Đích Nữ Truyện Ký

Chương 211

"Thế tử gặp phải bất hạnh như thế, hoàng huynh cần yêu quý thân thể của mình, ngàn vạn chớ thương tâm quá độ." Hạ Liên Phòng mang trên mặt nụ cười ôn nhu đến cực hạn, thoạt nhìn nàng giống như là thật lòng cảm thấy khổ sở thay Lỗ vương vậy.

Lỗ vương chỉ cười máy móc, nhìn không ra là có nghe được hay không. Hắn cười còn khó coi hơn so với khóc, mất đi con trai độc nhất, hắn biểu hiện cực kỳ thống khổ và nản lòng thoái chí.

Mọi người đều có thể lý giải vì sao hắn có cảm xúc như vậy. Trước khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, thân thể Lỗ vương đã biến kém, nhiều năm trôi qua như vậy, hắn gần như đã sắp dầu hết đèn tắt. Bởi vậy, Kỳ Ngọc Hà sinh ra có thể gọi là một kỳ tích, đối với Lỗ vương mà nói, sau khi mình chết, trên thế gian có thể lưu lại cốt nhục của bản thân khiến hắn có thể nhắm mắt rồi. Cho nên hắn đối với đứa nhỏ này thực sự là sủng lên tận trời, chỉ cần là điều Kỳ Ngọc Hà mong muốn, dù là sao trên trời Lỗ vương cũng nguyện ý hái xuống cho hắn. Mặc kệ Kỳ Ngọc Hà gây họa gì, chọc phiền toái lớn đến đâu thì Lỗ vương cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào giải quyết giúp hắn—— điều này cũng tạo thành tính cách cực độ tự cao tự đại còn không coi ai ra gì của Kỳ Ngọc Hà.

Mà bây giờ, đứa con duy nhất đó cũng không còn.

Đả kích Lỗ vương phải chịu, không cần nghĩ cũng biết. Nói cách khác, trong cuộc đời của hắn, hắn rất có khả năng chết đi bất kỳ lúc nào, nhưng hắn sẽ không có bất cứ dấu vết gì lưu lại trên đời này.

Sau khi an ủi Lỗ vương, Hạ Liên Phòng liền trở về vị trí của mình. Thái Hậu tuổi tác đã cao, không chịu nổi bôn ba, tuy rằng Kỳ Ngọc Hà từng làm rất nhiều chuyện không biết chừng mực nhưng hắn dù sao cũng là đứa nhỏ bà từng thương yêu, nhìn đến đứa nhỏ mình thương yêu còn chết sớm hơn so với mình, đối với một người lớn tuổi mà nói, không còn chuyện gì làm cho người ta bi thương hơn chuyện này.

Lỗ vương xưa nay hiếm khi lui tới với ai, đại thần quen biết hắn trong triều cũng không nhiều, nhưng mà người đến tham gia tang lễ của Kỳ Ngọc Hà lại không ít.

Trong đó bao gồm cả Tín Dương hậu.

Từ lúc Thanh vương dẫn theo Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Lan Tiềm rời kinh, Tín Dương hậu liền trở nên có chút âm tình bất định. Hắn nhịn không được đi suy nghĩ, có phải Hoàng Thượng đã phát hiện ra cái gì, hoặc là... là Thanh vương đang mưu đồ cái gì hay không? Các nhi tử của hắn ai cũng ưu tú, nhưng so sánh với Thanh vương lại vẫn quá non nớt, không có Tĩnh quốc công cùng Thanh vương ở biên cảnh, Tín Dương hậu tin tưởng các nhi tử có thể nắm trong tay mội chuyện rất tốt. Nhưng nếu có Thanh vương... Tín Dương hậu không thể không lo lắng, các nhi tử của hắn sẽ phạm sai lầm.

Nếu như vậy... Có lẽ, hắn có thể suy xét đánh đòn phủ đầu trước?

