Đích Nữ Vô Song

Chương 232

Editor: Vy Vy 1505


Bùi Nguyên Ca không biết đến tột cùng là tâm tư Liễu quý phi khó lường, hay là vì chính mình có thành kiến với nàng cho nên nhiều hơn vài phần xoi mói, cảm thấy nàng chỗ nào cũng khả nghi. Dù sao, trước mắt Hoàng Mặc bị hiềm nghi nặng nhất, có lẽ Liễu quý phi cũng là thương con sốt ruột nên mới không suy nghĩ chu toàn.

Nhớ tới bộ dáng Liễu quý phi lúc trước dung túng Hoàng Mặc hồ nháo, Bùi Nguyên Ca lắc lắc đầu, nói như thế nào thì Liễu quý phi và Hoàng Mặc làm mẹ con nhiều năm như vậy, cũng không phải là không thật tình với Hoàng Mặc, không có đạo lý hãm hại Hoàng Mặc như vậy. Dù sao, trước đó, nàng cũng không biết Vũ Hoàng Diệp còn sống, Hoàng Mặc chính là hy vọng duy nhất của nàng, về tình về lý, nàng cũng không có lý do gì hãm hại Hoàng Mặc như vậy ——

Đợi chút, nếu như là, Liễu quý phi đã biết thì sao?

Trong lòng Bùi Nguyên Ca rùng mình, bỗng nhiên nhớ tới biểu hiện của Liễu quý phi ở Huyên Huy cung. Thoạt nhìn cho thấy là Vũ Hoàng Diệp đương trường chứng minh thân phận, Liễu quý phi nghe thấy mới đi đến, hai mẹ con mới nhận nhau. Nhưng nếu thật sự là như vậy, chẳng lẽ người báo tin cho Liễu quý phi không nói rõ ràng Lý Minh Hạo chính là Vũ Hoàng Diệp sao? Nếu Liễu quý phi biết, với tưởng niệm nhiều năm của nàng đối với Thất hoàng tử, hẳn là vừa tiến vào lập tức ôm lấy Vũ Hoàng Diệp khóc lớn mới đúng, làm sao có thể trước mặt mọi người hỏi Hoàng đế ai là Vũ Hoàng Diệp, đợi cho Vũ Hoàng Diệp tiến lên giới thiệu mới thất thanh khóc rống? Làm được quá mức, ngược lại có vẻ mất tự nhiên ... .

Nếu Liễu quý phi thật sự nhận Vũ Hoàng Diệp trước khi đến Huyên Huy cung, vì sao cố ý che giấu?

Chẳng lẽ, chuyện đêm nay ở Lãnh Thúy cung thật sự có liên quan tới nàng?

Bùi Nguyên Ca cố gắng làm cho chính mình không nhìn về phía Vũ Hoàng Mặc bên kia, cố gắng tỉnh táo lại, suy tư sửa sang lại mọi chuyện trong đầu.

Liễu quý phi tưởng niệm quá sâu đối với Thất hoàng tử, nếu nàng đã biết thân phận Lý Minh Hạo, khó đảm bảo nàng sẽ không lộ ra sơ hở bị Thái hậu biết. Cho nên, Hoàng đế gạt Liễu quý phi chuyện này. Bởi vậy, trước đó, Liễu quý phi hẳn là không biết thân phận chân thật của Vũ Hoàng Diệp, như vậy, cơ hội duy nhất chính là đêm nay Diệp thị tiến hành kế hoạch. Trường Xuân cung là mục tiêu Diệp thị bao vây tấn công, nói không chừng Vũ Hoàng Diệp có cơ hội gặp Liễu quý phi, kể rõ mọi chuyện.

Mà nguyên nhân vì Liễu quý phi đã biết chuyện này, nếu đợi đến ngày mai Hoàng đế công bố rõ thân phận Vũ Hoàng Diệp mới nhận nhau, có lẽ sợ rằng Liễu quý phi nhớ con sốt ruột, sẽ lộ ra sơ hở, cho nên Vũ Hoàng Diệp cố ý trước mặt mọi người bày ra thân phận, sau đó Liễu quý phi nghe thấy chạy tới, đủ loại diễn xuất làm vẻ vì giấu diếm sự thật bọn họ trước đó đã nhận nhau. Hơn nữa mới vừa rồi Liễu quý phi khẩn cầu, làm cho Hoàng đế cho rằng, Liễu quý phi không có khả năng là người an bài chuyện ở Lãnh Thúy cung.

Nghĩ đến, vì sao Liễu quý phi lại muốn thừa cơ hội Diệp thị phản loạn trừ bỏ Vương mỹ nhân?

