Đích Nữ Truyện Ký

Chương 218

Người bán hàng rong kia lại là kẻ tính tình cứng rắn, thấy Đường Tinh Oánh kiêu căng như vậy, lười biếng nâng mí mắt lên nhìn nàng ta một cái, nói: "Vị tiểu thư này, ngài muốn mua phấn của ta, được. Muốn ta chỉ riêng làm cho ngươi, cũng được. Nhưng muốn ta đến quý phủ thì khó mà làm được. Tiểu nhân quen sống tự do tự tại, chịu không nổi câu thúc." Ngoài miệng nói vậy, động tác thu bạc bãn phấn trên tay cũng không dừng lại.

Đường Tinh Oánh hừ lạnh một tiếng, cảm thấy người bán hàng rong này không khỏi quá mức không coi ai ra gì, nhưng mà vừa nghĩ đến đối phương làm ra được loại phấn tốt như vậy, trong lòng lại nhịn không được động tâm, giữa chuyện đánh hắn một trận và thỏa hiệp như vậy, lòng thích cái đẹp rốt cuộc chiếm thượng phong, Đường Tinh Oánh vẫn lựa chọn cái thứ hai.

"Có thể, nhưng tất cả phấn ngươi làm ra đều chỉ có thể bán cho một mình ta."

Người bán hàng rong nhún vai: "Chỉ cần trả thù lao, bán cho ai cũng được." Các đại cô nương và tiểu nương tử đang chen nhau mua son phấn không bằng lòng: "Hừ, ta nói cô nương này tại sao lại bá đạo như vậy, ngươi thích phấn này, chẳng lẽ chúng ta không thích sao?"

"Đúng vậy nha, có chút tiền dơ bẩn thì ngon sao?"

"Ta thấy người này có vài phần quen mặt, không phải là Đường gia tiểu thư kia sao?"

"Là Đường gia tiểu thư? Chính là Đường gia tiểu thư bị thất thân kia?" Nhất thời, mọi người đều nghị luận ầm ĩ.

Đường Tinh Oánh nghe được sắc mặt xanh mét, nàng ta thật sự hận không thể hồi phủ đánh nắt cái mặt của Đường Thanh Hoan, đều là do tiểu tiện nhân kia, mình làm việc xấu, lại muốn liên lụy nàng ta bị người thóa mạ!

"Ta cảnh cáo các ngươi im miệng lại! Nếu không im đi, đừng trách ta không khách khí!" Gia đinh sau lưng nhanh chóng tiến lên, đám nữ tử kia đều bị hoảng sợ, nhất tề lui về phía sau, đâu còn dám chọc giận Đường Tinh Oánh.

So sánh với Đường Tinh Oánh, các nàng đều là nữ tử nhà bình thường, nếu thật sự nổi xung đột với Đường Tinh Oánh, cuối cùng thua thiệt khẳng định là bản thân mình, còn Đường Tinh Oánh cũng sẽ không có tổn thương gì. Lập tức cũng biết lắm mồm sẽ dẫn đến đại họa, vội vàng che miệng chạy, vội vàng đến mức ngay cả phấn cũng quên cầm.

Người bán hàng rong kia ngược lại là cao hứng, dù sao hắn cũng đã nhận hết bạc, không lấy phấn mới tốt, hắn còn có thể bán lần thứ hai đấy!

Người đều đã đi sạch, Đường Tinh Oánh cũng cao hứng, nàng ta đi đến trước xe đẩy của người bán hàng rong, đem những bình sứ ngã trái ngã phải kia lật lật, cẩn thận chọn lựa ra một đống lớn, rồi kieu ngạo nói: "Những thứ đó ta đều muốn! Về sau cách mỗi nửa tháng ta sẽ đến mua một lần, ngươi phải hầu hạ ta cho tốt, có như vậy, mới có bạc thưởng!"

