Đích Nữ Vô Song

Chương 74

Edit: Beyours

"Là người ngươi quen sao?" Bùi Nguyên Ca hỏi dè dặt, nàng nhìn theo ánh mắt hắn, dưới ánh trăng mông lung thấy một bóng dáng màu đen đi về phía Bạch Y am, không phân biệt rõ nam hay nữ, may mà Vũ Hoằng Mặc vẫn nhận ra người đó là ai.

Vũ Hoằng Mặc gật đầu, thuận miệng nói: "Ừ, hình như là cung nữ Hồng Miên bên cạnh Liễu quý phi." Vẻ mặt đông lại nhìn về phía xa.

Liễu quý phi? Bùi Nguyên Ca hơi nhíu mày, không phải Vũ Hoằng Mặc nên gọi là mẫu phi sao? Sao lại... Trong lòng nàng chấn động, mơ hồ đoán được chút gì đó, nhưng bí mật chốn cung đình này, biết càng nhiều càng nguy hiểm. Bởi vậy nàng không dám biểu hiện ra ngoài, giống như chưa phát hiện, nói: "Hóa ra là cung nữ bên cạnh Liễu quý phi? Có hơi kỳ quái, cho dù Quý phi nương nương muốn đi dâng hương, cũng nên đến những nơi như Đại tướng quốc tự, Tiểu tướng quốc tự, Hộ quốc tự chứ, vừa khí phái lại linh nghiệm, sao đêm khuya lại đến nơi như Bạch Y am này được?"

Vũ Hoằng Mặc không phát hiện được mình nói lỡ, gật gật đầu: "Đúng vậy."

Thấy Hồng Miên vào Bạch Y am, đi tới phòng ngủ của am chủ Thủy Nguyệt đại sư, Vũ Hoằng Mặc chợt lên tiếng: "Bùi Nguyên Ca, có muốn đi xem bên trong có gì lạ không?" Hắn hỏi xong, cũng không đợi nàng đồng ý, liền ôm chặt hông nhỏ tinh tế của nàng, hai chân điểm nhẹ tựa như đại bàng giương cánh, bay vọt lên lặng yên không một tiếng động, lên xuống vài cái đã tới phòng ngủ của Thủy Nguyệt đại sư, ẩn thân ở chỗ tối tăm, lặng lẽ nghe động tĩnh trong phòng.

Bùi Nguyên Ca bất chợt bị bay lên, nhất thời kinh hãi suýt kêu ra tiếng, cũng may kịp thời chặn được.

Tiếng gió thổi vù vù bên tai, nàng nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn xuống dưới, không tự giác ôm chặt Vũ Hoằng Mặc, cho đến khi chân chạm xuống đất mới yên tâm. Nàng ngừng thở, nghe trong phòng truyền đến tiếng nói: "Thủy Nguyệt đại sư, đêm nay phu nhân nhà ta có chuyện quan trọng, thật sự không thể phân thân, cho nên phái nô tỳ đến chùa cầu phúc thay ngài. Đây là tiền nhang đèn năm nay, hy vọng tiểu chủ nhân nhà ta có thể bình an vô sự."

Giọng nói trong trẻo, chỉ là mang theo chút lo lắng và cầu nguyện, hẳn là Hồng Miên.

"Nam vô Quan thế âm bồ tát, năm nào Tôn phu nhân cũng tới tệ am cầu phúc, hôm nay lại không tới, bần ni vốn đang nghi hoặc, hóa ra là có chuyện làm chậm trễ." Tiếng tụng Phật của Thủy Nguyệt đại sư truyền đến: "TÔn phu nhân thành tâm như thế, nói vậy công tử quý phủ nhất định có thể gặp dữ hóa lành, mỗi ngày bần ni sẽ tụng kinh cầu phúc cho công tử quý phủ, phù hộ hắn phúc thuận an khang."

"Làm phiền đại sư! Vậy nô tỳ tới đại điện trước, cầu phúc suốt đêm cho tiểu chủ nhân nhà ta."

"Bần ni đi cùng thí chủ."

"Két" một tiếng, tiếng động mở cửa vang lên, Vũ Hoằng Mặc biết rõ dựa vào nhĩ lực của Hồng Miên và Thủy Nguyệt không thể phát hiện ra hắn và Bùi Nguyên Ca đang núp ở chỗ tối, lực ôm eo Bùi Nguyên Ca mạnh thêm vài phần. Đợi tiếng bước chân của hai người xa dần, hắn mới từ từ buông lỏng, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt nhíu lại giống như đang suy tư điều gì đó. Dưới ánh trăng, cảm giác áp bách vốn đã tản đi lại ngưng tụ lần nữa, không còn bộ dáng nhẹ nhõm sung sướng như vừa rồi.

Hồng Miên là cung nữ bên người Liễu quý phi, vậy phu nhân trong lời nàng ta chắc chính là Liễu quý phi.

Mà theo đó tiểu chủ nhân nàng ta nói... Bùi Nguyên Ca làm bộ không nhận thấy điều khác thường trong đó, hỏi hắn, vẻ mặt khó hiểu: "Cửu điện hạ, mẫu phi của ngươi thành tâm cầu phúc cho ngươi như vậy, sao trên mặt ngươi lại giống như không mấy vui vẻ? Chẳng lẽ là ngại Quý phi nương nương chọn am miếu tầm thường sao?"

Vũ Hoằng Mặc nở nụ cười miễn cưỡng, không nói gì.

"Đi thôi, ta đưa ngươi trở về!" Một lâu sau, Vũ Hoằng Mặc mới từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, ẩn sâu trong đôi mắt là sự cô đơn và u tối khó có thể nhận ra. Hắn đưa Bùi Nguyên Ca trở lại Bắc viện, rõ ràng hơi thất thần giống như có tâm sự. Ánh trăng chiếu trên gương mặt yêu mỹ của hắn, hiện lên sáng bóng nhu hòa, nhưng không hiểu sao lại càng thêm lạnh lẽo cô đơn, buồn tẻ.

"Cửu điện hạ, ngài có khỏe không?" Bùi Nguyên Ca chợt hỏi.

