mệnh, cái quỳ này ông ta sao có thể nhận nổi?

Từ thị đâu chịu đứng lên: "Là ta sai lầm, sai đem sài lang nhận thành quan hệ huyết thống, làm hại con dâu tốt của ta!"

Tộc trưởng sửng sốt: "Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lam thị đã qua đời nhiều năm, cho dù vào ngày giỗ của nàng Từ thị cũng chưa từng biểu hiện ra bi thống cùng hoài niệm, tại sao hôm nay lại đột nhiên bày tỏ như vậy? "Cái gì sài lang cái gì quan hệ huyết thống, biểu tức đệ có thể nói rõ ràng hơn hay không?" Này không đầu không đuôi, ai nghe hiểu được?

Từ thị hít một hơi thật sâu, thuân theo tộc trưởng đỡ đứng lên, xoay người mặt quay về phía các trưởng bối Hạ thị, cất cao giọng nói: "Trước mặt chư vị, cũng không tính là việc xấu trong nhà nói ra ngoài, hôm nay ta liền đem hết thảy sự thật nói hết ra, cũng làm cho chư vị làm chứng, đem Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý hai người trục xuất khỏi gia phả Hạ thị, cũng đem Thượng Quan thị buộc đá ném sông!"

Lời này đối với ba mẹ con Thượng Quan thị mà nói giống như sét đánh ngang trời, tuy nói bị cấm túc ở trong sân, nhưng bà ta vẫn cho rằng bản thân mình còn có cơ hội đông sơn tái khởi, chỉ cần bà ta không chết, chung quy có một ngày bà ta có thể đạt tới giấc mộng của mình! Nhưng đây hết thảy, nếu bà ta chết, thì đạt tới kiểu gì?

Mà lời Từ thị nói đối với Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý thì đả kích càng lớn. Các nàng sở dĩ oán hận tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng, cũng là bởi vì thân phận đích xuất của các nàng, mong muốn mà không thể thành. Nhưng nếu ngay cả thân phận thứ xuất thiên kim phủ đại học sĩ cũng mất đi, các nàng sống sót lại còn có ý nghĩa gì?

Tổ mẫu không phải luôn rất thương các nàng sao? Sao lại nói ra lời như vậy chứ? Nhất định là Hạ Liên Phòng, nhất định là Hạ Liên Phòng giở trò quỷ!

Hạ Hồng Trang lần đầu mất khống chế, nàng vọt mạnh tới bên người Hạ Liên Phòng liền muốn vung một bàn tay đánh tới, trong miệng gầm lên: "Hạ Liên Phòng! Ngươi còn có nhân tính hay không? Vì sao nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt! Nói đến cùng ta cùng Lục Ý cũng đều xem như đồng bào tỷ muội với ngươi, vì sao ngươi luôn không muốn chúng ta sống yên, hận không thể khiến chúng ta đi tìm chết! Nay lại xúi giục tổ mẫu đối với chúng ta như vậy, ngươi còn có lương tâm hay không?! Chính ngươi làm công chúa, kim chi ngọc diệp cao cao tại thượng, lại nhất định muốn đem chúng ta đạp đến trong bụi bặm! Ngươi như vậy, có tư cách gì làm công chúa Đại Tụng triều ta, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đều bị ngươi dung mặt nạ che mắt! Ngươi căn bản chính là một độc phụ độc tâm độc phế!"

Nàng ta nói lời này thật đúng là xảo diệu, làm cho người khác vừa nghe liền biết, Từ thị sở dĩ muốn đem các nàng xoá tên khỏi gia phả, đó là bởi vì bị Hạ Liên Phòng mê hoặc cùng uy hiếp. Chung quy Hạ Liên Phòng hôm nay là công chúa, nàng muốn buộc Từ thị làm chút gì thì đó không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Thế nhân đều nói Bình Nguyên công chúa dịu dàng khiêm cung như Bồ Tát sống, nhưng nàng cũng chẳng qua chỉ là đang lừa gạt người bên ngoài mà thôi!

Lại cho thấy sự trong sạch vô tội của mình, vừa hại Hạ Liên Phòng, thuận tiện còn ám hiệu bản thân mình vẫn luôn là thứ xuất bị Hạ Liên Phòng áp bức đáng thương. Quả nhiên là muốn người nghe thương tâm rơi lệ nha!

Thiên Tuyền cầm lấy tay nàng ta, cười lạnh nói: "Ngươi không phải huyết mạch Hạ gia, lại chiếm thanh danh nữ nhi Hạ gia nhiều năm như vậy, bại hoại phủ đại học sĩ chưa nói, ngay cả danh tiết của mình cũng không giữ gìn chho tốt, nay lại còn dám động thủ với công chúa nhà ta? Cũng không sợ mất mạng sao!" Nói xong khinh thường hất ra.

Hạ Hồng Trang nghe vậy kinh hãi không thôi, nàng ta hít sâu một hơi, rút lui mấy bước, môi không ngừng run run: "Không! Ta không tin! Ta tuyệt không tin! Đây không phải là sự thật, đây hết thảy đều là Hạ Liên Phòng đang nói dối! Đều là Hạ Liên Phòng đang nói dối! Nàng chán ghét chúng ta, cho nên muốn hủy hoại chúng ta! Chúng ta là nữ nhi của phụ thân! Nhất định là!" Rống xong, nàng ta vọt tới bên người Thượng Quan thị, bắt lấy tay Thượng Quan thị, hai mắt đẫm lệ sương mù: "Nương, Hạ Liên Phòng đang nói dối đúng hay không? Nàng ta nhất định là đang nói dối! Chúng ta làm sao có thể không phải nữ nhi Hạ gia chứ? Nàng ta muốn hại chúng ta! Nhất định như vậy!"

Thượng Quan thị yêu thương đem nữ nhi ôm vào trong ngực, lạnh lùng nói: "Đại tiểu thư! Ta biết ngươi vẫn luôn ghi hận trong lòng đối với ta, thế cho nên chán ghét hai nữ nhi của ta, nhưng trong lòng ngươi có hận, hướng về phía ta là được, tại sao muốn đối phó Hồng Trang Lục Ý hai đứa nhỏ đags thương này như vậy! Nay còn bịa đặt nói các nàng không phải cốt nhục Hạ gia, đại tiểu thư! Tâm địa ngươi thật ác độc nha!"

Hạ Liên Phòng: "..." Từ đầu tới đuôi nàng có từng nói một chữ sao?

"Thật là gia môn bất hạnh, chính ngươi làm chuyện đuối lý, nay chân tướng sáng tỏ, chẳng lẽ còn muốn nói xạo hay sao? Ngươi trứng trợn lừa Hạ gia chúng ta giúp ngươi nuôi nữ nhi mười mấy năm, chẳng lẽ còn muốn lại tiếp tục lừa gạt sao?!" Hạ Lan Tiềm cười lạnh một tiếng, "Người tới, gọi Tề nương tiến vào, cũng để cho ngươi chết rõ ràng!"

Rất nhanh, Tề nương liền từ bên ngoài tiến vào. Bà ta vào phòng khách liền quỳ gối xuống đất, không dám ngẩng đầu không dám lên tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám một chút.

Bình Luận (0)
Comment