Người bán hàng rong vừa nghe thấy bạc, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng không ngừng gật đầu: "Được được được, không có vấn đề gì, tiểu thư nói như thế nào, tiểu nhân sẽ làm như thế ấy!" Nói xong đem một thỏi bạc nguyên bảo do tỳ nữ ném tới đặt đến bên miệng nhẹ nhàng cắn một cái, xác định là thật, lập tức vui vẻ ra mặt, đem bạc nguyên bảo giấu vào trong ngực. Khi đối mặt với Đường Tinh Oánh, trên mặt cũng không còn vẻ gợn sóng không sợ hãi như vậy, mà là vẻ lấy lòng không cách nào che giấu.

Đường Tinh Oánh thấy thế, trong lòng không khỏi có chút khinh thường: rốt cuộc cũng chỉ là tiểu dân thôn quê, cho chút ngon ngọt liền lộ ra nguyên hình. Nàng cao ngạo gật đầu, rồi lập tức quay người rời đi.

Sua khi Đường Tinh Oánh rời đi, người bán hàng rong kia nháy mắt thay đổi ánh mắt. Hắn đè thấp vành nón, khóe miệng cười hắc hắc, kéo xe đi về cuối ngõ nhỏ, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Đường Tinh Oánh có lòng cảnh giác rất nặng, cho nên lần này mua về son phấn không có bất kỳ bảo đảm nào nên nàng ta hoàn toàn không dám tùy tiện loạn dùng, mà là lấy ra mấy thứ bình thường trong đó đưa các thứ muội, trải qua mấy ngày quan sát, phát hiện làn da của tất cả thứ muội đều trở nên trắng hơn mịn màng hơn, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều, trong lòng liền hiểu phấn này đích xác là không có vấn đề, vì thế liền dùng lên trên người mình. Quả nhiên, phấn này không chỉ có màu sắc cùng hương vị cao hơn vài đẳng cấp so với đồ trong cửa hàng, ngay cả dược hiệu cũng càng cao!

Nửa tháng sau, nàng ta dùng hết phấn mua được liền lại đi mua. Lần này nàng ta không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp từ trong tay người bán hàng rong mua đi tất cả son phấn, sau khi trở về, cũng không cho những người khác thử dùng nữa mà trực tiếp dùng ở trên mặt mình. Buổi tối bôi nhũ hoa quế, bôi xong liền cảm thấy làn da sáng lên rất nhiều, cũng không còn vẻ xám xịt như ngày thường, cả người đều như phát ra ánh sáng. Đường Tinh Oánh vô cùng cao hứng, vào ban đêm ngay cả ngủ cũng ngủ ngon hơn nhiều.

Nhưng đến nửa đêm, nàng ta lại đột nhiên cảm thấy trên mặt đau đớn một trận. Ngay từ đầu, Đường Tinh Oánh không cảm thấy cái gì, lật người định ngủ tiếp. Nhưng một lát sau, nàng liền bị đau đớn trên mặt biến thành nói không ra lời, Đường Tinh Oánh lần mò ngồi dậy, khóc lớn tiếng hô người tới.

Tỳ nữ gác đêm rất nhanh liền từ thiên sảnh lại đây, đốt ngọn nến lên nhìn một cái liền sợ tới mức thét chói tai!

Nghe tiếng thét chói tai này, đáy lòng Đường Tinh Oánh đương nhiên sinh ra một loại dự cảm bất tường. Nàng gầm rú bắt tỳ nữ nhanh chóng đi tìm đại phu, tỳ nữ lảo đảo bò lết rời đi.

