Đích Nữ Truyện Ký

Chương 191

"Vì sao?!" Không nghĩ tới lần này vẫn bị cự tuyệt, Nhiếp Phinh Đình thất thanh hô lên.

Nàng ta ở trước mặt phụ huynh vĩnh viễn đều là dáng vẻ tiểu bạch thỏ ngọt mĩ, thất thố như vậy vẫn là lần đầu tiên, cho nên Tín Dương hậu rất kinh ngạc. Nhiếp Phinh Đình cả kinh trong lòng, vội vàng lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Phụ thân ~ ngài liền mang nữ nhi đi nha, nữ nhi thật sự không muốn một mình ở lại nơi này, không có người làm bạn với con, con cũng không thích những người đó, chẳng lẽ chúng ta không thể người cả nhà ở cùng một chỗ sao?"

Nghe vậy, Tín Dương hậu vuốt ve mặt nữ nhi, thấp giọng nói: "Phinh Đình, con phải biết, sở dĩ phụ thân để con lại Yến Lương là có nguyên nhân."

"Con biết, Hoàng Thượng không yên lòng nhà chúng ta, cho nên muốn con lưu lại làm con tin." Nhiếp Phinh Đình cụp mắt xuống. "Nhưng tại sao lại con ta chứ? Con chỉ là một cô gái yếu đuối nha, con lưu lại thì có gì hữu dụng đâu?"

"Đứa bé ngoan, con cùng các huynh trưởng không giống nhau, bọn họ là nam tử, trời sinh chính là muốn làm ra một phen sự nghiệp. Còn con..." Tín Dương hậu tựa hồ còn muốn nói cái gì nhưng lại dừng lại. Sau một lúc lâu hắn mới nói tiếp: "Phụ thân cam đoan với con, cuộc sống như thế sẽ không lâu nữa, rất nhanh thôi, con sẽ không cần lẻ loi một mình đợi ở chỗ này nữa." Nói xong, hắn lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu nữ nhi. Nàng ta vẫn luôn là trân bảo của hắn, hòn ngọc quý trên tay hắn, nếu có thể, hắn không hi vọng nàng ta nhận phải một chút thương tổn nào. Nhưng thân là người Nhiếp gia, nhất định phải bởi vì người nhà mà phụng hiến hi sinh, cho nên cho dù hắn có yêu nàng ta cũng không thể không lựa chọn rời khỏi nàng ta.

Nhưng Nhiếp Phinh Đình căn bản không tin lời hắn nói. Bởi vì lời giống như thế Tín Dương hậu đã nói mười mấy năm rồi! Mỗi khi nàng ta yêu cầu rời đi cùng bọn họ, câu trả lời của hắn vĩnh viễn đều là cự tuyệt! Trước đây cự tuyệt cũng coi như xong, nhưng hôm nay đại ca nhị ca đều đã mất tích, thậm chí có khả năng đã chết mà vì sao phụ thân vẫn muốn để nàng ta lại Yến Lương? Chẳng lẽ không lo lắng nàng ta sẽ bước lên con đường của các ca ca sao? Chẳng lẽ sẽ không sợ nàng ta cũng chết mất sao? Phụ thân rốt cuộc là có thật lòng thương yêu nàng ta hay không? "Vậy thì vì sao không cho Tiểu Lục trở về? Dù sao thân thể nó kém, Hồng Thượng đại sư cũng nói, tốt nhất không cần để cho hắn đi vào trần thế, an tâm tĩnh dưỡng, chẳng lẽ ở nhà còn không bằng ở trên núi sao?!"

Vừa nghe Nhiếp Phinh Đình nhắc tới tiểu nhi tử, Tín Dương hậu hơi hơi nhíu mi lại: "Thế gian này hồng trần loạn lạc, trên núi thanh u yên tĩnh, Tiểu Lục vẫn là ở bên Hồng Thượng đại sư thì sẽ tốt hơn."