Nếu không có Vũ Hoàng Diệp, có lẽ Liễu quý phi cũng sẽ an bài bố cục tinh diệu, làm cho người ta thật sự cho rằng Vương mỹ nhân chết trong tay loạn đảng Diệp thị. Cứ như vậy, nàng có thể trừ bỏ hậu hoạn Vương mỹ nhân này, độc chiếm Vũ Hoàng Mặc, đồng thời cũng sẽ không làm cho lửa cháy đến thân mình, làm Vũ Hoàng Mặc hoài nghi nàng... Nhưng mà nếu nói nàng cố ý muốn đẩy tội danh lên đầu Vũ Hoàng Mặc, chuyện này liền khó hiểu. Nói như thế nào, mười một năm ở chung, Liễu quý phi cũng không phải là không có cảm tình thực sự với Hoàng Mặc, cho dù thật sự nhận lại đứa con ruột Vũ Hoàng Diệp, cũng sẽ không vì lập tức gạt bỏ Hoàng Mặc mà đẩy hắn vào chỗ chết, chuyện này rất không phù hợp với lẽ thường!

Hơn nữa, nếu thật sự là muốn đẩy Hoàng Mặc vào chỗ chết, không nên bố cục thô ráp như vậy, cái khác không nói, ít nhất đám thi thể ở ngoài cửa cũng phải an bài thành tình hình mọi người chém giết lẫn nhau mà chết, không nên lộ ra sơ hở lớn như vậy.

Nhưng nếu Liễu quý phi hoàn toàn không biết chuyện ở Lãnh Thúy cung, không có khả năng biểu hiện hoàn mỹ không sứt mẻ như vậy.

Bùi Nguyên Ca cật lực suy tư, đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của Liễu quý phi, nếu như chính mình là Liễu quý phi, mắt thấy đã trừ bỏ được Diệp thị, lại đột nhiên tìm được con ruột, chính mình sẽ làm như thế nào? Liễu quý phi rất thương yêu đứa con Vũ Hoàng Diệp, từ góc độ nào đó mà nói, Hoàng Mặc là thế thân của Vũ Hoàng Diệp, cho nên, sau khi nhận lại con ruột của mình, nàng sẽ muốn dành tất cả đồ tốt nhất cho Vũ Hoàng Diệp, thí dụ như...

Vị trí thái tử, thậm chí ngôi vị Hoàng đế?

Nếu thật sự bình định Diệp thị mưu nghịch, cho dù Vũ Hoàng Diệp lập được công lớn, nhưng mà trong triều đình, tình thế Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Triết đối lập đã duy trì ba năm, hiện tại Vũ Hoàng Triết rơi đài, không hề hoài nghi Hoàng Mặc sẽ trở thành hoàng tử nổi bật nhất, hơn nữa lúc ở thu săn, Vũ Hoàng Diệp chọc giận đa số võ tướng, chỉ sợ khó có thể ngang thế với Hoàng Mặc, tất nhiên thanh thế của hắn đều thấp hơn Hoàng Mặc...

Bùi Nguyên Ca suy tư, trong đầu tất cả mọi chuyện bắt đầu dần dần rõ ràng.

Giữ lại thi thể Hàn Thiết, lại cố ý mặc quần áo loạn đảng, là vì muốn mọi người trước tiên liên hệ Hoàng Mặc và cái chết của Vương mỹ nhân.

Nhưng mà, với sự khôn khéo của Liễu quý phi, nếu thật sự muốn vu oan Hoàng Mặc, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn lưu lại thi thể sơ hở chồng chất như vậy, mà sẽ an bài sắp xếp càng thêm tinh vi. Chuyện khác không nói, ít nhất sẽ sắp xếp những thi thể ngoài cửa đó giống như tàn sát lẫn nhau mà chết, làm cho tất cả mọi chuyện thoạt nhìn đều có lời giải thích hợp lý. Cố ý lộ ra sơ hở chính là vì làm cho Hoàng đế không thể phán đoán suy luận như vậy, không thể chỉ vì hiềm nghi giết mẹ mà xử tử Hoàng Mặc, nhưng mà trong lòng sẽ lưu lại nghi hoặc.

Cho nên, Liễu quý phi không phải muốn Hoàng Mặc chết, mà là muốn trên lưng Hoàng Mặc gánh hiềm nghi giết mẹ, mai phục trong lòng Hoàng đế một cái gai, dần dần không thích Hoàng Mặc mà càng thêm yêu thích Vũ Hoàng Diệp, do đó để cho Vũ Hoàng Diệp thượng vị, trở thành người sặc sỡ loá mắt nhất, được Hoàng đế yêu thích nhất trong số tất cả các hoàng tử!