Vũ Hoằng Mặc lắc đầu, xoay người về phòng, đột nhiên nhớ tới gì đó xoay người nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, trịnh trọng nói: "Chuyện đêm nay Hồng Miên tới Bạch Y am và những lời ngươi vừa nghe được, không được nói với ai, bất kỳ ai cũng không được, biết không?"

Bùi Nguyên Ca đáp: "Đa tạ cửu điện hạ chỉ điểm, ta nhớ kỹ."

Ra khỏi Bắc viện, đám người Triệu Cảnh vẫn còn chờ nàng, bọn họ đều nghe nói tính tình vị Cửu điện hạ này khó chơi, lo Bùi Nguyên Ca ở bên trong chịu ủy khuất, giờ thấy nàng bình yên đi ra, vẻ mặt không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm. Bởi bóng đêm càng dày đặc,Tử Uyển đã trở về sương phòng một chuyến lấy thêm áo chàng, bước tới phủ cho Bùi Nguyên Ca phủ thêm, buộc chắc dây, xong xuôi mới nói: "Tiểu thư, đêm đã khuya, sớm trở về sương phòng nghỉ ngơi thôi!"

Bùi Nguyên Ca gật đầu.

Đám người hộ tống nàng trở về phòng, Triệu Cảnh và hộ vệ ra ngoài canh giữ, Tử Uyển đuổi Mộc Tê đi ngủ, còn mình lưu lại gác đêm. Bùi Nguyên Ca nằm trên giường, nhớ lại chuyện vừa rồi, trong đầu nảy lên vô số điểm khả nghi. Nếu Liễu quý phi là vì Vũ Hoằng Mặc thì vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc sẽ không như vậy, chắc chắn vị tiểu chủ nhân đó là người khác; trước đó Vũ Hoằng Mặc đặt hết tâm tư lên người Hồng Miên, khi nhắc tới Liễu quý phi, hắn thốt lên danh xưng "Liễu quý phi", mà không phải "mẫu phi". Suy nghĩ một chút, Vũ Hoằng Mặc có dung mạo tuyệt mỹ xuất sắc như vậy, không có chỗ nào giống Liễu quý phi nàng từng gặp…

Có lẽ, Vũ Hoằng Mặc không phải cốt nhục thân sinh (ruột thịt) của Liễu quý phi?

Trong lúc suy nghĩ cơn buồn ngủ ập tới, Bùi Nguyên Ca từ từ nhắm mắt lại, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại đã gần buổi trưa, buổi sáng Mộc Tê thay chỗ Tử Uyển, lúc này thấy Bùi Nguyên Ca tỉnh lại, lập tức hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, vừa nói: "Hai vị điện hạ đều dậy từ sáng sớm, nói rằng có chuyện gấp nên đi trước. Một canh giờ trước, Nhan công tử và Nhan tiểu thư cũng đến cáo từ, nghe nói để an ủi các vị đại sư ở Bạch Y am, Nhan công tử đã quyên tặng một ngàn lượng bạc. Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ phái người đến báo, Nhan công tử và Nhan tiểu thư đích thân đến, nghe nói tiểu thư vẫn đang nghỉ ngơi cũng không muốn quấy nhiễu tiểu thư."

Mặc dù thức dậy khá trễ, nhưng Bùi Nguyên Ca vẫn đang cảm giác buồn ngủ, nhìn vào gương đeo bông tai hình ngân lá khảm ngọc, nói: "Mẫu thân và ba vị tỷ tỷ đâu?"

"Phu nhân dậy từ sáng, tối hôm qua ba vị tiểu thư bị kinh hách, cũng vừa thức dậy không lâu. Phu nhân nói mọi người không cần sốt ruột, cứ tĩnh dưỡng trước, dùng xong bữa trưa trong am thì bắt đầu hồi phủ." Mặc dù Mộc Tê vào phủ chưa lâu nhưng có tay nghề chải đầu tuyệt kỹ, vừa nhanh vừa đẹp, lanh lẹ chải cho Bùi Nguyên Ca lưu vân kế đơn giản. Dựa theo tâm trạng lúc này, nàng chỉ cài ngọc trâm, cắm mấy bông hoa lụa khéo léo tinh xảo, thoạt nhìn thanh nhã mộc mạc, sau đó đi thay xiêm y.

Trang điểm xong xuôi, Bùi Nguyên Ca dẫn nàng tới phòng của Thư Tuyết Ngọc.

Bước vào phòng đã thay ba tỷ muội Bùi Nguyên Hoa ngồi ở đó, Bùi Nguyên Ca hành lễ với Thư Tuyết Ngọc ở vị trí chủ tọa, nói xin lỗi: "Con đến thỉnh an muộn, mong mẫu thân thứ tội. Thoạt nhìn khí sắc của người đã tốt hơn nhiều, vết thương trên vai còn đau không ạ?"

Thư Tuyết Ngọc còn chưa trả lời, Bùi Nguyên Dung đã đầy mắt căm ghét: "Tứ muội muội là long bảo trong lòng phụ thân, mẫu thân nào dám trách tội ngươi tới trễ? Huống chi, tối qua tứ muội ở chung với Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ đến tận khuya, nên mới dậy trễ, đến trễ. Dựa vào mồm mép lanh lợi của ngươi, nếu dám trách tội ngươi, còn không bị ngươi nói hai ba quyến rũ tội danh lên ngươi hai vị điện hạ sao?" Trong giọng nói tràn ngập ghen tị, hâm mộ với cáu giận.

Mặc dù bị tập kích, nhưng hiếm khi được hai vị điện hạ tới cứu, đây là vinh quang cỡ nào chứ?

Đáng lẽ ra bên Bùi phủ phải do Thư Tuyết Ngọc ra mặt, cùng thương nghị chuyện này với hai vị điện. Nhưng bà ta lại giả bộ bệnh, nhương cơ hội tốt như vậy cho tiện nha đầu Bùi Nguyên Ca này, không hề nhắc nàng một câu. Đáng hận nhất là, ngay cả Nhan Minh Nguyệt chả biết gì kia cũng có thể tham dự, còn tiểu thư như nàng không có dịp thân cận với hai vị điện hạ, thật sự là tức chết đi được!