Nghe xong lời này, đáy mắt Nhiếp Phinh Đình chợt lóe lên ghen ghét. Nàng ta đã biết mà, mình căn bản không phải người phụ thân yêu nhất! Phụ thân thương yêu nhất, coi trọng nhất, không phải bất kỳ một ca ca nào mà là cái ấm sắc thuốc đệ đệ kia! Tiểu Lục căn bản là không nên xuất hiện ở trên thế giới này, hắn là dư thừa!"... Ta biết, là nữ nhi lỡ mồm, kính xin phụ thân chớ nên tức giận, nữ nhi biết sai rồi." Nói xong, nàng nhẹ nhàng khịt khịt mũi, lê hoa đái vũ, nhìn mà thương xót.

Tín Dương hậu đâu nỡ trách móc nàng ta nặng nề. Hắn đối với nhi tử xưa nay nghiêm khắc, đối với nữ nhi duy nhất lại là trân trọng có thêm, hận không thể coi nàng ta như tròng mắt sủng ái, nay vừa thấy Nhiếp Phinh Đình như muốn rơi lệ, đau lòng không thôi, vội vàng ôn nhu khuyên giải an ủi, thật vất vả mới dỗ dành được Nhiếp Phinh Đình.

Bởi vì mặt bị thương rất nặng cho nên Tín Dương hậu liên tục mấy ngày đều ở trong phủ không ra ngoài —— đầy mặt vết thương, thật sự là không dễ nhìn. Thẳng đến có 1 ngày, hắn đang đọc sách ở thư phòng, quản gia thở hồng hộc chạy vào: "Hầu gia, Hầu gia! Tiểu thiếu gia trở lại!"

Cái gì?!

Tín Dương hậu vừa nghe, biến sắc: "Tiểu Lục đã trở lại?!"

"Đúng nha, gia đinh canh cửa không biết tiểu thiếu gia, chặn cậu ấy ngoài cửa, nói cái gì cũng không để cho cậu ấy tiến vào, may mắn nô tài đi qua, giờ tiểu thiếu gia đang ở phòng khách nghỉ ngơi chứ, Hầu gia ngài..."

Lời còn chưa dứt, đã không thấy thân ảnh Tín Dương hậu đâu.

Nghe nói tiểu nhi tử đột nhiên hồi phủ, Tín Dương hậu lấy làm kinh hãi, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là Hồng Thượng đại sư đã viên tịch! Bằng không vì sao sẽ để Tiểu Lục hồi phủ chứ? Tiểu nhi tử của hắn từ khi ra đời, từ trong bụng mẹ đã mang theo bệnh khí, cho nên ốm yếu nhiều bệnh, Hồng Thượng đại sư liền vào lúc đó đi qua phủ Tín Dương hầu, vào nói Tiểu Lục có duyên với Phật, chỉ có hiến thân nơi cửa Phật mới có thể sống lâu dài, bình an. Tín Dương hậu ngay từ đầu vẫn cười nhạt, còn mệnh thị vệ đuổi Hồng Thượng đại sư đi. Ai biết sau khi Hồng Thượng đại sư rời đi, bệnh tình Tiểu Lục liền chuyển biến xấu, mắt thấy không nữa sẽ rời nhân thế, nhớ tới vợ cả khó sinh mà chết, Tín Dương hậu vô luận thế nào cũng không nguyện ý khiến đứa nhỏ cứ thế chết đi, đành phải phái người đi tìm Hồng Thượng đại sư, sau đó y theo lời Hồng Thượng đại sư nói, để ông ta mang Tiểu Lục đi. Nhắc tới cũng thật kỳ diệu, sau khi rời đi phủ Tín Dương hầu, thân mình xương cốt Tiểu Lục liền từng ngày từng ngày tốt lên, tuy rằng vẫn ốm yếu nhiều bệnh nhưng ít ra không lo tính mạng. Sau khi thân thể nhi tử có khởi sắc, Tín Dương hậu cũng từng nghĩ tới chuyện đem đứa nhỏ mang về. Nhưng vấn đề chính là ở chỗ này, chỉ cần vừa rời núi, bệnh tình Tiểu Lục liền sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu. Vạn loại rơi vào đường cùng, Tín Dương hậu cũng chỉ đành từ bỏ.

Nhiều năm chinh chiến ở bên ngoài, lần gặp mặt gần đây nhất cũng là chuyện bốn năm trước.