Có lẽ, Liễu quý phi nhận lại Vũ Hoàng Diệp còn chưa đủ, còn muốn muốn tiếp tục nắm Hoàng Mặc trong tay. Dù sao, nếu trên lưng đã gánh hiềm nghi giết mẹ, không được Hoàng đế yêu thích, như vậy tương lai tốt nhất của Hoàng Mặc chính là giữ chặt lấy mẹ nuôi Liễu quý phi này, tương đương Hoàng Mặc chỉ có thể bị Liễu quý phi tùy ý niết dẹp vo tròn... Cứ như vậy, tất cả mọi chuyện lập tức đều có lời giải thích hợp lý.

An bài như vậy mới giống thủ đoạn của Liễu quý phi!

Bùi Nguyên Ca nghĩ, răng gắt gao cắn môi dưới gần như bật máu.

Hành vi này của Liễu quý phi quả thật vô cùng ích kỷ! Cũng quá tàn nhẫn!

Cho tới bây giờ, Hoàng Mặc đều không có dã tâm với vị trí thái tử và ngôi vị Hoàng đế, nếu không, hắn sẽ không biểu hiện ra bộ dáng cuồng vọng phóng túng như vậy, để cho tấu chương buộc tội của ngự sử đài chất thành núi trên long án, tùy ý Hoàng đế ba lần bảy lượt quản giáo cũng không sửa đổi! Nếu Liễu quý phi muốn đỡ Vũ Hoàng Diệp thượng vị, bất luận là xuất phát từ suy xét của bản thân, hay là vì tình cảm mẹ con với Liễu quý phi, Hoàng Mặc đều sẽ thoái nhượng, sẽ không tranh với Vũ Hoàng Diệp! Liễu quý phi làm người khôn khéo như vậy, ngay cả điểm này cũng nhìn không ra, suy bụng ta ra bụng người, lại bày ra bố cục độc ác như vậy, dùng tính mạng Vương mỹ nhân hắt nước bẩn lên người Hoàng Mặc, do đó làm cho Hoàng đế phản cảm, dẫn đến tiếp tục nắm Hoàng Mặc đắn đo trong lòng bàn tay...

Làm sao có người mẹ nào tàn nhẫn như vậy? Làm sao lại có người mẹ nào ích kỷ như vậy?

Thậm chí Bùi Nguyên Ca cảm thấy, đặt hai chữ “mẫu thân” lên trên người Liễu quý phi quả thực là vũ nhục với hai chữ này!

Hoàng Mặc hắn... nhất định đã đoán được là ai an bài tất cả chuyện này? So với chính mình, Hoàng Mặc càng thêm rõ ràng tính cách của Liễu quý phi, có lẽ bắt đầu từ lúc nhìn thấy tình hình ở Lãnh Thúy cung, hắn lập tức đoán được là ai ở phía sau màn an bài hết thảy cùng với dụng ý của Liễu quý phi, cho nên hắn mới có thể đau đớn như vậy, thế cho nên tuyệt vọng gần như chết lặng, bởi vì hắn không chỉ mất đi Vương mỹ nhân, mà Liễu quý phi mà hắn từng kính yêu cũng đã chết đi trong lòng hắn ...

Mẹ nuôi của hắn vì con ruột của mình mà cầm dao lên giết chết mẹ ruột của hắn, còn muốn tiếp tục lừa gạt hắn, làm cho hắn vẫn xem nàng là mẫu thân, tiếp tục nắm hắn trong lòng bàn tay... .

"Hoàng thượng, nếu Lý thống lĩnh nói Thái hậu và Diệp thị cũng không an bài người tiếp cận Lãnh Thúy cung, nói cách khác, có người thừa cơ hội Diệp thị phản loạn giết hại Lãnh Thúy cung nương nương và cung nữ. Bất luận như thế nào, Vương mỹ nhân cũng là tần phi của Hoàng thượng, là người trong hoàng thất, thủ phạm giết người này quả thực chính là coi rẻ hoàng thất! Tiểu nữ cho rằng, án này phải điều tra tường tận, không thể bỏ sót bất kỳ manh mối nào, nhất định phải truy bắt hung thủ quy án, tuyệt đối không thể khoan thứ!", Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên quỳ xuống, lời nói cứng rắn hữu lực.

"Bùi tứ tiểu thư!", Liễu quý phi thất thanh kinh hô, quay đầu kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Ca, trong ánh mắt tràn ngập khó hiểu và đau xót: "Bản cung cầu ngươi đừng nói thêm gì nữa!". Nói xong, ánh mắt giống như hơi tức giận: "Bùi tứ tiểu thư, việc này chính là việc trong hoàng thất, không quan hệ gì với ngươi cả, không tới phiên ngươi nhúng tay!"

Nghe vào tai người khác, giống như là Bùi Nguyên Ca khí thế bức người, mà Liễu quý phi vì bảo vệ Cửu điện hạ cho nên mới khẩn cầu.