Nửa nén hương sau, đại phu tới, toàn bộ Đường phủ đều bởi vì trên người Đường Tinh Oánh có chuyện xảy ra mà gà bay chó sủa, Đường Lý vốn đang ngủ trên giường thất di nương, nhưng vừa nghe bảo bối nữ nhi gặp chuyện không may, vội vàng từ trên giường bò lên, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ Đường Tinh Oánh.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy trên mặt nữ nhi mọc đầy bọc mủ màu đỏ kinh khủng, trong bọc mủ nước mủ trắng vàng giao nhau, ngay cả mí mắt cùng trên môi cũng mọc đầy, Đường Lý không khỏi cảm thấy buồn nôn, suýt nữa phun ra. Hắn không dám tin người trước mắt nhìn như quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, đây, đây chẳng lẽ là bảo bối nữ nhi Tinh Oánh của hắn?! Đường Lý ngay cả tiến lên cũng không muốn tiến lên, thật sự là dáng vẻ này của Đường Tinh Oánh quá khó coi, hắn... Không chịu nổi. Cho nên hắn chỉ qua loa an ủi vài câu liền lấy cớ có việc gấp xoay người rời đi, lúc đi nhịp bước bay nhanh, giống như phía sau có cái gì đang đuổi theo hắn.

Đường Tinh Oánh cũng không chú ý đến cái này, nàng ta đâu biết, vị phụ thân luôn mồm nói thương yêu bản thân mình nhất thích bản thân mình nhất, khi nhìn thấy mặt mình đầy bọc mủ lại bị ghê tởm đến mức không dám nhìn nữa chứ?

Trên mặt vừa nóng vừa ngứa, có loại cảm giác nói không ra lời, tựa hồ đáy lòng có móng vuốt đang cào, Đường Tinh Oánh nhịn không được đưa tay muốn gãi —— vừa vươn ra đi liền bị tỳ nữ giữ lại: "Tiểu thư, đại phu nói, nhất định không thể gãi, một khi làm vỡ mụn, rất có khả năng sẽ bị hủy dung!"

Hai chữ "Hủy dung" đã dọa được Đường Tinh Oánh, nàng ta nhanh chóng dừng tay, chẳng sợ chịu đựng tra tấn to lớn cũng không dám chạm vào mặt mình nữa. Đáng tiếc đại phu kia cũng không khám ra rốt cuộc là do đâu dẫn đến bọc mủ trên mặt Đường Tinh Oánh, chỉ có thể cẩn thận hỏi kỹ mấy ngày nay nàng ta ăn gì dùng gì, xem thử xem có thể từ việc này tìm ra cái gì hay không.

Nhưng từ lời khai của Đường Tinh Oánh cùng tỳ nữ, hết thảy đều rất an toàn, theo lý thuyết, không nên bị đầy mặt mọc bọc mủ nha!

Đường Tinh Oánh đột nhiên nghĩ tới yên chi mình đang dùng, hình như yên chi lần này mua được không giống lần trước. Tuy rằng hương vị vẫn rất thơm, bôi ở trên mặt cũng vẫn hữu hiệu như cũ, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nay vừa nghĩ đến, có khả năng chính là người bán hàng rong kia xảy ra vấn đề!

Nhưng mà khi nàng ta cho người đi bắt người bán hàng rong mới biết được, người đó đã sớm rời đi, hơn nữa người chung quanh không ai biết hắn tên là gì, cũng không ai biết nhà hắn ở chỗ nào, người ở nơi nào đến, càng miễn bàn là tìm được hắn. Đều nói người này bất ngờ xuất hiện, lúc biến mất cũng là vô tung vô ảnh.

Giờ Đường Tinh Oánh liền hiểu, hóa ra, bản thân mình đây là bị mưu hại! Vấn đề là, ai làm?! Ai dám tính kế nàng ta? Nàng ta không mấy khi rời nhà, trên cơ bản trừ khi cần thiết ra cửa mua đồ, quyết không ra cửa một bước, chẳng lẽ nàng ta chọc phải người nào đó!

Nghĩ đến đây, Đường Tinh Oánh đột nhiên nhớ tới thiếu niên nhìn tuấn mỹ cao thượng như thánh nhân, nhưng đáy mắt lại vô cùng âm lãnh độc ác. Nàng ta nhịn không được rùng mình một cái, mình hỗ trợ đưa Đường Thanh Hoan ra ngoài, theo lý thuyết chuyện này hẳn là không ai biết mới đúng, chỉ có người nọ! Chẳng lẽ là người đó muốn diệt khẩu mình hay sao?! Nhưng nàng ta chưa từng có chút biểu hiện muốn đem chuyện này nói ra nha!