Đương nhiên, ý nghĩ như vậy tạm thời chỉ là ý tưởng của hắn, chưa có ý thực tiễn. Khi Lỗ vương vẫn là hoàng tử, hắn từng làm thư đồng cho Lỗ vương một thời gian, hai người chưa nói tới tình cảm thâm hậu, nhưng cũng miễn cưỡng được xưng là bằng hữu. Bởi vậy, tang lễ của Kỳ Ngọc Hà, Tín Dương hậu đương nhiên tới.

Đi cùng hắn còn có Nhiếp Tĩnh, Nhiếp gia lục thiếu mưu trí tuyệt luân lại sâu không lường được kia.

Tóc của hắn đã mọc ra một chút, đen bóng mềm mại, xứng với dung mạo tuấn mỹ như thần tiên và nụ cười ấm áp của hắn, chọc cho không ít tỳ nữ vụng trộm nhìn ngắm. Mà bất kể là ai, Nhiếp Tĩnh đều hồi đáp bằng nụ cười. Hắn cùng Hạ Liên Phòng là một dạng, tựa hồ sẽ không chán ghét bất kỳ người nào trên đời này, bất kỳ chuyện dơ bẩn không chịu nổi nào cũng không lọt được vào mắt hắn, quay quanh người hắn dường như chỉ có ánh sáng mặt trời và sự ấm áp.

Hắn biểu hiện thật sự là quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi không thể tin được đây là trên đời thật sự có tồn tại. Nếu hắn có khuyết điểm gì tì còn tốt, nhưng cố tình trên người hắn lại chọn không ra bất kỳ tật xấu gì. Vô luận là tài trí, khí độ, dung mạo, gia thế... Đều là vạn dặm mới tìm được một.

Càng hoàn mỹ người càng làm người ta cảm thấy xa không thể với. Nhiếp Tĩnh thoạt nhìn hoàn toàn không có nhược điểm, hắn đối với phụ thân tôn kính có thừa, đối với tỷ tỷ che chở đầy đủ, nhưng Hạ Liên Phòng lại cảm thấy, người này trong ngoài không đồng nhất. Hỏi nàng vì sao, đại khái cũng chỉ là bởi vì sau khi nàng sống lại có một thứ gọi là giác quan thứ sáu chính xác đến mức làm người ta không dám tin.

Trên đường trở về vị trí, Hạ Liên Phòng gặp thoáng qua Nhiếp Tĩnh. Hắn nhìn như lơ đãng liếc mắt nhìn nàng, đáy mắt là ý cười ôn hòa như nắng ấm, Hạ Liên Phòng bất giác nhìn qua, hắn thấy nàng nhìn hắn, liền khẽ giơ lên khóe miệng, vừa không có vẻ lỗ mãng không trang trọng trong tang lễ, vừa không đến mức khiến Hạ Liên Phòng cảm thấy mình bị chậm trễ. Nhưng mà ánh mắt kia, lại luôn mạc danh kỳ diệu khiến Hạ Liên Phòng không thoải mái. Nàng tiếp xúc với người Nhiếp gia cũng được một thời gian không ngắn, nhưng mà nàng chưa bao giờ có cảm giác thấy người Nhiếp gia sâu không lường được như Nhiếp Tĩnh. Cho dù là Tín Dương hậu, nàng cũng chỉ là ngắn ngủi bị mê hoặc mà không bị lừa gạt.

Trên cơ bản, trừ bỏ Nhiếp tứ cùng Nhiếp Phinh Đình, Hạ Liên Phòng đối với những người khác của Nhiếp gia là một chút hảo cảm cũng không có. Trên người bọn họ đích xác có thứ đáng được người khác kính nể và noi tập, nhưng từ trên bản chất mà nói, vô luận bọn họ ưu tú như thế nào thì Hạ Liên Phòng cũng không thích.

Tầm mắt Nhiếp Tĩnh đi chuyển theo nhịp bước của Hạ Liên Phòng, hắn cứ thế lẳng lặng nhìn nàng, không có quá nhiều biểu đạt, liền tựa hồ như đang mời nàng.

Mời nàng làm cái gì chứ?

Hạ Liên Phòng không rõ.