Bùi Nguyên Ca đón nhận ánh mắt của nàng, ánh mắt bình tĩnh gần như lạnh lùng: "Chẳng lẽ Liễu quý phi cho rằng lời tiểu nữ mới nói có chỗ nào không đúng sao? Tần phi trong cung bị người sát hại, hơn nữa dùng thủ đoạn như vậy, chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không điều tra rõ ràng, không nghiêm trị thủ phạm, làm sao có thể phục chúng? Uy nghiêm của hoàng thất ở đâu?"

Nếu thật sự Liễu quý phi bố trí tinh diệu đến cực điểm, không có sơ hở, làm cho Hoàng Mặc gánh tội danh giết mẹ, với sự khôn khéo của Hoàng đế, cho dù chứng cớ đầy đủ cũng sẽ nhận thấy được khác thường. Cho nên, Liễu quý phi căn bản là không muốn chân chính tra chuyện này, cố ý an bài ra sơ hở, cố ý thay Hoàng Mặc cầu tình, kết quả tốt nhất cùng lắm cũng chỉ buông tha chuyện này không giải quyết được gì, Hoàng đế không có lý do vì chuyện này nghiêm trị Hoàng Mặc, nhưng mà trong lòng sẽ lưu lại một cái gai.

Cứ thế mãi, Hoàng Mặc tất nhiên sẽ dần dần không thể chống lại Vũ Hoàng Diệp!

Đối với cách làm của Hoàng đế, kiểu thủ đoạn dao nhỏ chầm chậm giết người trong vô hình càng thêm hữu dụng.

Nhưng Bùi Nguyên Ca cố tình sẽ không để nàng được như ý, cố tình thỉnh cầu Hoàng đế tra rõ việc này. Nàng cũng không tin, chuyện này thật sự không có bất kỳ manh mối nào, thật sự nửa điểm cũng tra không đến Liễu quý phi?

Thấy Bùi Nguyên Ca theo đuổi không bỏ như vậy, trong lòng Hoàng đế hiện lên một chút nghi hoặc, ông biết chuyện tình cảm của Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc, với tính tình của Bùi Nguyên Ca, tuyệt đối sẽ không thể lúc này phản chiến, nếu nàng đã nói như vậy, chắc hẳn là tin tưởng Vũ Hoàng Mặc vô tội. Nhìn khuôn mặt nàng quật cường, Hoàng đế hơi động dung, trong lòng xẹt qua một chút mềm mại, sau đó lại không khỏi thở dài, đáng tiếc đứa nhỏ Nguyên Ca này cũng không biết nội tình trong đó, còn nữa, trao tình cảm cho lầm người...

Nhìn ánh mắt Hoàng đế mang chút thương hại như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca mơ hồ cảm thấy một trận không ổn.

Quả nhiên, kế tiếp Hoàng đế nói: "Đủ rồi, cũng không cần nói gì nữa, trẫm chưa nói chuyện này có liên quan gì với Cửu hoàng tử, tình hình trước mắt đã rất rõ ràng, loạn đảng Diệp thị trong lúc cùng đường chạy trốn tới Lãnh Thúy cung, bốn phía giết hại, cho nên Vương mỹ nhân và cung nữ Thái giám trong Lãnh Thúy cung tất cả bị ngộ hại, mà loạn đảng cũng tự giết lẫn nhau mà chết. Truyền khẩu dụ của trẫm, truy phong Vương mỹ nhân làm Tiệp Dư, để khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt hạ táng. Việc này dừng ở đây, từ nay về sau không cho bất luận kẻ nào nhắc lại!"

Nói xong, Hoàng đế phất ống tay áo xoay người rời đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn Vũ Hoàng Mặc vẫn đang quỳ gối trong điện.

"Hoàng thượng!", Bùi Nguyên Ca la hét.

Hoàng đế nhìn như ở đang bảo hộ Hoàng Mặc, không cho người nhắc lại chuyện này, nhưng kỳ thật đáy lòng đã nhận định là Hoàng Mặc giết mẹ, sớm có lòng chán ghét. Vũ Hoàng Diệp có địch ý với Hoàng Mặc, mà Liễu quý phi... . Trước khi tính kế, Liễu quý phi có lẽ còn muốn che chở Hoàng Mặc, nhưng hiện tại nhận thấy được tình cảm Hoàng Mặc đối với Vương mỹ nhân, tất nhiên sẽ cho rằng Hoàng Mặc lúc trước đều là lừa gạt nàng, chỉ sợ từ nay về sau chỉ biết kiêng kỵ Hoàng Mặc, sẽ không còn lại chút trìu mến gì... Đối với Hoàng Mặc mà nói, đây chính là kết quả tệ nhất!

Hoàng đế dậm chân, quay đầu ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca mang theo cảnh cáo.

"Hoàng thượng,… ", Bùi Nguyên Ca thật sâu dập đầu xuống: "Tiểu nữ có việc, muốn bẩm tấu Hoàng thượng!"