Đường Tinh Oánh biết rất rõ, có một số việc nàng ta tuyệt đối không thể nói ra, có vài người, cả đời nàng ta đều không thể tùy tiện trêu chọc vào, bởi vì rất có khả năng vì một câu không biết nặng nhẹ của nàng ta, liền hại chết cả nhà già trẻ!

Nhưng nếu người nọ muốn diệt khẩu, nhất định là chuyện rất dễ dàng, cần gì dùng một chiêu này chứ? Đường Tinh Oánh có thế nào cũng nghĩ không thông. Nàng ta vốn cũng không phải là nữ tử thông minh, thấy nhiều lần nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp lật người, nhắm mắt lại —— ngủ đi ngủ đi, ngủ liền không đau không ngứa, cũng sẽ không nhớ đến chuyện phát sinh trên người mình!

Từ lúc mặt Đường Tinh Oánh nổi bọc mủ, đến khi bắt đầu thối rữa cũng chỉ mất ba ngày ngắn ngủi. Ba ngày sau, Đường Tinh Oánh ngồi ở trên giường đâu còn dáng vẻ xinh đẹp mĩ lệ kia, cả khuôn mặt đã nát đến mức không thể nhìn nữa, mặt mũi miệng đều bị hoại tử thối rữa, đừng nói là chữa khỏi, chỉ sợ là muốn mạng sống cũng khó khăn!

Người có y thuật cao siêu nhất thành Yến Lương, một là Trần thái y của phủ Bình Nguyên công chúa, một người khác chính là Nhiếp Tĩnh công tử phủ Tín Dương hầu. Người trước tính tình cổ quái, xem bệnh cứu người hoàn toàn dựa vào tâm tình, người sau ôn hòa lương thiện, phàm là có yêu cầu, gần như là không một điều gì không được thỏa mãn.

Đường Lý vốn muốn đi cầu xin Nhiếp Tĩnh, lại bị Đường Tinh Oánh ngăn cản. Bây giờ đâu dám đến phủ Tín Dương hầu chứ? Nhiếp Lục công tử... Người khác đều nói hắn là thần tiên hạ phàm, nhưng đối với Đường Tinh Oánh mà nói, hắn căn bản chính là một ác ma đáng sợ!

Cho nên nàng ta xin Đường Lý hỗ trợ đi tìm Hạ Liên Phòng. Thấy Đường Tinh Oánh kiên trì, Đường Lý cũng không có cách nào. Cũng may hắn cùng Bình Nguyên công chúa tuy không có gì giao tình, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn trở mặt. Về phần xung đột nổi lên ngày đó... Đường Lý nghĩ, chỉ cần mình đáp ứng sau này không gây khó xử cho Thanh Hoan nữa thì hẳn là cũng không có vấn đề gì đây?

Việc Đường Lý cầu kiến đã sớm nằm trong dự liệu của Hạ Liên Phòng, cho nên, khi Đường Lý được mời vào nói ra yêu cầu của mình, Hạ Liên Phòng mỉm cười: "Nghe ý của Đường đại nhân, là muốn mượn Trần lão, đi xem bệnh cho đại tiểu thư của quý phủ?"

"Đúng vậy, nếu vương phi có thể bỏ thứ yêu thích, hạ quan sẽ vô cùng cảm kích!" Đường Lý ôm quyền. Nhìn biểu tình của hắn, đích thật là thật lòng thương yêu Đường Tinh Oánh.

Nhưng Hạ Liên Phòng lại không rõ, Đường Thanh Hoan cũng là thân sinh nữ nhi của hắn, vì sao hắn chỉ tràn ngập trìu mến với Đường Tinh Oánh, đối với những con cái khác lại vô tình lãnh khốc như vậy chứ? Hạ Liên Phòng vẫn mang theo nụ cười điềm đạm: "Không biết đại tiểu thư quý phủ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cần Trần thái y tới phủ khám?"