Rõ ràng là Thư Tuyết Ngọc bất công, có chuyện tốt thiên vị Bùi Nguyên Ca, cũng không ngẫm lại xem, nàng ta là nữ tử từng bị lui hôn, xứng đôi với hai vị điện hạ sao? Ngày ấy ở Gian Ninh trai, Ngũ điện hạ giao phó bức tranh thêu cho nàng, hiển nhiên là có ý với nàng, nhưng Thư Tuyết Ngọc cố ý chèn ép, không cho nàng cơ hội tiếp cận Ngũ điện hạ. Nhưng mà hào quang của nàng, không phải Thư Tuyết Ngọc muốn chặn là có thể ngăn chặn được, tuyết liệp đồ đã thêu gần xong, đến lúc đó nàng nhất định phải tự tay đưa cho Ngũ điện hạ, chẳng những để Ngũ điện hạ nhìn thấy sự khéo tay, mà còn cả mỹ mạo của nàng.

Chờ nàng trở thành Ngũ hoàng tử phi, xem nàng thu thập Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc thế nào?

"Tam muội!" Bùi Nguyên Hoa lên tiếng không vui: "Ngươi đã biết tứ muội thương thảo chuyện bị tập kích cùng hai vị điện hạ mới dậy muộn, lại ghen ghét nói gì đó? Hôm nay nếu bàn về muộn, cả ba chúng ta đều muộn, mẫu thân có nói gì không? Huống chi mẫu thân còn ở nơi này, còn chưa lên tiếng, ngươi liền vội vã cướp lời, đây là đạo lý gì? Còn không mau nhận lỗi với mẫu thân và tứ muội?"

Nàng ta cười nhẹ, ánh mắt nhu hòa, tuy rằng quát lớn nhưng giọng điệu vẫn vô cùng nhẹ nhàng, phù hợp với hình tượng khoan hậu hào phóng của nàng ta.

Từng lời nói đều như giải vây cho Bùi Nguyên Ca, thật giống như nàng và Bùi Nguyên Ca chưa bao giờ phát sinh tranh chấp ở thiên viện, mà khuôn mặt dữ tợn kia của Bùi Nguyên Hoa chỉ là ảo giác của Bùi Nguyên Ca mà thôi. Hiện tại, nàng lại là Bùi đại tiểu thư biết lễ hiểu lễ, tiến thối có mực, hoàn mỹ không tỳ vết.

Lời nàng nói rất có lý, tuy Bùi Nguyên Dung không phục, nhưng cũng chỉ có thể đứng dậy xin lỗi Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca.

Thư Tuyết Ngọc mặc kệ đám Bùi Nguyên Dung, ngoắc tay với Bùi Nguyên Ca kêu nàng lại đây ngồi, vừa vuốt ve tay nàng vừa dịu dàng nói: "Ca nhi, tối qua con bị kinh hách, ta lại bị thương, phải để đích nữ là con ra mặt bẩm tấu với hai vị điện hạ, khiến con mệt nhọc rồi. Ngủ thẳng đến giờ, đồ ăn sáng cũng chưa dùng, nhất định đói bụng phải không? Ta đã phân phó xuống dưới làm bữa cơm chay rồi, xong ngay thôi! Vết thương trên vai ta cũng đỡ hơn nhiều rồi, cũng chỉ có con nhớ , mở miệng liền hỏi thương thế của ta." Nói xong, bà thản nhiên quét mắt qua Bùi Nguyên Hoa, vẻ mặt hờ hững.

Đầu tiên là chỉ ra thân phận đích nữ của Bùi Nguyên Ca, chủ mẫu bị thương, đích nữ ra mặt là đạo lý hiển nhiên, đánh trả lời của Bùi Nguyên Dung.

Lại nhắc đến chuyện vết thương, nói chỉ có Bùi Nguyên Ca nhớ, điều đó ám chỉ tuy rằng ba người Bùi Nguyên Hoa đến thỉnh an sớm, nhưng không đặt bà trong lòng. Bùi Nguyên Xảo và Bùi Nguyên Dung cũng thôi, đều còn bé chưa để ý nhiều, nhưng Bùi Nguyên Hoa luôn luôn xuất hiện trước mặt người khác với hình tượng hiếu thuận dịu dàng hoàn mỹ, nhưng lần này cũng không quan tâm thương thế của mẹ cả, điều này không thể nào nói nổi.

Nghe xong lời này, Bùi Nguyên Hoa cũng hơi xấu hổ.

Từ khi lạc tuyển, lại cảm thấy quan tâm lấy lòng Thư Tuyết Ngọc cũng vô dụng, nên không còn để ý tới Thư Tuyết Ngọc như trước nữa, hơn nữa từ tối hôm qua đến giờ đều suy nghĩ chuyện tú đồ, tính toán phải lợi dụng điểm ấy thế nào, vì vậy liền sơ sót. Lúc này nghe Thư Tuyết Ngọc nhắc tới, cũng chỉ có thể đứng dậy, quỳ lạy nói: "Mẫu thân thứ tội, tối qua con bị kinh hách, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh hồn lại, lơ là mẫu thân là lỗi của con."

"Đại tỷ đừng như vậy!" Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói: "Việc này không thể trách đại tỷ, chuyện tối qua thật sự quá kinh hồn, ta cũng bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán. Nhưng mà nhắc tới lại thấy giận, tối qua ta vốn dĩ đã trốn kỹ , không biết lòng dạ đen tối của người nào đó, lại đẩy ta ra ngoài nên mới bị hắc y nhân phát hiện suýt thì mất mạng, may có mẫu thân cứu ta. Bởi vậy, ta nghĩ cho mẫu thân nhiều chút cũng là bình thường. Người đẩy ra cũng rất kỳ quái, nếu là hắc y nhân, một đao có thể giết ta, cần gì phải làm loại chuyện này? Cũng không biết là ai, lại nham hiểm ngoan độc như vậy, quyết tâm dồn ta vào chỗ chết."

"Ca nhi, có chuyện này sao?" Thư Tuyết Ngọc ra vẻ kinh ngạc: "Loại chuyện xấu xa như này, nếu như bị tra được, quyết không khoan dung!"

Hai tròng mắt như điện, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Hoa.