Hoàng đế dừng một chút, lập tức thản nhiên nói: "Trẫm hôm nay mệt mỏi, có chuyện lần khác rồi nói sau! Hiện tại đã trễ, cửa cung sớm đã đóng, Bùi tứ tiểu thư và Bùi phu nhân ở lại trong cung cũng có chút bất tiện, trẫm sẽ phái người hộ tống các ngươi về Bùi phủ!", dừng một chút, ánh mắt hơi lưu chuyển, giống như đang tìm người hộ tống.

Trong lòng Vũ Hoàng Diệp vừa động, bỗng nhiên nói: "Phụ hoàng, không bằng để nhi thần hộ tống Bùi tứ tiểu thư hồi phủ đi!"

"Diệp nhi!", Liễu quý phi kêu lên, giọng nói run run, tràn ngập từ ái và lưu luyến: "Hai mẹ con ta vừa nhận nhau, có rất nhiều chuyện mẫu phi muốn nói với con, đêm nay con hãy ở lại trong cung đi! Mẫu phi nghĩ, phụ hoàng con cũng sẽ hy vọng con ở lại trong cung!". Nói xong dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hoàng đế: "Hoàng thượng, ngài cũng muốn biết mấy năm nay Diệp nhi sống như thế nào có đúng không? Thiếp thân thật sự thực tưởng niệm Diệp nhi, còn thỉnh Hoàng thượng phá lệ khai ân!"

"Mẫu phi, nhi thần cũng muốn ôn lại tình cảm cùng với mẫu phi, nhưng mà, tuy rằng trước mắt phụ hoàng đã nhìn nhận con, nhưng dù sao còn không có chính thức công bố thân phận của nhi thần, cũng chưa được ghi vào gia phả hoàng gia, nghiêm khắc mà nói, thân phận hiện nay của nhi thần vẫn là ngoại nam, ở lại hoàng cung có nhiều bất tiện. Chờ sau này thân phận con được xác định, thời gian con và mẫu phi đoàn tụ còn dài, chỉ sợ đến lúc đó mẫu phi sẽ phiền con nói chuyện nhiều đấy chứ!", Vũ Hoàng Diệp cười ngâm ngâm nói.

Nhìn Vũ Hoàng Mặc gặp xui xẻo, mà ngay cả Bùi Nguyên Ca cầu tình Hoàng đế cũng cự tuyệt, trong lòng hắn đắc ý vô cùng, cố tình muốn ngay lúc này hộ tống Bùi Nguyên Ca, nhất là trước mặt Vũ Hoàng Mặc!

"Nếu Hoàng thượng mệt nhọc, đêm nay cũng không thể lại thương nghị chuyện của loạn đảng, không bằng thần về phủ trước, vừa vặn hộ tống vợ con.". Bùi Chư Thành lại nói: "Còn nữa, đoạn thời gian này trong phủ của thần không có người chống đỡ, thần cũng thực lo lắng tình huống bên trong phủ, muốn trở về nhìn xem."

Cũng là khéo léo từ chối đề nghị của Vũ Hoàng Diệp muốn hộ tống Bùi Nguyên Ca.

Hoàng đế nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, vì chuyện của trẫm, đoạn thời gian này Bùi ái khanh cũng vất vả, vừa vặn hồi phủ nhìn xem, miễn cho lo lắng." Dừng một chút, lại nói: "Diệp nhi ngươi nói đúng, hiện nay thân phận của ngươi chưa rõ ràng, vẫn là rời hoàng cung trước, đợi cho ngày mai trẫm công khai thân phận của ngươi, lại lệnh cho Lễ bộ an bài, sau khi chính thức ghi tên vào gia phả hoàng thất, ngươi lại chuyển vào hoàng cung!"

"Thần (nhi thần) tuân chỉ!", Bùi Chư Thành và Vũ Hoàng Diệp đồng thời quỳ xuống đất nói.

Bùi Nguyên Ca biết, Hoàng đế là muốn nàng nhanh chóng rời hoàng cung, không muốn nàng lại có tiếp xúc gì với Hoàng Mặc. Nhưng mà, nghĩ đến tình cảnh của Hoàng Mặc hiện tại, nàng cảm thấy ruột gan đứt từng khúc. Đồng thời mất đi mẹ ruột và mẹ nuôi, còn bị phụ thân nghi ngờ giết mẹ, mà Lý Minh Hạo vốn cùng hắn đối địch lại nhảy trở thành thất hoàng tử Vũ Hoàng Diệp chạm tay có thể bỏng ... . Trong một đêm, trời sụp đất nứt, từ trên cao té xuống vực sâu... toàn bộ hoàng cung này đối với Hoàng Mặc cũng chỉ là lạnh lùng và tàn nhẫn, hắn có đầy bụng bi thống oan khuất, lại có thể nói cùng ai?