Nghe Hạ Liên Phòng hỏi như vậy, Đường Lý rõ ràng có chút nghẹn lời, hiển nhiên là có chút khó có thể mở miệng. Hạ Liên Phòng thấy vậy liền săn sóc không hỏi tới nữa: "Đường đại nhân, Trần lão là do ta mời tới, ông ấy có nguyện ý đi khám cho Đường tiểu thư hay không, vẫn là phiền toái chính ngài đi hỏi Trần lão đi."

Đường Lý nghe xong, trong lòng âm thầm kêu khổ. Trần thái y tính tình quái đản là nổi danh, lúc ông ta còn tuổi trẻ cũng từng cố gằng tạo quan hệ, biết tính tình người này có bao nhiêu cổ quái, cho nên, nếu Hạ Liên Phòng không giúp một tay, hắn thật sự không có biện pháp mời được Trần thái y: "Vương phi, cầu xin ngài giúp đỡ một chút đi! Nữ nhi của hạ quan năm nay mới mười sáu tuổi, căn bản chính là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu nha! Nếu nàng mặt cứ thế bị phá hủy..." Hắn quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ!

Hạ Liên Phòng lại vẫn cười vân đạm phong khinh: "Hóa ra Đường tiểu thư bị hủy dung?" Nàng ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Đường Lý, ánh mắt kia khiến Đường Lý có chút âm thầm sợ hãi.

"Đường tiểu thư là nữ nhi của Đường đại nhân, chẳng lẽ Thanh Hoan lại không phải nữ nhi của Đường đại nhân? Đường tiểu thư hủy dung, Đường đại nhân vô cùng vội vàng như vậy, nhưng Thanh Hoan bị người khác làm bẩn trong sạch, cho tới nay Đường đại nhân lại vẫn một câu không nói, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết Đường đại nhân có thể giải thích cho bản cung hay không?"

Cả người Đường Lý cứng lại! Lập tức lúng túng nói: "Này, cái này..."

Hạ Liên Phòng nhìn dáng vẻ này của hắn, đáy mắt chợt lóe lên vẻ trào phúng: "Thứ cho bản cung bất lực, Thiên Tuyền, tiễn khách."

Đường Lý tự biết đuối lý, cũng không dám nói nữa, chỉ đành lặng lẽ đi ra ngoài. Hắn đi mời Trần thái y, tất nhiên là uổng công trở về. Trần thái y vẫn luôn rất yêu quý Đường Thanh Hoan, nhưng đối với toàn bộ Đường gia... Ha hả, có thể đồng ý đi hỗ trợ khám bệnh mới có quỷ đấy. Đời này ông sống luôn tùy tâm sở dục, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chuyện không muốn làm, ai ép buộc hắn cũng vô dụng.

Cho nên, cuối cùng Đường Lý lẻ loi một mình rời khỏi phủ Bình Nguyên công chúa. Hắn đến như thế nào thì chính là đi như thế ấy.

Đường Lý uổng công quay về khiến Đường Tinh Oánh khóc càng thêm lợi hại, nàng ta không thể chấp nhận mình bị hủy dung mạo! Điều khiến nàng lấy làm ngạo nhất chính là dung mạo xinh đẹp này, nếu ngay cả ưu điểm duy nhất cũng mất đi, nàng ta còn sống làm cái gì?! Nếu mất đi vẻ mĩ lệ, nàng ta còn không bằng chết đi thôi!

Cuối cùng, Đường Lý trăm loại bất đắc dĩ đành phải đi mời Nhiếp Tĩnh. So với Trần thái y tính tình cổ quái khó có thể tới gần, Nhiếp Tĩnh thật sự có thể nói là trích tiên hạ phàm.

Hắn lập tức đồng ý chữa bệnh cho Đường Tinh Oánh, hơn nữa còn rất nhanh chóng thu thập hòm thuốc đi tới Đường phủ. Nếu xem nhẹ sự sợ hãi Nhiếp Tĩnh dưới đáy lòng, được một mỹ nam tử như vậy bắt mạch xem bệnh, kỳ thật cũng coi như là một chuyện có chút hạnh phúc.