Căn cứ huyền y vệ điều tra được, khi Nhiếp Tĩnh còn nhỏ đã bị một vị thế ngoại cao nhân thu làm đồ đệ, ở trên núi sống chừng mười mấy năm mới trở về, tâm trí mưu lược dưới sự chỉ bảo của vị cao nhân kia tất nhiên là bất phàm. Nhiếp Tĩnh là một thiên tài, hắn học cái gì cũng nhanh hơn người khác, nếu không phải do ốm yếu nhiều bệnh, Hạ Liên Phòng tin tưởng, hắn tất sẽ hơn xa Tín Dương hậu, trở thành kiêu hùng một thế hệ.

Đối với nụ cười của Nhiếp Tĩnh, Hạ Liên Phòng cũng đáp ại bằng nụ cười. Hai người đều cười thật sự khách khí, hoàn toàn nhìn không ra dưới đáy lòng đang sóng trào mãnh liệt.

Hôm nay nữ quyến đến rất ít, Hạ Liên Phòng đại biểu cho Thanh vương cùng Thái Hậu, nàng vốn cảm thấy bên trong kinh thành này, có huyền y vệ thì an nguy của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu sẽ không có vấn đề. Nhưng sau khi nhìn thấy Nhiếp Tĩnh, Hạ Liên Phòng đột nhiên không còn lòng tin như vậy. Lần trước Thái Hậu bị ám sát, trúng độc, chẳng lẽ huyền y vệ không ở đấy sao? Nhưng bọn họ lại không thể ngăn cản... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nàng cảm thấy cái lốc xoáy nghi hoặc kia càng ngày càng sâu, quả thực muốn triệt để đem nàng cuốn vào.

Mặc kệ có gả cho Thanh vương hay không, nàng đều không thoát khỏi cuộc chiến này. Nàng tất phải bảo đảm Tề Lỗ nhị Vương không còn, nhị hoàng tử triệt để rơi đài mới có thể cứu vớt hai nhà Hạ Lam. Kiếp trước nàng bị mất đi những thân nhân đó, đời này nàng phải bảo hộ bọn họ thật tốt!

Đợi cho nàng trở lại vị trí của mình, Thiên Tuyền đến gần bên người nàng, lo âu hỏi: "Vương phi, ngài có khỏe không?"

Hạ Liên Phòng gật gật đầu: "Ta không sao."

Thiên Tuyền vẫn không yên lòng: "Nô tỳ luôn cảm thấy hôm nay không khí Lỗ vương phủ là lạ, vương phi, không bằng dâng hương xong, chúng ta liền hồi phủ đi, miễn cho gặp phiền phức."

Hạ Liên Phòng cũng cảm thấy như vậy. Tâm ý cùng cấp bậc lễ nghĩa đều đã làm đủ, lưu lại tiếp cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Lỗ vương, dù nàng có ở hay không sợ là hắn cũng sẽ không chú ý đến. Nghĩ đến đây, nàng gật gật đầu: "Đợi một lát nữa liền cáo từ Lỗ vương."

Đúng như Hạ Liên Phòng nói, Lỗ vương đau xót mất ái tử đâu còn tâm trí chú ý ai ở ai không, cả người hắn đều đã như mất hồn mất vía, hoàn toàn không có tinh thần, ai nói chuyện với hắn hắn tựa hồ cũng nghe không được, ai tới phúng viếng ai rơi lệ ai cáo biệt, hắn toàn bộ đều không thèm để ý.

Xe ngựa của Hạ Liên Phòng vừa ly khai Lỗ vương phủ, còn chưa kịp quay đầu, nghênh diện liền chạm phải một chiếc xe ngựa khác. Giao lộ nơi này có chút chật chội, xe ngựa lại quá lớn, hai chiếc cùng chen, vừa vặn đụng vào nhau. Con ngựa bởi vậy bị chấn kinh, Thiên Xu đánh xe nhanh chóng thỉnh tội: "Thuộc hạ quấy nhiễu vương phi, kính xin vương phi thứ tội!"

"Không sao, không phải lỗi của ngươi." Hạ Liên Phòng đẩy ra một góc màn xe nhìn ra phía ngoài, thấy chiếc xe ngựa kia chỉ cách xe mình hơn một gang, thân xe màu vàng đậm có vẻ phá lệ hoa lệ, nhìn dấu hiệu gia tộc, bên trên có cái chữ Nhiếp.