Tối qua bà đi được nửa đường, phát hiện không thấy Bùi Nguyên Ca, vội vàng quay lại tìm, đúng lúc nghe được tiếng kêu to của Bùi Nguyên Ca. Bởi vậy bà biết Bùi Nguyên Ca bị người ta đẩy ra. Giống như Bùi Nguyên Ca hoài nghi Bùi Nguyên Hoa, người Thư Tuyết Ngọc nghi nhất cũng là Bùi Nguyên Hoa, chẳng qua lúc ấy quá tối, người nọ lại núp sau bóng cây, hai người không thấy rõ dung mạo, mặc dù hoài nghi nhưng không có chứng cớ.

"Mẫu thân đừng buồn bực, người này ngoan độc, tổn hại thiên đức, người như vậy sớm muộn gì sẽ gặp báo ứng, tất nhiên không được chết tử tế! Chuyện này con tất nhiên phải bẩm báo phụ thân, tuyệt đối không thể tùy tiện bỏ qua." Bùi Nguyên Ca vỗ vỗ tay Thư Tuyết Ngọc, an ủi bà, lại chuyển ánh mắt sang nhìn Bùi Nguyên Hoa, mắt đẹp như sóng thu ba, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ta: "Đại tỷ tỷ, ngươi nói có phải không?"

Bùi Nguyên Hoa không lộ một tia cảm xúc, dịu dàng nói: "Dĩ nhiên là phải."

Nghe thấy Bùi Nguyên Ca bị người đẩy ra ngoài, trong mắt Bùi Nguyên Xảo hiện lên kinh ngạc, Bùi Nguyên Dung càng kinh ngạc hơn, lại cảm thấy có chút tiếc nuối, không biết là ai thay trời hành đạo, đẩy tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca như vậy? Đáng tiếc, sao lại không chết chứ? Bùi Nguyên Ca đúng là mạng lớn!

Bùi Nguyên Ca cười lạnh trong lòng, Bùi Nguyên Hoa cho rằng nàng ta che giấu rất khá sao? Chuyện tối qua nàng bị người ta đây ra, chỉ có nàng, người đẩy nàng, phu nhân và hắc y nhân kia biết, còn lại không ai biết cả. Bây giờ nàng nói ra chuyện này, Bùi Nguyên Xảo và Bùi Nguyên Dung không biết chuyện đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có nàng ta dịu dàng như thường, hiển nhiên đã sớm biết chuyển nàng bị đẩy, cũng sớm đoán được nàng sẽ gây khó dễ, cho nên đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Chỉ tiếc, nàng ta chỉ lo che dấu không lộ ra cảm xúc khủng hoảng hay oán độc, đã quên che dấu bản thân đã biết trước chuyện này.

Đúng lúc này, giọng Bạch Sương từ bên ngoài truyền đến: "Phu nhân, lão gia đến!"

Lời còn chưa dứt, Bùi Chư Thành đã xông thằng vào, đi được mệt nhọc, ngay cả hơi thở cũng hơi dồn dập, vội hỏi: "Mọi người không sao chứ?" Nhìn bốn phía xung quanh, thấy mọi người đều bình yên vô sự mới hơi yên tâm, ông đi tới ngồi bên cạnh Bùi Nguyên Ca: "Ca nhi có bị chấn kinh không? Đừng sợ đừng sợ, phụ thân đến rồi, không sao!" Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Thư Tuyết Ngọc, thân thiết hỏi: "Nghe Triệu Cảnh nói nàng bị thương? Có nghiêm trọng không? Còn Hoa nhi, Dung nhi, Xảo nhi thế nào?"

Thư Tuyết Ngọc đã lâu chưa nghe ông dùng giọng điệu thân thiết như vậy nói chuyện với bà, nhất thời cảm xúc hỗn loạn, quay đầu nói: "Ta không sao."

Thấy Bùi Chư Thành đã tới, Bùi Nguyên Dung liền òa khóc, bổ nhào vào trong lòng ông kể khổ: "Phụ thân, chuyện tối qua thật dọa người, nha hoàn Tú Ngọc bên người con bị hắc y nhân giết chết, con rất sợ... oa oa..." Bùi Nguyên Hoa xưa nay đoan trang cũng đỏ mắt, ngồi kéo cánh tay Bùi Chư Thành , nước mắt trong suốt, nhưng vẫn đang vẫn duy trì tư thái của tiểu thư khuê các, không khóc thành tiếng.

Bùi Nguyên Xảo không dám bừa bãi như vậy, nhưng cũng không khỏi rơi lệ.

Nghĩ đến con gái của mình, ai cũng được nuông chiều từ bé, tối qua nhất định bị kinh hách không nhỏ, trong lòng Bùi Chư Thành cũng trở nên mềm mại, dịu dàng an ủi ba nữ nhi. Ông quay đầu nhìn con gái Bùi Nguyên Ca nhỏ tuổi nhất, cũng trầm tĩnh nhất, mặc dù sắc mặt hơi tiều tụy mệt mỏi, nhưng nét mặt vẫn thong dong, lại nghĩ tới lúc tới đây, nghe Triệu Cảnh không ngừng khen ngợi Bùi Nguyên Ca gặp biến không sợ hãi, thong dong trấn tĩnh, phân công mọi chuyện, ông giơ tay ôm Bùi Nguyên Ca vào lòng, nói: "Triệu Cảnh nói với ta tối qua ít nhiều do Ca nhi sắp xếp thoả đáng, bằng không hậu quả không tưởng tượng nổi."

Trong lòng ông rất vui mừng vì con gái xuất sắc, trấn tĩnh trong mọi trường hợp, sau lại đau lòng vì nàng còn nhỏ tuổi đã chịu kinh hách như vậy, không ngừng an ủi.

Thực ra tối qua sau khi mọi chuyện bình ổn, Triệu Cảnh lại phái người trở về, bắt kịp gia đinh Bùi phủ chờ bên ngoài cửa cung, dặn dò hắn đừng kinh động đến Bùi Chư Thành. Nhưng hộ vệ Bùi phủ điều đi phân nửa, họ đều được lựa ra trong nhóm thân binh của Bùi Chư Thành, Bùi Chư Thành đã quen, sau khi về phủ liền nhận ra điều gì đó bất thường, vặn hỏi ra chân tướng, lập tức dẫn người tới đây.

Nếu Bùi Chư Thành đã tới đón người, mọi người chỉ dùng qua chút thức ăn, liền ngồi xe về phủ.