Một người cũng không có!

Mà lúc này, ngay cả ở bên cạnh hắn nàng cũng không thể!

Nhìn ra tâm tư Bùi Nguyên Ca, mày Bùi Chư Thành chau lại, đảo mắt nhìn qua Hoàng đế đang lẳng lặng nhìn Bùi Nguyên Ca, hiển nhiên là muốn đợi cho sau khi Bùi Nguyên Ca rời đi mới nhích người. Bùi Chư Thành thở dài, biết không thể lại trì hoãn, bước lên phía trước cầm tay Bùi Nguyên Ca, cho nàng một ánh mắt, lập tức nói: "Ca nhi, chúng ta về phủ thôi!"

Nhìn vẻ mặt phụ thân nghiêm khắc, lại nhìn lại ánh mắt Hoàng đế xem kỹ, Bùi Nguyên Ca biết, chính mình không có khả năng lưu lại, chỉ có thể cắn môi, bước chân suy yếu, chậm rãi đi ra ngoài Lãnh Thúy cung.

Khi nàng đi đến cửa cung, bỗng nhiên nghe được có người thấp giọng nói: "Tứ tiểu thư yên tâm, ty chức sẽ chiếu cố Cửu điện hạ!" chính là Hàn Lân quỳ gối bên cạnh thi thể Hàn Thiết, tuy rằng cúi đầu, nhưng trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy bi thống. Hàn Thiết đã chết, Cửu điện hạ không thể giải oan, tất cả tất cả, giống như làm cho người vốn mạnh mẽ nóng nảy lập tức như già đi chục tuổi, trong đôi mắt trong trẻo mang theo trầm ổn và nặng nề không tương xứng với tuổi: "Nếu có tin tức gì, ty chức sẽ nghĩ biện pháp truyền cho ngài!"

Câu cuối cùng, giọng nói thấp đến mức chỉ có Bùi Nguyên Ca bên cạnh mới có thể nghe được.

Rất nhanh quét mắt nhìn Hàn Lân, Bùi Nguyên Ca rốt cục có chút yên tâm, khẽ cắn môi, đi theo sau Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc rời khỏi Lãnh Thúy cung.

Tất cả mọi người dần dần rời đi, cuối cùng, cung điện to như vậy chỉ còn lại Vũ Hoàng Mặc cùng với Hàn Lân và tất cả ám vệ bên cạnh cửa cung, thủ hộ thi thể bên cạnh mình, yên tĩnh giống như trong lãnh cung hoang vắng thê lương, chưa từng tồn tại người sống.

Chậm rãi, trong lòng Hàn Lân và tất cả ám vệ dần dần hiện lên lo lắng, liếc lẫn nhau.

Cửu điện hạ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Hàn Lân theo bản năng muốn kêu Hàn Thiết qua xem, lập tức nhận thấy được Hàn Thiết đã  trở thành thi thể bên người hắn, trong lòng đau xót vô cùng. Tuy rằng Hàn Thiết trầm mặc ít lời, nhưng làm người ổn trọng đáng tin cậy, bất luận là Cửu điện hạ gặp chuyện gì, hay là bọn hắn có khó khăn gì, Hàn Thiết đều xung phong đi làm trước tiên, thay bọn họ che chắn, năm này qua năm khác, mới có thể dần dần trở thành thủ lĩnh ám vệ bọn họ. Hiện tại Hàn Thiết mất, không bao giờ có thể dựa vào nữa, cho nên chính bọn họ phải đứng lên, gánh vác trách nhiệm của chính mình mới được!

Như vậy, mới có thể dần dần cường đại, một ngày nào đó báo thù cho Hàn Thiết!

Nghĩ, Hàn Lân đứng lên, cắn răng đi vào chính điện, xa xa đã nhìn thấy Vũ Hoàng Mặc quỳ rạp xuống trước thi thể cứng ngắc của Vương mỹ nhân. Nhìn bóng dáng kia giống như hóa đá, trong lòng Hàn Lân bỗng nhiên dâng lên bi ai trước nay chưa từng có, Cửu điện hạ... . vẫn luôn thực yêu thương Vương mỹ nhân, cho nên mới lưu lại Hàn Thiết là người đáng tin cậy nhất trong ám vệ ở đây bảo vệ Vương mỹ nhân, nhưng mà hiện tại, người hắn phái tới bảo vệ mẹ đẻ đã chết, ngược lại biến thành chứng cứ xác thực chuyện hắn giết mẹ, điều này dữ dội tàn nhẫn biết bao nhiêu?

"Cửu điện hạ!"

Vũ Hoàng Mặc ngoảnh mặt làm ngơ, thân thể không động dù chỉ một chút.