Sau đó, chỉ thấy một bàn tay thon dài cũng vén màn xe lên, tiếp theo liền lộ ra một gương mặt nam tử tuấn mỹ như ngọc, lại là lục thiếu gia Nhiếp Tĩnh của phủ Tín Dương hầu. Giờ phút này khóe miệng hắn đang cười nhẹ, nhìn Hạ Liên Phòng: "Tại hạ thất lễ, chẳng biết có làm kinh động công chúa hay không?"

Hạ Liên Phòng mỉm cười, hiểu trong lòng mà không nói, chơi chữ cùng đối phương chơi: "Bản cung không sao, chắc lục thiếu cũng không cố ý, cần gì phải xin lỗi chứ?"

Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Nhiếp Tĩnh này tựa hồ có ý quấn lấy mình. Từ Hội hoa xuân Nguyên Tiêu người này yêu cầu hợp tấu, đến hôm nay xe ngựa va vào nhau, Hạ Liên Phòng không tin đây là trùng hợp. Chỉ là không biết vì sao, nàng cùng Nhiếp Tĩnh có thể nói là vốn không quen biết, cho dù nàng hủy đi vài vị huynh trưởng của hắn thì Nhiếp Tĩnh cũng không có khả năng biết. Như vậy, vì sao người này còn muốn quấn lấy mình?

Hạ Liên Phòng không rõ vì sao Nhiếp Tĩnh sẽ có mảnh liệt hứng thú như vậy đối với nàng, ít nhất nàng đối với hắn là không có.

"Quấy nhiễu giai nhân, nói như thế nào cũng là lỗi của tại hạ. Huống chi, nay tại hạ chính là để tóc tu hành, công chúa không cần gọi tại hạ là Lục thiếu, gọi Nhiếp Tĩnh là được."

"Nếu để cho Tín Dương hậu biết, nhất định sẽ nói cấp bậc lễ nghĩa của bản cung không chu toàn." Hạ Liên Phòng thản nhiên cười, đáy mắt lại không có ý cười gì. Hiện tại nàng chỉ muốn mau chóng trở lại phủ công chúa, dỡ xuống một thân lăng la tơ lụa này, đổi thành xiêm y nàng thường mặc, ở đây lảm nhảm cùng Nhiếp Tĩnh căn bản một chút ý nghĩa cũng không có.

Nhiếp Tĩnh cũng cười theo: "Sao lại như vậy? Gia phụ thường nói, nữ tử trên thế gian này, dù cộng hết lại cũng không bằng một nửa công chúa. Tại hạ vẫn có chút ngưỡng mộ với công chúa, nếu có thể, không biết... có thể kết làm bằng hữu hay không?"

Trên đời này, một người khác phái duy nhất được Hạ Liên Phòng coi là bằng hữu là "Yến Huy Âm", nhưng mà đó cũng không phải Yến Huy Âm chân chính. Nàng nay đã làm vợ người ta, lại là nữ tử mẫu mực của Đại Tụng triều, nếu vô duyên vô cớ thân thiết với một nam tử khác... Nàng không tin sẽ không có tin đồn gì bị truyền đi. Chỉ là xem biểu tình cùng ngữ khí của Nhiếp Tĩnh, tựa hồ cũng không phải giả tình giả ý. Hạ Liên Phòng nói: "Lục thiếu tài trí hơn người, tất nhiên không thiếu bằng hữu, bản cung sợ là trèo cao không nổi." Nói xong, buông màn xe.

Nhiếp Tĩnh ngồi tạởi trong xe ngựa, mắt mở trừng trừng nhìn nhan sắc thanh nhã kia, màn xe thêu đóa hoa chậm rãi hạ xuống, che lấp dung mạo tuyệt sắc kia. Cuối cùng chỉ nhìn thấy chiếc cằm có độ cong duyên của nàng, nhưng dù cho chỉ là cằm, cũng có thể tưởng tượng được ra, nữ tử kia có bao nhiêu mĩ mạo. Hắn bất giác có chút ngây ngốc, sau một lúc lâu mới buông màn xe của mình, cẩn thận hồi tưởng lại.