Bùi Chư Thành cười ngữa đến, khi hồi phủ lại ngồi chung xe ngựa với Bùi Nguyên Ca, phái Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Hoa ngồi xe ngựa sau an ủi Bùi Nguyên Dung và Bùi Nguyên Xảo. Bùi Nguyên Ca đoán rằng phụ thân muốn hỏi chuyện bị tập kích lần này. Quả nhiên chốc lát sau, Bùi Chư Thành liền hỏi: "Ca nhi, mặc dù con tuổi nhỏ nhưng lại rất trầm tĩnh, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con kể tường tận cho ta nghe."

Bùi Nguyên Ca cũng không giấu diếm, kể mọi chuyện một lượt từ đầu đến cuối, ngay cả tranh chấp trên đại điện cũng nói ra không xót một từ.

Nghe thấy Bùi Nguyên Ca bị người đẩy ra suýt nữa mất mạng, lại có hắc y nhân muốn vũ nhục nàng, may có Thư Tuyết Ngọc và Vũ Hoằng Mặc cứu giúp kịp thời, Bùi Chư Thành giận không kiềm chế được, vỗ một chưởng lên bàn trà nhỏ trên xe ngựa làm nó tan tành. Nghe đến tranh chấp trên đại điện, biết đây là sắp xếp của Vũ Hoằng Triết, Bùi Chư Thành càng thêm tức giận: "Ngũ hoàng tử này, nay tuy là trưởng tử, cả ngày chỉ biết nghĩ thủ đoạn đường ngang ngõ tắt, còn làm bộ dáng mình là chính nhân quân tử, thật sự đáng ghét!"

Bùi Chư Thành làm quan trên triều, hiểu nhiều về con người Vũ Hoằng Triết sẽ có lợi cho ông hơn, cho nên nàng mới không hề giấu diếm.

"Phụ thân biết được con người thật của Ngũ điện hạ, trong lòng có đề phòng là tốt rồi, nhưng đừng vì chuyện này mà nháo loạn. Hắc y nhân bị giết toàn bộ, không một ai còn sống, chuyện này không có chứng cớ, chỉ cần Ngũ điện hạ không thừa nhận thì không ai có thể làm gì hắn." Bùi Nguyên Ca biết tính tình Bùi Chư Thành mạnh mẽ, sợ ông không nhẫn nại được, trực tiếp gây khó dễ cho Vũ Hoằng Triết, như vậy rất nguy hiểm.

Bùi Chư Thành liếc nhìn nàng nói: "Dù gì cha cũng làm quan đã lâu, sao có thể ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra chứ? Con yên tâm, mặc dù bây giờ ta không thể ra mặt cho các con nhưng cũng không thể làm cho Ngũ điện hạ quá đắc ý. Chuyện xảy ra ở ngoại thành trong phạm vi quản lý của Kinh triệu doãn , Kinh triệu doãn là người của Ngũ hoàng tử, chờ sau khi hồi phủ ta phải đi tìm Kinh triệu doãn, buộc hắn nhất định phải tìm ra hung thủ, trừng trị nghiêm khắc. Ta xem hắn giải quyết thế nào? Nếu dám lấp liếm, ta sẽ dâng tấu chương lên Hoàng thượng, không khiến hắn chịu khổ không được!"

"Nhưng nếu nháo lớn chuyện này, liệu Ngũ điện hạ có chó cùng dứt giậu không(*)?" Bùi Nguyên Ca lo lắng.

(*) chó cùng dứt giậu: chó cùng đường quay lại cắn

Bùi Chư Thành cười sờ sờ đầu nàng, nói: "Ca nhi không hiểu rồi, chuyện này ta làm huyên náo càng lớn, Ngũ điện hạ càng an tâm, mới có thể tin tưởng ở trên đại điện, ngươi thật sự nói chuyện với Nhan tiểu thư, không nghe thấy bọn họ đối thoại. Bằng không, nếu con biết chuyện này liên quan tới Ngũ điện hạ, lại nói cho ta, ta hẳn nên áp chế chuyện này xuống, chứ không phải làm như thế. Kết quả đại khái để Kinh triệu doãn gánh vác chuyện này, kết thúc mọi chuyện."

"Vẫn là phụ thân nghĩ thấu đáo, con thấy mình thật nông cạn." Bùi Nguyên Ca cười thản nhiên, đôi mắt to nháy nháy tràn đầy kính phục.

Được con gái khích lệ, trong lòng Bùi Chư Thành rất đắc ý , nói: "Ca nhi cũng rất giỏi, tối qua gặp tình hình căng thẳng như vậy, con vẫn trầm tĩnh phân tích, bố trí công việc, trên đại điện cũng hiểu phải nói chuyện với Nhan tiểu thư, làm bộ không nghe thấy những chuyện bí mật, không tệ không tệ, dù sao vẫn giỏi hơn ta lúc mười ba tuổi nhiều. Lúc ta mười ba tuổi, vẫn giữ tính khí một lời không hợp lập tức rút đao, không hề trầm tĩnh được như Ca nhi."

"Chuyện tối qua may mà có mẫu thân, nếu không phải bà lấy thân dẫn sự chú ý của hắc y nhân, chỉ sợ con không đợi được đến lúc Cửu điện hạ tới cứu! Kết quả con không sao, mẫu thân lại bị thương không nhẹ ở bả vai." Bùi Nguyên Ca vẻ mặt ông thử thử thăm dò, làm bộ ngây thơ hỏi: "Phụ thân, có phải trước kia mẫu thân và nương của con có quan hệ rất tốt không? Nếu không sao phu nhân có thể đối xử với con tốt như vậy?"

Nụ cười của Bùi Chư Thành hơi cứng ngắc, vẻ mặt phức tạp, nhưng không nói gì.

Xem ra khúc mắc của phụ nhân với phu nhân rất sâu, nhất thời khó có thể hóa giải. Bùi Nguyên Ca vẻ mặt vui giận khó phân biệt của ông, suy ngẫm, mặc dù Chương Vân không còn địa vị trong lòng phụ thân như trước, đại khái không còn đường sống xoay người, nhưng muốn phụ thân tin phu nhân vô tội, mẫu thân bị Chương Vân hại chế thì không dễ dàng, phải tìm chứng cớ xác thật mới được.