Đáng tiếc... Đường Tinh Oánh nhanh chóng nâng ánh mắt lên liếc mắt nhìn Nhiếp Tĩnh, rồi thật nhanh dời đi. Nhiếp Tĩnh như không phát hiện, dựa vào rất gần nàng ta, những người khác đều ngại trên mặt nàng ta có bọc mủ xấu xí không chịu nổi, làm người ta buồn nôn, nhưng Nhiếp Tĩnh lại không cảm thấy chút nào. Hắn nhìn chằm chằm bọc mủ trên mặt Đường Tinh Oánh, đáy mắt hiện lên ý cười.

Trong lúc Đường Tinh Oánh cứng ngắc ngồi ở trên giường mặc cho Nhiếp Tĩnh đánh giá, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một cái. Rất nhanh sau đó, Nhiếp Tĩnh ngồi xuống lại, bưng chén trà ở một bên uống một ngụm. Hắn thản nhiên nhìn Đường Tinh Oánh: "Không có thuốc nào cứu được."

Đường Tinh Oánh vừa nghe vậy, nhất thời muốn nổi giận, nhưng vừa thấy ánh mắt của nam nhân trước mặt, cả người liền yên tĩnh lại, căn bản không dám nổi giận ở trước mắt Nhiếp Tĩnh. Nàng ta tuyệt vọng chảy xuống nước mắt, đáng tiếc vướng bọc mủ, thật sự là một chút cũng không đẹp.

Đường Lý cũng nóng nảy nói: "Lục thiếu..."

"Không có thuốc nào cứu được chính là không có thuốc nào cứu được, ngươi cũng không cần giãy dụa thêm." Nhiếp Tĩnh thu thập hòm thuốc xong, xoay người rời đi, lưu lại cha con Đường gia ở tại chỗ ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lúc nhất thời, không ai nghĩ đến chuyện đứng lên đuổi theo tiễn hắn một đoạn đường —— chung quy đây cũng không phải là đại phu bình thường, mà là Lục công tử cao cao tại thượng phủ Tín Dương hầu. Nhiếp Tĩnh cõng hòm thuốc đi dạo chung quanh Đường phủ, một mình hắn nha, khó tránh khỏi sẽ "Lạc đường", thuận tiện, hắn cũng muốn gặp tiểu cô nương được Hạ Liên Phòng thích kia, nhìn nàng một cái xem đến cùng bị làm sao lại khiến cho Hạ Liên Phòng đạm bạc giận dữ đến mức như vậy.

Nhiếp Tĩnh tinh tường nhớ rõ, ngày Hạ Liên Phòng tìm tới phủ Tín Dương hầu, nàng thật sự muốn giết hắn. Đường Thanh Hoan chỉ là tiểu thứ nữ không được sủng tiểu, ngoại trừ có dung mạo đẹp ra, còn có ưu điểm gì có thể khiến Hạ Liên Phòng coi trọng như vậy? Hắn rất ghen tị. Hắn luyến tiếc thương tổn Hạ Liên Phòng, tất nhiên liền muốn ra tay từ người bên cạnh Hạ Liên Phòng. Nhưng ngoài dự liệu của hắn là, tâm trí Hạ Liên Phòng phi thường bình tĩnh, tuy rằng nàng bị chọc giận, nhưng cũng chưa hoàn toàn mất lý trí, nàng thậm chí có thể dưới loại tình huống đó vẫn bảo trì lý trí tuyệt đối chống lại hắn. Không hổ là nữ tử hắn xem trọng nha... So với những dong chi tục phấn kia, là hoàn toàn khác nhau.

Nhiếp Tĩnh nhịn không được lộ ra mỉm cười, cảm thấy ánh mắt của mình thật sự thật tốt. Dạo qua dạo lại, hắn tựa hồ nghe thấy cách một bức tường vây, ẩn ẩn truyền đến tiếng nói chuyện, thanh âm nữ tử kia... Không phải là Đường Thanh Hoan sao?