Quả nhiên... Nàng cùng những nữ tử khác là không giống nhau nha, không bõ công hắn cố ý tạo ra cảnh "Khéo" gặp nhau như vậy.

Nhiếp Tĩnh không khỏi có chút tiếc nuối, nếu mình hồi kinh sớm một chút, nói không chừng hiện tại Hạ Liên Phòng đã không phải là danh chánh ngôn thuận Thanh vương phi kia mà là Lục thiếu phu nhân của phủ Tín Dương hầu hắn. Lúc Hồng Thượng chân nhân thu nhận Nhiếp Tĩnh làm đồ đệ cũng không bắt hắn xuất gia, đầu tóc kia là Nhiếp Tĩnh tự mình cạo trọc. Nếu không làm hòa thượng, tất nhiên Nhiếp Tĩnh có thể thành gia lập thất. Ánh mắt hắn cực cao, khẩu vị lại xoi mói, không hợp mắt hắn, tuyệt đối là nhìn một chút cũng không muốn.

Người duy nhất làm cho hắn có chút hứng thú chính là Hạ Liên Phòng, đáng tiếc Hạ Liên Phòng đã thành thân. Nhưng càng hiểu thêm về Hạ Liên Phòng, Nhiếp Tĩnh càng phát hiện, trong lòng mình, tựa hồ đã có thêm thứ gì đó. Liền giống như một người yêu trah họa, thật vất vả gặp một bức danh họa tuyệt thế, muốn giành lấy lại mới phát hiện, danh họa sớm đã có chủ. Cái loại cảm giác này, làm người ta đêm không thể say giấc, trằn trọc trăn trở. Ngày nào chưa chiếm được, trong lòng liền thống khổ ngày đó. Mà loại cảm giác này sẽ lớn dần lên theo thời gian trôi qua, thẳng đến khi không thể kìm nén được nữa.

Mà khuyết điểm duy nhất của Nhiếp Tĩnh chính là cố chấp. Vật hắn muốn, vô luận thế nào cũng muốn lấy được.

Xem tình thế trước mắt, Hạ Liên Phòng không có khả năng chủ động chấp nhận ở cùng hắn. Nói cách khác, muốn có được nữ tử Hạ Liên Phòng làm hắn vô cùng có hứng thú này, hoặc là làm cho nàng lại đây, hoặc là tự mình đi qua —— Nhiếp Tĩnh ưa vế trước.

Mà vô luận là vế trước hay là vế sau đều có một cái chướng ngại lớn nhất đặt ở nơi đó —— Thanh vương. Thoạt nhìn cảm tình của Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương rất tốt, chỉ cần Thanh vương còn sống sót một ngày, nàng sẽ làm thê tử của hắn ngày đó. Nhiếp Tĩnh muốn đoạt lấy Hạ Liên Phòng, sợ là không có dễ dàng như vậy.

Nhưng càng là thứ không dễ dàng lấy được, càng làm tâm tư người ta ngứa ngáy. Nếu Hạ Liên Phòng giống những nữ tử khác ái mộ hắn, tròng mắt không rời được hắn thì Nhiếp Tĩnh cũng sẽ không muốn nàng. Hắn cảm thấy, thê tử của mình nhất định phải là nữ tử xinh đẹp nhất cũng thông minh nhất trên đời này—— Hạ Liên Phòng hoàn toàn phù hợp. Tuy rằng nàng đã gửi thân nhầm chỗ, nhưng Nhiếp Tĩnh cảm thấy, bản thân mình có thể bao dung chuyện này. Chung quy người sai là Thanh vương chạm vào Hạ Liên Phòng, chứ không phải là bản thân Hạ Liên Phòng.

Sau khi Thanh vương rời kinh, Hạ Liên Phòng liền thường xuyên vào cung thăm Thái Hậu, có đôi khi sẽ ở trong cung một thời gian, chung quy trong phủ cũng không có ai, nàng ở một mình thì có gì thú vị chứ? Có đôi khi nàng cũng sẽ về phủ đại học sĩ, chỗ đó chỉ có một mình Hạ Mạt Hồi, nàng cũng không an tâm.