Cha một mực giấu diếm cái chết của mẹ, chỉ nói bà qua đời vì bệnh, hỏi ông chắc chắn không được, chỉ có thể hỏi phu nhân.

Quay lại Tĩnh Xu trai, Sở Quỳ và Thanh Đại đều đã nghe chuyện bị tập kích ở Bạch Y am, sợ tới mức mất hồn mất vía, nay thấy Bùi Nguyên Ca bình yên trở về mới yên tâm, tranh nhau hầu hạ. Bùi Nguyên Ca bắt Mộc Tê và Tử Uyển đi nghỉ ngơi, giữ Sở Quỳ và Thanh Đại hầu hạ, vừa thay quần áo thường vừa: "Từ hôm qua đến giờ, trong phủ có xảy ra chuyện gì bất thường không?"

Thanh Đại giành trước: "Bây giờ trong phủ đều đang đồn tin tiểu thư và phu nhân bị tập kích ở Bạch Y am đó!"

Sở Quỳ lại nói: "Đúng là trong phủ đều đồn chuyện này, nhưng mà trước đó có nổi lên lời đồn, nói Đại tiểu thư lạc tuyển là vì Chương di nương bị biếm làm tiện thiếp. Còn nói, dung mạo tài nghệ của đại tiểu thư rất tốt, đáng tiếc có thân phận mẹ đẻ làm tiện thiếp, chỉ sợ cả đời này sẽ bị trễ nải! Nếu Chương di nương là lương thiếp, có lẽ chuyện cũng sẽ khác."

Có lời đồn này? Động tác thay quần áo của Bùi Nguyên Ca hơi ngừng lại.

Thanh Đại hiếu kỳ hỏi: "Ngươi nghe ở đâu? Tại sao ta không biết?"

"Lúc ta đưa xiêm y tới giặt đồ, nghe được nhóm bà tử nghị luận." Sở Quỳ trả lời câu hỏi của Thanh Đại, sau lại nói với Bùi Nguyên Ca: "Nô tỳ cảm thấy lời đồn này rất kỳ quái nên giữ trong lòng, không chỉ nơi giặt hồ, mà quét sân cũng có lời đồn này. Nô tỳ để Tuyền nhi đi hỏi thăm, nói lời này được truyền từ hai ba ngày trước, ban đầu là ai tung tin thì không tìm ra được, bây giờ chỉ có ở chỗ giặt đồ và quét tước mới có lời đồn này."

Bùi Nguyên Hoa lạc tuyển là vì thân phận tiện thiếp của Chương Vân?

Thật ra lời đồn này rất có ý tứ.

Bùi Nguyên Ca mặc quần áo xong, ngồi trên ghế xuân đằng bằng gỗ lim khắc bát tiên vượt biển, trên gương mặt tú lên hiện lên tia cười lạnh. Tin tức truyền từ chỗ giặt giũ và quét tước, đây là hai nơi truyền tin nhanh nhất trong phủ, có thể nghĩ không quá bao lâu nữa, tin tức này sẽ truyền khắp Bùi phủ. Nếu những ngày qua vị đại tỷ của nàng nghe được tin tức này, buồn bực không vui được phụ thân quan tâm. Lại nếu phụ thân "trong lúc vô ý" nghe được lời đồn này, đại khái bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được vì sao đại tỷ không vui.

Đại tỷ lạc tuyển, chịu đả kích to lớn, người trong phủ quá rõ ràng.

Phụ thân lại luôn yêu thương vị đại tỷ này, nếu ông biết Bùi Nguyên Hoa lạc tuyển do Chương Vân bị biếm, vô tội bị liên lụy, bị lời đồn đãi trong phủ quấy nhiễu nhưng vẫn hiếu thuận quan tâm không muốn phụ thân lo lắng, nhất định không chịu nói rõ, nghĩ tới thân phận tiện thiếp của Chương Vân có thể ảnh hưởng hôn sự tương lai của đứa con gái luôn làm ông kiêu ngạo, thậm chí hạnh phúc cả đời... Có lẽ cả đời này Chương Vân cũng không có cơ hội xoay người lấy lại sủng ái, nhưng chỉ một thân phận lương thiếp, dựa vào sự mềm lòng và sủng ái Bùi Nguyên Hoa của phụ thân, vì hạnh phúc của con gái lớn, chưa chắc sẽ không cho Chương Vân.

Lương thiếp và tiện thiếp có khác nhau không nhỏ, quan trọng nhất là lương thiếp có thể phù chính, tiện thiếp thì không.

Lấy dã tâm của Bùi Nguyên Hoa, yêu cầu của nàng ta với Chương Vân, tuyệt đối không chỉ là một thân phận lương thiếp...

Chẳng trách ở Bạch Y am, Bùi Nguyên Hoa không ân cần chu đáo với phu nhân như trước. Bùi Nguyên Ca mỉm cười, dùng lời đồn đãi được việc, bản thân không nói một lời, chỉ bên cạnh giả trang hiếu thuận, giả trang vô tội, thủ đoạn , phương thức dấu diếm không lọt dấu vết này đúng chuẩn thủ đoạn làm việc của Bùi Nguyên Hoa. Nàng ta tính toán rất tốt! Nếu mọi chuyện thực sự phát triển từng phức như Bùi Nguyên Hoa suy đoán, muốn ngăn lại không quá dễ dàng, nhưng bây giờ đã bị nàng phát hiện trước ...

Như vậy, có Bùi Nguyên Ca nàng ở đây, Chương Vân đừng mơ tưởng xoay người!

Lời đồn đãi truyền rất nhanh, chuyện này nàng phải tiên phát chế nhân (*), tự mình đi nói mới được. Bùi Nguyên Ca nghĩ, gọi Sở Quỳ hỏi: "Ngươi lặng lẽ đi hỏi thăm, bây giờ phụ thân đang ở đâu? Đại tiểu thư ở đâu? Đừng để người ta nhìn ra dấu vết." Sở Quỳ thận trọng, làm việc lại cẩn thận, chuyện này để nàng ấy làm là tốt nhất.