Bên kia tường, Đường Thanh Hoan ngồi trên ghế đá, không dám tin nhìn Kinh Thiếu Du, phảng phất như bản thân mình vừa nghe thấy chỉ là ảo giác: "Ngươi, ngươi nói cái gì?!"

"Muốn ta lập lại một lần nữa sao?" Kinh Thiếu Du mỉm cười, cúi đầu xuống, nói ở bên tai nàng: "Nay chuyện của ngươi đã nháo cho dư luận xôn xao, muốn đè xuống cũng chỉ có thể thành thân, mà ngươi đã không còn trong sạch, cho nên, hoặc là làm thiếp cho người khác, hoặc là tục huyền (lấy người góa vợ), ngươi phải chọn một trong hai, chẳng lẽ ngươi còn chưa nghe rõ sao?"

Nàng nghe rõ, nàng nghe rất rõ ràng , chỉ là... Nàng không có cách nào tin tưởng lời này lại từ trong miệng Kinh Thiếu Du nói ra. Nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Kinh Thiếu Du, Đường Thanh Hoan đột nhiên cảm thấy một trận vô lực cùng tuyệt vọng. Nàng kề bên người đàn ông này đã nhiều năm như vậy, nhưng hắn trước giờ đều đối với nàng không tốt. "Không, ta không... Ta không gả chồng, ta không gả chồng..."

"Không ai hỏi ý kiến của ngươi, chỉ là đến nói cho ngươi biết quyết định này mà thôi." Kinh Thiếu Du nói lời này cực kỳ lãnh khốc vô tình. Đột nhiên, hắn cười hỏi: "Không bằng ta cưới ngươi, có được hay không?!" Có lẽ là ánh nắng quá ấm áp, gió mát quá ôn nhu, nụ cười trên mặt hắn quá đẹp, nên có trong nháy mắt, Đường Thanh Hoan lạ cho là thật.

Nhưng nàng còn chưa kịp nói ra một chữ "Được", Kinh Thiếu Du liền lại cười nhạo một tiếng: "Ngươi nghĩ đúng là không tồi."

Nháy mắt, cảm giác khuất nhục thổi quét Đường Thanh Hoan. Nàng cắn môi dưới, quả thực muốn cắn ra máu. Nàng biết, trước giờ nàng đều không xứng với Kinh Thiếu Du từ nhỏ thiên tư thông minh, nay hắn là văn võ song thám hoa, sau này tiền đồ vô lượng, còn nàng thì sao? Chẳng qua chỉ là một thứ nữ mất trong sạch đáng thương mà thôi, nàng có tư cách gì đi hy vọng xa vời chứ?

Kinh Thiếu Du rất ít cười, nhưng gần đây hắn lại mạc danh cười vài lần, có cười châm chọc, có cười sảng lãng, có cười lãnh khốc, còn có cười vô tình... Đường Thanh Hoan thật sự hi vọng bản thân mình bây giờ chết đi, bởi vì nếu vậy, nàng cũng không cần phải nghĩ đến nhiều chuyện làm người ta thương tâm như vậy.

Kinh Thiếu Du sau khi nói xong câu đó liền xoay người rời đi.

Đường Thanh Hoan trơ mắt nhìn hắn rời khỏi, một khắc khi thân ảnh của hắn biến mất sau cổng vòm, rốt cuộc nhịn không được khóc rống thất thanh. Khi nàng còn là một nữ tử ngây thơ, còn tràn ngập ảo tưởng tốt đẹp với phu quân tương lai, Đường Thanh Hoan cũng từng nghĩ tới chuyện làm thê tử của Kinh Thiếu Du. Đó là mục tiêu cả đời này nàng đều không thể đạt tới, cho đến hết đời, nàng đều chỉ có thể dậm chân tại chõ. Kinh Thiếu Du chính là cái lưới lớn đáng sợ kia, bao vây chặt chẽ cả người nàng ở bên trong, mặc kệ quá trình thế nào, kết cục đều chú định là bi thương. Mà nàng bây giờ... Căn bản đã không xứng với hắn. Đường Thanh Hoan cười so với khóc còn khó coi hơn.