Nhờ Trần thái y cùng Lục nương kết hợp điều trị, thân mình xương cốt Thái Hậu rõ ràng là tốt hơn nhiều. Bởi vì Kỳ Ngọc Hà chết mà sinh ra bi thương cũng dần dần mất đi. Thái Hậu có rất nhiều tôn nhi tôn nữ, bà thương yêu mỗi một đứa nhỏ, cũng tận lực đối xử bình đẳng với chúng. Những đứa bé này, ngoại trừ đứa vừa ra đời không lâu đã chết non, ai cũng là do bà nhìn lớn lên. Đứa nhỏ hoat bát đáng yêu, đột nhiên lại có một ngày chết đi, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau thương.

Xương Bình công chúa chết là nối đau lớn nhất trong lòng Thái Hậu, cũng là vết sẹo cũ không thể nhắc tới. Thương thế kia nhờ Hạ Liên Phòng làm bạn chậm rãi bình ổn, nhưng mà vẫn chưa biến mất, chỉ vào những khi ở một mình, khi màn đêm buông xuống, bà thỉnh thoảng nhớ tới vẫn sẽ cảm thấy vô pháp khắc chế thống khổ.

Kỳ Ngọc Hà chết khiến Thái Hậu càng thêm thương tâm, may mà thời gian sẽ hòa tan hết thảy. Hạ Liên Phòng hiếu thuận ôn nhu, săn sóc thấu hiểu lòng ngưới, đối với Thái Hậu mà nói, cũng thập phần an ủi.

Khi ngủ lại trong cung Hạ Liên Phòng liền ở Thọ Ninh cung. Tây điện nàng không đi, bởi vì chỗ đó khắp nơi đều là dấu vết của Thanh vương. Nàng không thể giống thê tử bình thường ngóng trông phu quân trở về, nàng cũng có việc cần hoàn thành. Thanh vương ở chiến trường tiền tuyến, nàng phải cam đoan hắn không có lo ưu chuyện ở nơi đây.

Trên buổi triều Hoàng Thượng tiết lộ mình có ý muốn lập trữ quân.

Tất cả hoàng tử, đại thần, thế gia... đều sôi trào!

Trước mắt thoạt nhìn phần thắng lớn nhất là bốn vị hoàng tử nhị, tứ, thất, cửu thiên tư thông minh lại có năng lực, những hoàng tử khác hoặc là quá mức bình thường, quá mức cổ hủ, hoặc là quá mức non nớt, đều không phù hợp... Về phần Thập Lục hoàng tử, đại gia gần như đã muốn coi hắn là ngốc tử cho rằng chiến trường chơi rất vui mà bỏ qua.

Thập Lục hoàng tử sau này ở trên chiến trường tỏa sáng rực rỡ rơi lệ đầy mặt: đã nói sẽ không bôi đen hắn nữa cơ mà?

Tứ, thất, cửu ba gã hoàng tử đều có ngoại gia thập phần cường đại, ngoại thích tham gia vào chính sự là chuyện hoàng thất không nguyện ý nhìn đến nhất. Phù hợp nhất, kỳ thật là nhị hoàng tử. Mẫu phi hắn mất sớm, mặc dù không có ngoại gia hiển hách nhưng thân phận lại không thấp, hơn nữa còn có một thân chiến tích trác tuyệt, chỉ cần là chuyện Hoàng Thượng phân phó hắn đều làm rất tốt, chọn không ra một tia tì vết. Phẩm tính cũng thập phần đoan chính, thoạt nhìn mọi thứ đều hoàn mỹ, dường như trữ quân không ai phù hợp hơn hắn.

Nhưng tứ, cửu hai hoàng tử kia lại do Hoàng Hậu sinh ra, sau lưng có gia tộc khổng lồ là Triệu thế gia nâng đỡ, từ trên lý luận mà nói, khả năng hai hoàng tử này trở thành trữ quân lớn hơn một chút.

Nhưng thất hoàng tử cũng không thể khinh thường.