Chẳng lẽ Hồng Thượng đại sư đã xảy ra chuyện? Năm đó lúc mang Tiểu Lục rời đi Hồng Thượng đại sư nói, đợi cho Tiểu Lục xuống núi, chính là lúc hắn viên tịch. Như vậy về sau Tiểu Lục nên làm cái gì bây giờ? Thân thể hắn có thể chịu đựng được không?

Trong lòng suy nghĩ như vậy, đáy lòng Tín Dương hậu lại nôn nóng không thôi, hắn nhanh chóng đuổi tới phòng khách, xa xa liền nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đầu trọc, mặc Phật y màu xám, chân mang giầy, bên tay đặt một cây trượng trúc ngồi ở bên cạnh bàn, đang bưng một ly trà.

"Tĩnh nhi!"

Hòa thượng trẻ tuổi ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào đáy mắt Tín Dương hậu. "Phụ thân."

"Tĩnh nhi! Sao con lại hồi phủ rồi?" Tín Dương hậu một phen chế trụ Nhiếp Tĩnh, không cho hắn đứng dậy, sau đó từ trên xuống dưới quan sát hắn một phen: "Con có tốt không? Thân mình chịu được sao? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao con lại xuống núi? Hồng Thượng đại sư đâu?"

"Sư phụ lão nhân gia ông ấy đã đi dạo chơi tứ hải, ta một mình sống ở trên núi, trong lòng rất tưởng niệm phụ thân và các huynh trưởng, liền tự mình làm chủ đi xuống núi." Nhiếp Tĩnh cười có chút ngượng ngùng, hắn buông chén trà, hỏi: "Lúc ta ở trên núi có lần lạc vào nhà cỏ của thợ săn, bọn họ thấy một mình ta cô đơn liền nói với ta chút đại sự hiện nay ta mới biết được hóa ra đại ca nhị ca mất tích, thế nào rồi, phụ thân còn chưa tìm thấy bọn họ sao?"

Tín Dương hậu lắc đầu: "Chưa thấy. Thân thể của con không có vấn đề gì chứ?"

"Không sao. Qua nhiều năm như vậy, sư phụ giúp ta tỉ mỉ điều trị, chỉ cần cảm xúc không quá khích động là được." Nhiếp Tĩnh mỉm cười, cả người hắn đều lộ ra một loại khí độ lòng dạ ngang nhiên, cho người ta một loại cảm giác rộng rãi, tựa hồ cái gì cũng nhìn thấu, cái gì cũng không thèm để ý. Nếu không phải nhận được đây chính là con trai ruột của mình, Tín Dương hậu thật sự muốn cho rằng trước mắt đây thật sự là một người xuất gia.

"Tĩnh nhi, năm đó Hồng Thượng đại sư chỉ nói muốn mang con rời đi, cũng không nói muốn con xuất gia nha!" Tín Dương hậu nhìn nhi tử một thân trang phục tăng nhân, nội tâm lo lắng không thôi. "Chẳng lẽ con thật sự muốn xuất gia?" Thế nhưng lại đã quy y ...

Nhiếp Tĩnh lại vẫn mỉm cười đáp lại: "Phụ thân lo lắng nhiều rồi, sư phụ trước nay chưa từng can thiệp vào ý nghĩ của ta, chuyện của ta, sư phụ cũng đều giao do ta tự mình quyết định. Tóc là ta nhờ sư phụ cạo , nhưng mà ta còn chưa chính thức xuất gia. Sư phụ nói, đợi ta trải nghiệm thêm khói lửa nhân gian mà vẫn có thể sơ tâm không thay đổi thì ông ấy mới nguyện ý quy y cho ta. Về phần tăng y mang giầy này... Trên núi đơn sơ, chỉ có vậy để mặc." Ngày tuy rằng trôi qua kham khổ nhưng hắn lại từ chỗ sư phụ học được rất nhiều thứ. "Sư phụ nói, lần này ông dạo chơi khổ hạnh, chí ít phải đi nửa năm, trong thời gian này ta có thể quyết định xuống núi hay không, chỉ cần quay lại trước khi lão nhân gia trở về là được. Ta tuy rằng không quyến luyến khói lửa nhân gian, nhưng trong lòng lại có chút nhớ mong phụ thân cùng các huynh trưởng nên quay về xem, phụ thân chắc sẽ không không chào đón chứ?"