(*) tiên phát chế nhân: hành động trước để kiềm chế đối phương, ý là đánh đòn phủ đầu,

Sở Quỳ đi không bao lâu, quay về nói: "Lão gia mới ra khỏi Kiêm Gia viện của phu nhân, đang đi tới thư phòng. Nghe nói đại tiểu thư cũng hỏi thăm hành tung của lão gia, như vậy chắc cũng đi thư phòng tìm lão gia."

Đúng dịp như thế, vừa vặn đụng nhau! Bùi Nguyên Ca cười đứng dậy: "Đã như vậy, chúng ta cũng đi đi!"

Đang định ra cửa, lại nghe tiểu nha hoàn báo lại: "Trương phó tổng quản cầu kiến tứ tiểu thư."

Trương Đức Hải? Bùi Nguyên Ca lại ngồi trở về, nói: "Mời Trương phó tổng quản vào đi!"

Sau sự kiện Trần Thanh Gia ăn cắp, Chu phó tổng quản bị hạ làm quản sự, Trương Đức Hải thăng lên phó tổng quản. Lúc ấy rất nhiều người đều nghĩ rằng hắn không làm được lâu, đợi sau khi Chương di nương kết thúc cấm túc nhất định sẽ ra tay trừ bỏ hắn, đề bạt lại Chu phó tổng quản. Ai ngờ sau khi Chương di nương hết cấm túc, lại tìm mọi cách lấy lòng tứ tiểu thư, không hề làm khó dễ, sau không hiểu vì sao khiến lão gia tức giận, hoàn toàn thất thế. Mọi chuyện trong phủ giao cho tứ tiểu thư, do phu nhân hiệp trợ quản lý, cứ như vậy, vị trí phó tổng quản của Trương Đức Hải xem như ngồi vững vàng.

Mặc dù người quản phủ trên thực tế là phu nhân, tứ tiểu thư chỉ trên danh nghĩa, cũng không thường xuyên quản sự, nhưng phàm có chuyện gì, hắn vẫn đến hỏi ý kiến của tứ tiểu thư trước, sau đó mới bẩm báo tới chỗ phu nhân. Theo hắn, ngọn núi tứ tiểu thư này vững chắc hơn phu nhân nhiều.

"Nô tài bái kiến tứ tiểu thư!" Trương Đức Hải tiến vào, cung kính hành lễ.

Hắn cung kính với Bùi Nguyên Ca, không có lòng riêng, Bùi Nguyên Ca cũng cho hắn thể diện, nói: "Trương phó tổng quản mau đứng lên, Thanh Đại dọn chỗ!"

Trương Đức Hải liền nói không dám, chối từ vài lần, mới cẩn thận ngồi nửa người, nói: "Lần này nô tài đến là có chuyện muốn hỏi ý tứ của ngài. Thực ra không phải đại sự gì, ở Vũ Phi uyển của đại tiểu thư, trước đây vài ngày, nha hoàn Vũ Phi uyển đến chỗ quản sự quản đồ sứ báo cáo, nói đại nha hoàn Lưu Hà bên người đại tiểu thư không cẩn thận làm vỡ vài đồ, cần bổ sung."

Chuyện này nghe qua là chuyện nhỏ, nhưng nếu Trương Đức Hải đã báo cáo lại, tất nhiên có kỳ quái.

Bùi Nguyên Ca không cắt đứt, lẳng lặng nghe hắn nói.

"Chuyện này cũng không có gì, bản thân đồ sứ dễ vỡ, bọn nha hoàn vụng về đánh vỡ một hai cái, yêu cầu bổ sung là chuyện bình thường. Vấn đề ở chỗ, quản sự quản đồ sứ vừa nhìn danh sách thấy đại nha hoàn này quá không cẩn thận , lại làm vỡ trọn bộ ấm chén thanh hoa, một bình vai quan diêu, bốn bình hoa diêu sáp, còn có một bình hoa lớn thanh dứu bằng xứ trắng cao chừng một người... Gần như trọn vẹn bài trí trong phòng, tổng cộng hai ngàn bốn trăm hai mươi mốt lượng bạch. Người mua hôm nay vội tới báo nô tài lấy bạc để mua, nô tài cảm thấy con số hơi lớn, hỏi mới biết được có chuyện như vậy, cho nên tới báo cho tứ tiểu thư biết."

Nghe người quản đồ sứ nói, không phải lần đầu tiên nha hoàn này làm vỡ đồ sứ, may có Đại tiểu thư nhân từ, lần nào cũng không tính toán, còn cầu tình giúp nàng ta nên mới không có việc gì, luôn miệng khen ngợi đại tiểu thư nhân hậu rộng lượng, đối đãi người dưới ôn hòa. Nhưng Trương Đức Hải lại cảm thấy có gì đó không đúng, một nha hoàn không thể nào không cẩn thận đụng vỡ toàn bộ đồ sứ trong phòng được? Nói láo cũng không biết đường nói láo, còn cho rằng Chương di nương vẫn chưởng phủ sao?

Thoạt nhìn, vị đại tiểu thư này không những không khoan như như mọi người nhìn thấy, ngược lại toàn mua chuộc danh tiếng, để nha hoàn gánh trách nhiệm!

Bùi Nguyên Ca vuốt vòng ngọc trên cổ tay, khóe miệng hơi cong lên: "Những món đồ sứ đó làm vỡ khi nào?"

"Dựa theo tin tức Vũ Phi uyển báo đến, là năm ngày trước."

Năm ngày trước... Nói như vậy là ngày hôm sau ngày Bùi Nguyên Hoa lạc tuyển? Thời gian báo láo, đúng ra phải là ngày Bùi Nguyên Hoa lạc tuyển mới đúng? Chậc chậc chậc, tính khí vị đại tỷ này lớn quá nha, có thể đập vỡ hết đồ sứ trong phòng, cuối cùng để nha hoàn gánh trách nhiệm. Bùi Nguyên Ca mỉm cười, được rồi, nếu nha hoàn này đã đứng ra trung thành bảo vệ chủ, vậy để nàng ta cơ hội biểu hiện đi!

Thù tối qua chưa báo được, tạm thời chém đứt một cánh tay của Bùi Nguyên Hoa cũng không tệ!