Bốn gã hoàng tử này, ai cũng đều hết sức xuất sắc, không phân cao thấp sàn sàn như nhau, Hoàng Thượng cũng không thể quyết định.

Kế tiếp, liền muốn xem các đại thần chọn đội. Hoàng Thượng cũng không phản đối các nhi tử của hắn đi bồi dưỡng trung tâm thần tử thuộc về mình. Cả triều văn võ này, bọn họ có thể tranh thủ đến bất luận một người nguyện trung thành nào đều không phải là chuyện dễ dàng. Bởi vì trước khi mọi người đứng về phe ai cũng đều phải cẩn thận suy nghĩ một chút, có nên quyết định như vậy hay không, có nên sửa đổi phải hay, có phải mười trên mười nắm chắc hay không, có phải là người bọn họ ủng hộ sẽ được Hoàng Thượng phong làm trữ quân hay không.

Đây hết thảy đều tràn ngập không xác định, cho nên người đung đưa trái phải cũng rất nhiều.

Nhưng cũng có người liều lĩnh, không chút suy xét liền đứng ở bên cạnh một vị hoàng tử. Cầu phú quý trong nguy hiểm, người như vậy cũng không phải số ít. Nếu đoán đúng, bọn họ sẽ nghênh đón vinh hoa phú quý như thế nào nha! Vua nào triều thần nấy, ai biết người cười đến cuối cùng sẽ là ai chứ? Ai có thể ngồi trên cái kia vị trí, người đó mới có thể được xưng là cường giả chân chính.

Ví dụ như phủ Tín Dương hầu.

Bọn họ không chút do dự liền đứng ở phe nhị hoàng tử.

Hạ Liên Phòng cũng quan sát được thế cục trong triều. Nhưng Hoàng Thượng không sốt ruột, nàng cũng liền không phí tâm tư —— không nhìn thấy phụ thân nhà bọn họ còn nhàn nhã tự tại phẩm trà uống rượu sao? Nàng cần gì phải lo lắng chứ?

Nhưng sau khi nàng biết được Tín Dương hậu cùng nhị hoàng tử gặp mặt, cả người đều ngây ngẩn. Nàng không rõ, đời này nhị hoàng tử còn có cái gì để hấp dẫn Tín Dương hậu, có thể làm cho hắn liều lĩnh đứng ở phe đối phương!

Chẳng lẽ không có lựa chọn tốt hơn sao? Tứ, thất, cửu ba hoàng tử kia, hắn vì sao suy xét cũng không suy xét đã trực tiếp đứng ở bên phía nhị hoàng tử? Chẳng lẽ lấy ánh mắt sắc bén của Tín Dương Hậu còn nhìn không ra ai có giá trị lớn nhất sao?

Nhị hoàng tử có Tín Dương hầu phủ ủng hộ, nói chuyện cũng mạnh mẽ lên, đi đường cũng có lòng tin hơn, trước đây hắn tại ở trước mặt ba hoàng tử có ngoại gia hiển hách kia đều sẽ bảo trì vẻ khiêm tốn, nhưng gần đây, cho dù đối mặt với sự khiêu khích của những hoàng tử khác hắn đều không quan tâm, có đôi khi thậm chí còn có đáp trả.

Đây là chuyện vô luận thế nào Hạ Liên Phòng cũng không hiểu nổi. Đến cùng nhị hoàng tử có lực hấp dẫn gì, có thể khiến Tín Dương hậu hai đời đều đứng về phía hắn.

Nhị hoàng tử đích xác ưu tú. Nhưng hắn không thích hợp làm Hoàng Đế, nếu thời loạn thế, hắn có khả năng giành được một mảnh thiên hạ, nhưng nay Đại Tụng triều quốc thái dân an, tuy có chiến tranh, nhưng dân chúng phần lớn an cư lạc nghiệp, loại thời điểm này, cần giữ vững sự nghiệp lớn hơn kiến nghiệp. Nhị hoàng tử làm người mẫn cảm, lòng tự trọng cực mạnh, hơn nữa còn không cho phép mình phạm sai lầm cùng thất bại, người như vậy, thích hợp nhất là làm loạn thế kiêu hùng, nhưng mà Đại Tụng vào lúc này, hắn chỉ có thể không có tiếng tăm gì mà sống suốt quãng đời còn lại thôi. Nếu hắn muốn trở nên nổi bật thì tất phải có cơ hội mới có thể bày ra.