"Sao có thể sẽ?!" Tín Dương hậu vội vàng phủ nhận. "Nhưng mà chắc con đã mệt rồi? Xem giầy của con dính đầy nước bùn, con tự mình một đường đi về tới sao?"

Nhiếp Tĩnh nói: "Đúng vậy, trên núi không cần dùng đến bạc, ta một đường đều là tự đi, đói bụng liền hoá duyên (quyên tiền) với người chung quanh." Nói xong hắn cúi đầu nhìn thoáng qua ống quần bẩn thỉu dính bùn đất của mình, tự giễu nói: "Khó tránh khỏi bọn gia đinh không tin ta là người trong hầu phủ."

Mặc dù có rất nhiều lời muốn nói cùng nhi tử, nhưng Tín dương hậu vẫn nhịn không được muốn lo lắng cho thân thể Nhiếp Tĩnh, vội vàng muốn hạ nhân mang thiếu gia đi nghỉ ngơi, cũng chuẩn bị đồ ăn..."Phụ thân, không cần thức ăn mặn, ta ăn chay."

Tín Dương hậu gật gật đầu, đột nhiên tiếng nói nhu hòa của Nhiếp Phinh Đình từ cửa truyền đến: "Đây là Tiểu Lục sao?"

Nghe vậy, Nhiếp Tĩnh giương mắt nhìn lên, thấy một vị nữ tử mạo mĩ hơn người đứng ở cửa phòng khách, đang cười dài mình, vội vàng đứng dậy chắp tay nói: "Đại tỷ."

"Tiểu Lục làm gì khách khí như vậy, chúng ta đều là người một nhà, chẳng lẽ còn cần khách khí như vậy sao?" Nhiếp Phinh Đình cười đi tới. "Phụ thân không cần phí tâm, vừa được nhận tin tức Tiểu Lục hồi phủ, nữ nhi đã sai người chuẩn bị xong đồ ăn. Sợ Tiểu Lục không ăn mặn, cố ý chuẩn bị thức ăn chay. Còn có xiêm y thay giặt cũng đã bị tốt, chỉ đợi Tiểu Lục về sân viện của mình thôi."

"Đại tỷ phí tâm rồi."

Tín Dương hậu cũng nói: "Vất vả cho con rồi, Sính Đình."

"Không vất vả." Nhiếp Phinh Đình trên mặt mang cười, ánh mắt lại quan sát một phen từ trên xuống dưới người đệ đệ nhiều năm chưa thấy này. Nhiếp Tĩnh có bề ngoài rất tốt, điều này tất nhiên không cần phải nói, người Nhiếp gia bọn họ là con cưng của ông trời, ông trời không chỉ ban cho bọn họ đầu óc thông minh, còn cho bọn họ bề ngoài tuấn tú cùng năng lực hơn người. Cho nên, tuy rằng dung sắc hơi có vẻ tái nhợt, thân hình hơi có chút gầy yếu nhưng Nhiếp Tĩnh vẫn là một thiếu niên hết sức tuấn tú. Sự tuấn mỹ của hắn không giống bất kỳ một nam nhân nào của Nhiếp gia, hắn quá sạch sẻ, bất kể là ánh mắt hay là khí chất, đều không phải là nam nhân Nhiếp gia khác có thể so sánh với. Nhiếp Tĩnh chỉ đứng ở đàng kia đã tạo cho người khác cảm thấy hắn có một loại khí chất cùng không giống ai, phiêu phiêu dục tiên, di thế độc lập... giống như một nhân vật căn bản không nên xuất hiện trên thế gian này.

Nhìn rất quen mắt... Luôn cảm thấy phảng phất đã gặp nhau ở nơi nào, giống ai đây? Nhiếp Phinh Đình nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, bỗng dưng cười nói: "Phụ thân, ngài nói thử xem, Bình Nguyên công chúa có phải có vài phần tương tự với Tiểu Lục hay không?"

Nghe Nhiếp Phinh Đình nói như vậy, Tín Dương hậu cũng cẩn thận ngẫm nghĩ, rồi nói: "Đúng là có vài phần tương tự." Loại phong tư lịch sự tao nhã như thần tiên kia của Hạ Liên Phòng, đích xác là rất giống Nhiếp Tĩnh.