"Cửu điện hạ, ty chức biết, trong lòng ngài rất khó chịu, nhưng chuyện trước mắt rõ ràng là có người vu oan hãm hại ngài. Ngài phải tỉnh táo lại, vì Vương mỹ nhân, vì Hàn Thiết bọn họ báo thù mới đúng! Ngài như thế này, cho dù Vương mỹ nhân dưới chín suối có biết cũng sẽ khổ sở.". Hàn Lân khuyên bảo rất nhiều lời, vẫn không thấy Vũ Hoàng Mặc có phản ứng, nghĩ nghĩ, lại nói: "Cửu điện hạ, cho dù vì Bùi tứ tiểu thư, ngài cũng phải tỉnh táo lại."

Nghe được Bùi Nguyên Ca, thân thể Vũ Hoàng Mặc hơi giật giật, rốt cuộc biểu tình có chút biến hóa.

Thấy thế, Hàn Lân mừng rỡ như điên, lại tiếp tục nói: "Ngài không biết, vừa rồi Bùi tứ tiểu thư vì cầu tình cho ngài, thiếu chút nữa chọc giận Hoàng thượng! Cửu điện hạ, Bùi tứ tiểu thư tình cảm sâu nặng với ngài, ngài trăm ngàn không thể cô phụ nàng!", nói xong, kể lại tình hình mới vừa rồi.

Vũ Hoàng Mặc giống như bị lời nói này xúc động, rốt cục chậm rãi đứng dậy, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống thi thể Vương mỹ nhân, bỗng nhiên cúi người ôm lấy nàng, đi về phía tẩm điện.

Thấy Cửu điện hạ rốt cuộc có phản ứng, Hàn Lân vui sướng không thôi, muốn tiến lên giúp một tay, lại bị Vũ Hoàng Mặc cự tuyệt.

Vũ Hoàng Mặc ôm di thể Vương mỹ nhân về tẩm điện, chậm rãi băng bó vết thương cho nàng, sau đó thay đổi quần áo, lại tự tay rửa mặt cho nàng, rửa tay, chải đầu. Mỗi một động tác đều mềm nhẹ vô cùng, giống như sợ hãi hơi không cẩn thận, sẽ làm mẫu thân đang ngủ say bị đau; mà mỗi một động tác lại thập phần thong thả, giống như muốn từ lần này rửa mặt, chải đầu, thay quần áo… bồi thường toàn bộ những năm gần đây hắn nợ Vương mỹ nhân...

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Đi theo cha mẹ ra hoàng cung, ngồi trên xe ngựa Hoàng đế phân phó người an bài, Bùi Nguyên Ca rốt cuộc nhịn không được thất thanh khóc rống. Bùi Chư Thành thở dài, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ bả vai của nàng, thấp giọng an ủi, Ca nhi đối với Cửu điện hạ hiển nhiên là rễ tình đâm sâu, lại chính mắt thấy tình hình đêm nay của Cửu điện hạ, cũng khó trách nàng xưa nay trầm tĩnh sẽ thiếu kiên nhẫn như thế, cực kỳ bi thương như thế. 

"Cha, hắn là oan uổng, hắn là oan uổng ..." Bùi Nguyên Ca lặp lại nói.

Bùi Chư Thành gật gật đầu: "Chuyện đêm nay xác thực có nhiều kỳ quái, nhưng mà, hiển nhiên Hoàng thượng lại không muốn tra tường tận, mà nhận định chuyện này là cửu điện hạ gây nên, hơn nữa không muốn bất luận kẻ nào nhắc lại... . Trong chuyện này không chừng có nguyên do gì đó."

Đang trầm tư, xe ngựa bỗng nhiên đột ngột xóc nảy, ngay sau đó ngoài xe vang lên một giọng nói không tính xa lạ: "Bùi đại nhân!"

Là Vũ Hoàng Diệp? Vì sao hắn lại chặn xe ngựa bọn họ? Bùi Chư Thành suy tư, bỗng nhiên nhớ tới lúc nãy Vũ Hoàng Diệp chủ động tình nguyện muốn hộ tống Ca nhi và Thư Tuyết Ngọc về phủ, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm xấu, lại nhìn Ca nhi trong lòng đột nhiên giật mình, sắc mặt chuyển sang lạnh lùng, lau đi nước mắt, trong đôi mắt lộ ra cảnh giác cùng đề phòng chưa từng có, cùng với phẫn nộ, dự cảm trong lòng Bùi Chư Thành càng thêm mãnh liệt, vỗ nhẹ nhẹ lung Bùi Nguyên Ca, tỏ vẻ tất cả có ông ở đây.

Chuyển Ca nhi vào mặt trong xe ngựa, Bùi Chư Thành nhoài người ra ngoài, đón nhận gương mặt Vũ Hoàng Diệp kiêu căng ngạo mạn, vẻ mặt thản nhiên: "Lý thống lĩnh chặn lại xe ngựa của ta có chuyện gì sao?"