Khi Hạ Liên Phòng còn chưa gả, nhị hoàng tử tựa hồ có ý tứ muốn cưới nàng. Nay Hạ Liên Phòng đã làm vợ người ta, lại nhận được phủ Tín Dương hầu ủng hộ, nhị hoàng tử liền không giấu mơ ước với Hạ Mạt Hồi nữa. Hắn muốn cưới Hạ Mạt Hồi làm chính phi, đây là chuyện hắn vẫn tha thiết ước mơ.

Càng không có được, càng là tốt nhất.

Hạ Mạt Hồi cũng thường xuyên tiến cung, Thái Hậu cũng rất thích Hạ Mạt Hồi, dần dà, nhị hoàng tử liền thường xuyên nhìn thấy nàng. Hạ Liên Phòng có đẹp mấy cũng là Hoàng thẩm của hắn, có Thanh vương ở đây, nhị hoàng tử đâu dám nổi tâm tư nghiêng lệch?

Không thể động vào Hạ Liên Phòng, hắn liền chú ý đến Hạ Mạt Hồi. Vô luận là dung mạo hay là tài hoa, Hạ Mạt Hồi đều cùng Hạ Liên Phòng không phân cao thấp, tráchkhông được dân gian có câu ca dao lưu truyền: "Muốn cưới phải cưới nữ nhi Hạ gia "!

Nhị hoàng tử nghĩ rất hoàn mỹ. Hắn hiện tại có Tín Dương hậu ủng hộ, sau này chỉ cần hắn biểu hiện cho tốt là đủ để được phụ hoàng lập làm trữ quân. Nếu phụ hoàng không chịu... Cùng lắm thì, hắn làm theo Đường Thái Tông gây nên biến cố Huyền Vũ môn, hắn cũng không tin, đến lúc đó phụ hoàng còn không chịu đem hoàng vị truyền cho hắn!

Cái vị trí kia, nhị hoàng tử đã mong ước lâu lắm rồi.

Ai không muốn được bách quan cúng bái, vạn dân kính ngưỡng? Ai không muốn có hậu cung 3000giai lệ, muốn làm gì thì làm? Trời sinh duy ngã độc tôn, ai nhìn cũng phải đầu! Cái loại cảm giác này... tuyệt vời cỡ nào nha!

Nếu có thể lấy được Hạ Mạt Hồi, Thập Tam Hoàng thúc cùng Tĩnh quốc công, còn có cả Hạ thế gia, chẳng lẽ không đứng về phía mình sao?

Ý nghĩ như vậy mấy vị hoàng tử khác cũng đều rất rõ ràng. Nếu có thể lấy Hạ Mạt Hồi làm chính phi, bọn họ liền đồng thời chiếm được ba thế lực đến từ Thanh vương- Hạ Liên Phòng, Hạ Lịch cùng với Tĩnh quốc công ủng hộ. Còn có chuyện gì mê người hơn sao? Còn chưa nói đến Hạ Mạt Hồi thật sự là một vị mỹ nhân tuyệt sắc tài mạo song toàn!

Nàng không giống như là những tiểu thư khuê các khác chuyên làm bộ, cũng không nhu nhược dễ chèn ép, nàng có năng lực trở thành nhất quốc chi mẫu!

Ngoại trừ bản thân Hạ Mạt Hồi rất ưu tú, cường đại gia tộc cùng quyền lực phía sau nàng mới là thứ những hoàng tử đó muốn lấy được nhất. Hạ Mạt Hồi là tròng mắt của Hạ Liên Phòng, ai cũng có thể nhìn ra Hạ Liên Phòng có bao nhiêu thương yêu vị muội muội này. Chẳng lẽ nàng không hi vọng muội muội của mình có thể trở thành nhất quốc chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ sao? Điều đó không có khả năng, không ai sẽ cự tuyệt điều này, không ai cự tuyệt được điều này!

Bình Luận (0)
Comment