"Bình Nguyên công chúa?" Nhiếp Tĩnh hỏi. "Ta ở trên núi cũng từng nghe đến mĩ danh của nàng. Nghe nói nàng rất đẹp, tính tình cũng rất lương thiện, hơn nữa rất có phật tính, không biết đồn đãi có phải là thật hay không?"

Nhiếp Phinh Đình cười một tiếng: "Là thật là thật, Bình Nguyên công chúa chính là mỹ nhân tuyệt thế, nếu có cơ hội, Tiểu Lục nhất định phải gặp một lần."

Nhiếp Tĩnh chỉ thản nhiên nhếch môi cười: "Nếu có duyên, đương nhiên sẽ gặp nhau. Phụ thân, đại tỷ, ta đi nghỉ ngơi trước."

Nhìn theo Nhiếp Tĩnh rời đi, Tín Dương hậu nhíu mày: "Sính Đình, vì sao đột nhiên nhắc tới Bình Nguyên công chúa?"

"A? Phụ thân, xin lỗi... Con không phải cố ý, con chỉ là cảm thấy Tiểu Lục có nhiều chỗ rất giống Bình Nguyên công chúa, cho nên theo bản năng nói ngay ... có phải con đã nói sai hay không?" Nhiếp Phinh Đình dường như đột nhiên ý thức được bản thân mình đã nói lỡ, vội vàng che miệng lại, một đôi con ngươi đen đáng thương nhìn về phía Tín Dương hậu, đem tâm hắn nhìn cho mềm mại một mảnh. "Đừng sợ, phụ thân cũng không phải là trách cứ con, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, huống chi, hai người bọn họ đích xác có vài phần giống nhau."

Nhiếp Phinh Đình thế này mới nín khóc mỉm cười, nàng ta nhấc làn váy lên, khẽ cúi chào Tín Dương: "Vậy... Phụ thân, con đi xuống trước, xem xem Tiểu Lục còn cần cái gì hay không."

Sau khi được Tín Dương hậu cho phép, nàng ta xoay người rời đi, khóe miệng giơ lên một độ cong quỷ dị.

Hạ Liên Phòng bên này cũng nhận được tin Nhiếp Tĩnh hồi phủ, chỉ là nàng không mấy kích động, xem như đây là một tin tức bình thường đến không thể bình thường hơn. Trước khi chống lại phủ Tín Dương hầu nàng đã mệnh Huyền y vệ tra xét hết thảy tin tức về phủ Tín Dương hầu, tuy rằng còn có rất nhiều bí mật không thể tìm ra nhưng đối với phủ Tín Dương hầu, nàng coi như là đã có lý giải bước đầu.

Tín Dương hậu có sáu nam một nữ, trong đó con nhỏ nhất, cũng chính là Nhiếp Tĩnh, bởi vì khi Tín Dương Hậu phu nhân sinh hắn bị khó sinh, suýt nữa một thi hai mệnh cho nên từ lúc ra đời thân thể Nhiếp Tĩnh đã rất không tốt, nếu không phải có Hồng Thượng đại sư xuất hiện, sợ là sớm đã chầu trời.

Nói đến Hồng Thượng đại sư, đây là cái cao nhân thực thần kỳ. Võ công của hắn cực kỳ cao, một thân một mình cư trú trên trên một ngọn núi cao, chỗ đó toàn vách núi vách đá, dị thường nguy hiểm, nhưng lại mọc đầy kỳ hoa dị thảo, dã thú chim quý hiếm, cho nên dân chúng dưới chân núi hoặc là thợ săn sẽ thường xuyên mạo nguy hiểm tánh mạng đi bắt, Hồng Thượng đại sư tự nhiên trở thành cứu tinh của những người này, đồn đãi hắn tinh thông kỳ môn độn giáp, Ngũ Hành Bát Quái, y thuật võ công cũng là nhất tuyệt. Nhiếp Tĩnh thân thể không tốt cho nên trừ bỏ không học võ công, tất cả bản lĩnh của Hồng Thượng đại sư hắn đều cẩn thận nghiên cứu, một lòng dốc lòng cầu học.