Nàng không dám lưu lại phủ Bình Nguyên công chúa, sợ bị Hạ Liên Phòng nhìn thấy bản thân mình yếu ớt, sợ có Hạ Liên Phòng ôn nhu, nước mắt của mình sẽ như vỡ đê, không cách nào khống chế được. Nàng không thể mất khống chế, đây là bi kịch của một mình nàng, không cần phải khiến những người khác liên lụy vào. Cuộc sống như thế đến bao giờ mới kết thúc đây.

Bên kia, Hạ Liên Phòng đang khen ngợi Ngọc Hành làm việc đáng tin: "Ngươi làm rất tốt."

Ngọc Hành sớm đã thành thói quen được Hạ Liên Phòng khen ngợi. Khi đi theo bên cạnh vương gia, dù hắn làm có tốt mấy cũng rất khó được đến một câu công nhận hoặc là cổ vũ; nhưng mà ở chỗ vương phi... Tuy rằng mỗi ngày cũng đều có việc cần làm, nhưng hắn vô cùng thoải mái tự tại, cũng vô cùng khoái hoạt! Mặc kệ hắn làm như thế nào, vương phi luôn là sẽ nói một câu cực khổ rồi! Ở điểm này, không phải Ngọc Hành thiên vị Hạ Liên Phòng, mà là hắn thật sự cảm thấy Hạ Liên Phòng tốt hơn vương gia nhiều.

"Đa tạ vương phi khích lệ." Hạ Liên Phòng gật đầu, khi cho hắn rời đi lại đột nhiên gọi hắn lại: "Đúng rồi, những người cùng mua son phấn của ngươi ngày đó, ngươi đã đi cứu chữa chưa?"

Ngọc Hành cung cung kính kính gật đầu, sau đó nói: "Bẩm vương phi, đã làm rồi ạ. Thuộc hạ đã thả thuốc giải vào giếng nước trong những gia đình đó, các nàng đều sẽ không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi."

Hạ Liên Phòng gật gật đầu, cho hắn đi ra ngoài. Sau khi Ngọc Hành rời khỏi đây, Hạ Mạt Hồi mới giống như con mào nhỏ làm nũng cọ lại đây, cái đầu nhỏ cọ cọ trên bàn tay Hạ Liên Phòng: "Đại tỷ, tỷ nói xem lần này chúng ta có thể một câu bắt lấy được Đường gia hay không nha?"

Hạ Liên Phòng ngẫm nghĩ, rồi nói: "Cái này thì khó nói." Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ai có thể bảo đảm Đường gia sẽ không chó cùng rứt giậu làm ra chuyện kỳ quái gì chứ?

"Nhưng mà, vô luận bọn họ làm như thế nào đều không quan trọng, mặt Đường Tinh Oánh không thể tốt lên được, người sĩ diện như Đường Lý, nhất định sẽ không tiếp tục khiến Thanh Hoan khó xử hơn. Chỉ là, người nhà này tâm tư thâm trầm, trừ Thanh Hoan, vẫn là không cần liên quan gì nhiều đến bọn họ thì hơn."

Hạ Mạt Hồi nghe lời gật gật đầu: "Vậy, đại tỷ, muội nghe nói Đường Lý đi thỉnh Nhiếp Tĩnh? Như thế nào, ngay cả Nhiếp Tĩnh cũng không giải được độc này sao?"

Hạ Liên Phòng cong lên khóe môi: "Hắn có thể giải. Sở dĩ không giải, là vì muốn trả nợ ta một lần."

"A?" Hạ Mạt Hồi không hiểu. "Nhưng, nhưng không phải hắn là địch nhân của chúng ta sao? Tại sao phải giúp chúng ta đối phó địch nhân?"

Bình Luận (0)
Comment