"Sở Quỳ, ngươi đi tới Kiêm Gia viện, thấy mẫu thân thì nói ta nhờ người giúp ta một việc, nếu Trương phó tổng quản cầu kiến thì bảo hắn ta trở về, nói thân thể bà không khoẻ, tạm thời lười để ý gia vụ, nếu có chuyện cứ tìm ta quyết định." Bùi Nguyên Ca phân phó xong, nhìn Sở Quỳ đi ra ngoài, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Trương phó tổng quản, mỉm cười nói: "Như vậy ta sẽ ở thư phòng phụ thân. Ta nghĩ, Trương phó tổng quản là người thông minh, hẳn nên biết phải làm thế nào chứ?"

Trương Đức Hải mơ hồ đoán được tính toán của Bùi Nguyên Ca, vội đáp: "Nô tài hiểu rõ."

"Đi thôi!"

Chờ sau khi Trương Đức Hải rời đi, Bùi Nguyên Ca đứng dậy đi tới thư phòng.

Bên trong thư phòng, quả nhiên Bùi Chư Thành và Bùi Nguyên Hoa đều ở đây, Bùi Chư Thành đang xem công văn, Bùi Nguyên Hoa châm trà bên cạnh, tư thái tao nhã đoan trang, không thể bới móc chút khuyết điểm. Nhìn thấy Bùi Nguyên Ca tới, Bùi Chư Thành ngẩn ra, lập tức cười nói: "Tỷ muội các con cũng thật là, ta nghĩ các con đều bị kinh hách, trước nghỉ ngơi tĩnh dưỡng quan trọng hơn, Hoa nhi lại nói không đành lòng nhìn ta mệt nhọc, nên đến hỗ trợ. Một lát sau, Ca nhi con cũng tới. Sao không nghỉ ngơi thêm?"

Bùi Nguyên Ca không trả lời, chỉ nhìn Bùi Chư Thành, nước mắt từ từ chảy ra.

Con gái thoạt nhìn nhu nhược (yếu đuối), nhưng bản tính kiên cường, hiếm khi rơi lệ. Những năm gần đây, Bùi Chư Thành cũng chỉ thấy nàng khóc hai lần, một lần là sự kiện trấn yểm ở Tĩnh Xu trai, nàng bị hãm hại tư thông với người; lần khác chính là sự kiện Bùi Nguyên Ca thật ra, nàng bị khí thể bức người của Chương Vân ép phải cởi áo nghiệm chứng trong sạch. Ngay cả khi tối qua gặp chuyện, đến Hoa nhi cũng đỏ hết vành mắt, Ca nhi cũng không khóc. Lúc này thấy nàng rơi lệ, Bùi Chư Thành nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng ném công văn lên bàn, bước ba bước thành hai bước, tới hỏi: "Ca nhi sao vậy? Ai ức hiếp con sao?"

Bùi Nguyên Ca lắc đầu rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Con gái có lỗi với đại tỷ, vội tới nhận lỗi."

Nói xong, nàng lệ rơi đầy mặt đi tới trước mặt Bùi Nguyên Hoa, phúc thân nói: "Muội muội nhỏ tuổi không hiểu chuyện, đại tỷ đừng trách. Thật sự ta không biết chuyện này sẽ hại đến đại tỷ, nếu ta biết, lúc trước ta... ." Nhìn bộ dáng của nàng, hiển nhiên là muốn nói gì đó, lại như không thể nói lên lời, chỉ kìm nén mặt đỏ bừng, lệ rơi tung hoành, thoạt nhìn rất đáng thương.

Bùi Nguyên Hoa ngây người, không biết Bùi Nguyên Ca giở trò gì.

Bùi Chư Thành cũng không hiểu, dịu dàng an ủi nàng: "Ca nhi nói gì thế? Chuyện gì hại đến Hoa nhi? Vì sao Hoa nhi lại muốn trách tội con? Con còn nhỏ, lại nhu thuận hiểu chuyện như vậy, làm sao có thể hại đến Hoa nhi chứ? Làm sao Hoa nhi lại trách tội con được?" Ông lấy khăn tay trong tay áo nàng ra, kiên nhẫn lau nước mắt cho nàng, dỗ dành: "Ca nhi đừng khóc, nói từ từ, phụ thân phân xử cho con, được không?"

"Chính là..." Bùi Nguyên Ca nghẹn ngào, khóc không thở được: "Chính là chuyện của Chương di nương!"

Bùi Nguyên Hoa nhíu mày, trong lòng suy nghĩ về ý đồ Bùi Nguyên Ca đến đây, nghe được ba chữ Chương di nương, sắc mặt khẽ biến. Chẳng lẽ nàng kêu người ta tung tin đồn đã bị Bùi Nguyên Ca phát hiện, hôm nay cố ý đến gây rối? Trong lòng nàng ta nhất thời hốt hoảng, muốn để Chương di nương từ tiện thiếp thành lương thiếp, thái độ của phụ thân là mấu chốt, phải tìm thời cơ thỏa đáng, dùng một phương thức thỏa đáng dẫn nối ra. Bây giờ Bùi Nguyên Ca tự mình chạy tới nói, còn khóc thành như vậy, tuyệt đối tuyệt đối không phải thời cơ tốt.

Chuyện này chỉ có một cơ hội, tuyệt đối không thể để Bùi Nguyên Ca phá hỏng như vậy!

Phải ngăn cản nàng ta!

Bùi Nguyên Hoa nghĩ, vội hỏi: "Tứ muội muội làm sao vậy? Khóc như vậy rất đáng thương. Nếu chuyện có liên quan tới ta, chẳng lẽ tỷ muội chúng ta không thể nói với nhau sau? Đi, cùng tỷ tới Vũ Phi uyển, ta phân phó phòng bếp chuẩn bị chút điểm muội thích, tỷ muội chúng ta tâm sự cùng nhau. Ngươi xem ngươi khóc thành như vậy, phụ thân còn không đau lòng chết sao?" Nàng ta gẩng đầu cười nói: "Phụ thân, không biết tứ muội bị ủy khuất chỗ nào, con gái dẫn nàng xuống, an ủi tốt, hỏi rõ ràng sẽ nói lại cho phụ thân!" Nói xong, nàng ta muốn kéo Bùi Nguyên Ca rời đi.

Bùi Chư Thành không để ý tới nàng, nghe được tên Chương Vân, mày nhất thời nhíu chặt lại, hỏi: "Chương di nương làm sao?"
Bình Luận (0)
Comment