Ai cũng không biết Hồng Thượng chân nhân xưa nay một thân một mình, không qua lại với người trong trần thế vì sao sẽ cứu Nhiếp Tĩnh. Theo lời Hồng Thượng chân nhân thì đó chính là duyên phận, hắn cùng Nhiếp Tĩnh có duyên sư đồ. Chỉ là duyên phận này có thể duy trì bao lâu, ai cũng không biết được. Đây cũng không phải là chuyện hắn có thể thông qua suy tính để kham phá Thiên Cơ, cho nên, hết thảy tùy duyên.

Hắn là một người vô cùng thiện lương, chỉ là không biết Nhiếp Tĩnh có thể học được phẩm chất trân quý nhất này hay không.

Về phần Nhiếp Tĩnh... Tài liệu tra được ít đến mức đáng thương. Từ nhỏ đã bị Hồng Thượng đại sư mang đi, mười mấy năm qua chưa từng về nhà một lần, cũng không biết trưởng thành cái dáng vẻ gì. Hạ Liên Phòng không có mấy địch ý với Nhiếp Tĩnh, có lẽ là bởi vì nàng cảm thấy, người có duyên với Phật đều sẽ không xấu xa đến nỗi nào.

Nàng từng cho rằng Nhiếp gia đến từ ngoại tộc, nói như vậy, vừa có thể giải thích vì sao bọn họ sẽ tự xây dựng quân đội, cũng có thể giải thích vì sao bọn họ không hề một có chút kính yêu với Đại Tụng triều. Nhưng mà Nhiếp gia đích thật là trăm năm vọng tộc của Đại Tụng triều, gia tộc như vậy rốt cuộc là cái gì đã thúc đẩy bọn họ muốn có được càng nhiều hơn chứ? Hơn nữa còn là dùng loại thủ đoạn làm người ta thóa mạ này? Trăm ngàn năm sau, bọn họ mưu triều soán vị, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào ca tụng, chỉ biết tiếng xấu lưu danh thiên cổ!

Sau khi Nhiếp Tĩnh hồi phủ, Tín Dương hậu thường xuyên có việc ra phủ, Nhiếp Tĩnh không thích gặp ngoại nhân liền một mình ở trong sân viện tử của mình, đánh đàn đọc sách, ăn chay niệm phật, ngày trôi qua cũng tính khoái hoạt. Hắn là người quen cô độc, dù vài năm không nói lời nào cũng không là gì. Nhưng mà Nhiếp Phinh Đình lại thường xuyên đến xem hắn, tỷ đệ hai người tách ra nhiều năm, ký ức về nhau đều đã phai mờ, dùng lời Nhiếp Phinh Đình đến nói, đó chính là cần một lần nữa bồi dưỡng, bọn họ là tỷ đệ, là người nhà có huyết mạch tương liên, tất nhiên không thể xa lạ nhau. Vì thế, nhờ vào cái danh này, nàng ta liền thường xuyên đến chỗ Nhiếp Tĩnh, cùng Nhiếp Tĩnh nghiên cứu cầm kỳ thư họa. Nhưng mà thời gian chung đụng cùng Nhiếp Tĩnh càng dài, nàng ta càng ngày càng cảm thấy ghen tị.

Giống như là ghen tị Hạ Liên Phòng có thể tay cầm quyền lực lớn như vậy, Nhiếp Phinh Đình ghen tị Nhiếp Tĩnh cái gì cũng không cần làm, phụ thân sẽ chủ động thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn, dựa vào cái gì những thứ đó nàng ta đều không thể được đến chứ? Vì có thể tòng quân đánh giặc, nàng ta không lui tới với bất kỳ thiên kim cao môn nào trong Yến Lương, bởi vì nàng ta cảm thấy các nàng quá nhu nhược! Quá vô dụng! Căn bản không phải cùng một thế giới với mình! Nhưng mà, Hạ Liên Phòng ngoài dự kiến của nàng ta, nếu như có thể được đến Hạ Liên Phòng trợ giúp... nhưng cố tình các nàng lại đứng ở hai mặt đối lập. Có đôi khi Nhiếp Phinh Đình sẽ cảm thấy tiếc hận, nếu nàng cùng Hạ Liên Phòng là bằng hữu, không phải địch nhân thì thật là tốt biết bao!