Vũ Hoàng Diệp chuyển ánh mắt vào bên trong xe ngựa, lại chỉ nhìn đến một bóng lưng màu đỏ nhạt, đang muốn nhìn kỹ, màn che đột nhiên hoàn toàn bị che lại. Theo bản năng, hắn ngẩng đầu đón nhận vả mặt Bùi Chư Thành sơ đạm, lại chuyển ánh mắt vào trong xe ngựa, không chút để ý nói: "Bùi đại nhân, ta có chuyện muốn nói với Nguyên Ca, còn thỉnh Bùi đại nhân giúp đỡ, mời Nguyên Ca ra gặp ta một lát!"

"Trước mắt đã gần canh ba, Ca nhi nhà ta lại là nữ nhi gia, làm sao có thể cùng nam tử gặp mặt? Tốt xấu gì Lý thống lĩnh cũng là tân khoa trạng nguyên, đọc sách thánh hiền lớn lên, làm sao có thể đưa ra yêu cầu vớ vẩn như thế?", sắc mặt Bùi Chư Thành xanh mét, lạnh lùng thốt.

Đêm nay ông vốn cùng Lý Minh Hạo đối chiến, mơ hồ nhận thấy được lời nói hành vi của Lý Minh Hạo dị thường, ngay sau đó Lý Minh Hạo lại lấy ra Hoàng đế thủ dụ, chứng minh thân phận, còn nói có chuyện quan trọng muốn gặp mặt Hoàng đế ngay lập tức. Sau khi ông xác nhận đúng là thủ dụ không sai, mới để Lý Minh Hạo đến Huyên Huy cung. Không ngờ Lý Minh Hạo thế nhưng ở Huyên Huy cung ra tay quá nặng, đả thương rất nhiều hộ vệ, làm cho Bùi Chư Thành rất tức giận, cảm thấy Lý Minh Hạo làm việc không ổn thõa.

Rõ ràng trong tay hắn có thủ dụ, có mật chỉ, chỉ cần lấy ra hộ vệ chẳng lẽ dám cản đường của hắn hay sao?

Thời điểm đó rõ ràng biết những người này đều là người bảo hộ Hoàng đế, lại còn ra tay quá nặng, cũng không biết là có tâm tư gì. Hơn nữa trong số những người bị Lý Minh Hạo đả thương vừa vặn còn có thân binh Bùi Chư Thành tự tay mang đến, càng thêm không vui. Lúc này Lý Minh Hạo lại còn dám đêm khuya ngăn lại xe ngựa của ông, còn trước mặt ông nói muốn con gái ông ra gặp hắn... Lý Minh Hạo khinh thường ông là loại người nào? Lại xem Ca nhi là hạng người gì?

Vũ Hoàng Diệp tự nhận là chính mình đã thực khách khí, không nghĩ tới lại bị Bùi Chư Thành cự tuyệt rõ ràng lưu loát như vậy.

Trong lòng Vũ Hoàng Diệp không khỏi có chút tức giận, rốt cuộc đảo mắt nhìn kỹ Bùi Chư Thành, hồi lâu bỗng nhiên cười nói: "Bùi đại nhân, chuyện đêm nay ngươi cũng thấy rồi, cũng nên biết thân phận của ta cùng với phân lượng của ta giờ phút này ở trong lòng phụ hoàng. Lúc này đắc tội ta không phải cử chỉ sáng suốt đâu? Bùi đại nhân cũng là người có kinh nghiệm trong quan trường, chẳng lẽ ngay cả chút ánh mắt này cũng không có?"

Uy hiếp ông sao?

Cá tính Bùi Chư Thành vốn đã cứng rắn, cũng vô cùng bao che người thân, lúc này cười lạnh đáp: "Lời ấy của Lý thống lĩnh sai rồi, ta nhưng thật ra cảm thấy, lúc này đắc tội lý thống lĩnh vừa vặn tốt. Hiện tại thân phận Lý thống lĩnh không rõ, chẳng qua chỉ là nhị phẩm thống lĩnh cấm vệ quân, đồng dạng bản quan cũng là nhị phẩm Hình bộ thượng thư, phẩm quan vừa vặn tương đương, không thừa dịp lúc này đắc tội chẳng lẽ còn đợi đến lúc Lý thống lĩnh biến thành Thất điện hạ mới đắc tội sao?"

"..." Vũ Hoàng Diệp chỉ nghĩ đến Bùi Chư Thành có bản lĩnh mang binh đánh giặc, không nghĩ tới mồm miệng cũng lanh lợi như thế, nhất thời bị nghẹn nói không ra lời.


Bình Luận (0)
Comment