Nàng ta vì giấc mộng, bỏ ra cố gắng khó có thể tưởng tượng nổi. Nàng ta từng đọc binh thư đến mất ăn mất ngủ, từng vì nghiên cứu thế trận chiến thuật mà mấy ngày đêm không ngủ được... Nàng ta bỏ ra tất cả cố gắng, dốc hết tâm huyết, chỉ vì một ngày kia có thể cân quắc không thua kém bực mày râu, đứng ở trên chiến trường!

Nhưng sau khi ở chung với Nhiếp Tĩnh đã ly biệt nhiều năm, Nhiếp Phinh Đình mới ý được tới bản thân mình nông cạn cỡ nào! Thứ nàng ta vắt hết óc mới có thể nghĩ tới, Nhiếp Tĩnh vô cùng dễ dàng có thể nghĩ tới; chiến thuật nàng ta phí hết tâm tư mới nghĩ ra, Nhiếp Tĩnh chỉ cần vừa động não liền có thể chỉ ra chỗ nàng không đúng, từ đó đưa ra ý kiến càng tốt hơn! Đây là một tài khiến người ta ghen ghét bao nhiêu a! Đối với nàng mà nói, những tri thức khó nhằn kia, Nhiếp Tĩnh thậm chí không cần bao nhiêu thời gian có thể tiếp thu còn tiêu hóa hoàn toàn, mà nàng còn vây trong nghi vấn lúc ban đầu, không có nhận ra!

Rõ ràng là đồng bào tỷ đệ, nhưng chênh lệch lại lớn như vậy! Nhiếp Tĩnh thậm chí còn không cần cố gắng!

Đối với việc này Nhiếp Phinh Đình cảm nhận được sự bất công mãnh liệt. Nàng dần dần minh bạch vì sao phụ thân sủng ái nhất một mình Tiểu Lục, bởi vì năng lực cùng kiến thức của hắn, đích xác có thể độc chiếm hạng đầu trong toàn bộ Nhiếp gia!

Dưới hào quang ưu tú của Nhiếp Tĩnh, Nhiếp Phinh Đình trở nên vô cùng hèn mọn và nhỏ bé. Nhưng ở trước đó, nàng ta là ưu tú nhất! Đầu óc của nàng ta thông minh nhất, ý tưởng của nàng ta độc đáo nhất! Nhưng ở trước mặt Nhiếp Tĩnh đều trở thành bọt nước!

So cầm kỳ thư họa, kỳ môn độn giáp, nàng ta cũng không bằng Nhiếp Tĩnh, càng miễn bàn là lĩnh vực y thuật nàng ta căn bản chưa từng tiến vào. Nhưng mà, nàng ta cũng có chỗ hơn Nhiếp Tĩnh, nói thí dụ như... Tâm kế của nàng ta. Nhiếp Tĩnh thông minh đi nữa cũng không rõ lục đục đấu tranh trên thế gian này, có lẽ năng lực học tập của hắn rất mạnh, nhưng nàng chính là muốn vào lúc hắn chưa hoàn toàn học tập thành công, cho hắn một cái trở tay không kịp, nhờ đó đánh đòn phủ đầu!

Mà trên thế gian này, hết thảy vật sống đều sẽ có biến đổi, Nhiếp Tĩnh thông minh tài trí làm cho hắn có thể học được vô số chuyện cần trí lực, nhưng chỉ có tình yêu nam nữ, thiếu niên đơn thuần đã ở trên núi mười mấy năm này, hoàn toàn không hiểu.

Hắn chưa từng kiến thức qua sự tốt đẹp của nhân gian lửa khói, lại một lòng ngoài miệng la hét muốn xuất gia, trên đời còn có chuyện buồn cười hơn sao?

Vì thế Nhiếp Phinh Đình liền như hữu ý vô tình ở bên tai Nhiếp Tĩnh nhắc tới Hạ Liên Phòng. Sở dĩ lựa chọn Hạ Liên Phòng, là có nguyên nhân. Có ngộ tính, có linh căn, có duyên với Phật, mĩ lệ thiện lương, ôn hòa khoan dung... Trên đời này nữ tử nào hoàn mỹ hơn sao? Cho dù bản chất bên trong của nàng ta không phải như thế, nhưng chỉ cần ở mặt ngoài thoạt nhìn như vậy, là đủ rồi.

Tỷ đệ hai người cùng nhau đánh đàn, Nhiếp Tĩnh sẽ tán thưởng cầm kỹ của Nhiếp Phinh Đình, Nhiếp Phinh Đình liền sẽ nói: "Cầm kỹ của ta chỉ thường thôi, Bình Nguyên công chúa mới là cao thủ đánh đàn, nàng còn biết thổi huyên, nếu có cơ hội, đệ hẳn nên lãnh giáo nàng một chút."

Cùng nhau luyện chữ, Nhiếp Tĩnh sẽ khích lệ nàng ta một tay chữ nhỏ viết xuất thần nhập hóa. Nhiếp Phinh Đình liền nói: "Ta thì được cho là cái gì, ta chỉ là dùng tay viết chữ, còn Bình Nguyên công chúa lại có thể thao túng hồ điệp, ta so sánh với công chúa, có cái gì tốt đáng được kiêu ngạo đâu?"

Ngày nào đó thay đổi một bộ đồ mới, Nhiếp Tĩnh sẽ ca ngợi nàng ta dung sắc diễm lệ, chói lọi. Nhiếp Phinh Đình liền ngượng ngùng che miệng nói: "Ta chẳng qua chỉ là liễu yếu đào tơ, Bình Nguyên công chúa mới là tuyệt sắc mĩ nhân nhi, đệ ở trên núi không thấy được nữ tử, nhìn ta liền cảm thấy là đẹp nhất. Nếu so sánh với công chúa, ta phải kém cỏi hơn."

...

Một thời gian dài, Nhiếp Tĩnh dù tâm lặng như nước cũng không thể không sinh ra lòng hiếu kỳ với nhân vật "Bình Nguyên công chúa" này. Hắn nghĩ, trên đời làm sao có khả năng sẽ có nữ tử hoàn mỹ như vậy chứ? Hắn thấy, đại tỷ đã là giai nhân tài mạo song toàn hiếm thấy trên đời, Bình Nguyên công chúa kia nếu hoàn hảo hơn cả đại tỷ, thì sẽ là một người thế nào a?

Cố tình hắn căn bản không có gì cơ hội nhìn thấy Hạ Liên Phòng, Nhiếp Tĩnh lại là người không thích nói chuyện, cho nên trong lòng hắn nghĩ như thế nào, trên mặt trước nay không biểu hiện ra ngoài. Nhiếp Phinh Đình nhìn trái nhìn phải cũng nhìn không ra Nhiếp Tĩnh có bị nàng ta mê hoặc hay không. Nàng ta ngược lại không phải muốn hạ độc thủ với đệ đệ, mà là... Có đệ đệ ưu tú như vậy ở đây, phụ thân rất khó nhìn đến ưu điểm cùng sở trường của nàng ta. Không có Nhiếp Tĩnh thì nàng ta chính là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, cũng là người được sủng ái nhất, càng là thông minh nhất. Nhưng từ khi Nhiếp Tĩnh trở về, vinh dự cùng quan tâm từng thuộc về nàng ta đều trở thành của Nhiếp Tĩnh!

Làm tỷ tỷ, Nhiếp Phinh Đình biết bản thân mình như vậy là không tốt. Nhiếp Tĩnh từ nhỏ rời nhà, sống những ngày tháng kham khổ, còn nàng ta lại ở trong hầu phủ làm đại tiểu thư cao cao tại thượng, nói thật ra, nàng ta hạnh phúc hơn Nhiếp Tĩnh nhiều. Nhưng mà... Nàng ta lại vẫn cảm thấy ghen tị! Loại ghen tị này giống như là con sâu nhỏ, gặm nhấm trái tim của nàng ta, linh hồn nàng ta, hết thảy của nàng ta. Làm cho nàng ta căn bản vô pháp quên đi cùng xem nhẹ. Cho nên, Nhiếp Phinh Đình quyết định không nghĩ nữa, nàng ta chỉ cần đi theo lòng của mình, làm chuyện cần làm!

Bình Luận (0)
Comment