Nhạn thành không được xem là thái bình.
Nghĩ như vậy, Hoàng Chiêu Nguyệt chờ Bạch Xuy Tuyết bước xuống thu hồi đại đao lại, nghiêng mặt sang nói: “Tiểu Xuy, đợi tới Nhạn thành, ngươi nhớ phải theo sát ta.”
“Ừ.” Bạch Xuy Tuyết gật đầu, “Ta sẽ theo sát Tiểu Chiêu.”
Ai trong hai người cũng không cởi dây nhân duyên màu đỏ ra, gần như là đi sóng vai nhau. Xuyên qua con đường lớn rộng rãi, phía trước xuất hiện một thành trì màu đen khí thế to lớn, giống như một pháo đài sắt thép.
Mỗi ngày người lui tới Nhạn thành rất nhiều, từng nhóm người đi vào trong cửa thành to lớn màu đen.
Ở cửa thành có hai thị vệ Nhạn thành mặc áo giáo màu đen, đang thu phí vào thành.
Đối diện bọn họ còn có một cái lều màu đen, có hai thị vệ Nhạn thành đang ở trong lều bày bán các loại mặt nạ đủ màu sắc.
Bên trong Nhạn thành, người ma yêu trà trộn. Có người muốn đến kiếm tiền, có người muốn tìm bảo bối, có người muốn tới làm việc tìm người, cũng có những người hung ác muốn vào né tránh kẻ thù… Tóm lại có rất nhiều mục đích, vì vậy Yêu tộc ở ngoài thành thu lệ phí đồng thời bán mặt nạ, đạt đến mục đích để cho người muốn che giấu thân phận.
Lúc này ngoài cửa thành, mặc kệ là thu lệ phí đi vào cộng thêm bán mặt nạ, hay là chỉ thu lệ phí, cũng phải xếp hàng đợi thật lâu.
Hoàng Chiêu Nguyệt thấp giọng nói: “Tiểu Xuy, nếu không chúng ta cũng đi mua một cái mặt nạ? Đi vào kiếm một khoản thật lớn, làm lộ phí sau này cho chúng ta.”
Trừ có thể ăn uống vui đùa thỏa mái, đây cũng là mục đích mà Hoàng Chiêu Nguyệt đến Nhạn thành, dựa vào vận khí kiếm một món tiền lớn, kiếm xong thì chạy, có tiền trong túi tiếp tục đi về phía Đông chơi đùa.
Bạch Xuy Tuyết gật đầu, vì vậy hai người bắt đầu xếp hạng mua mặt nạ.
Mặt nạ có rất nhiều hình dáng và màu sắc có thể lựa chọn, cho nên đội ngũ xếp hàng này di chuyển giống như con kiến vậy. Dưới trời nóng bức, thị vệ Nhạn thành ngồi trước lều giống như đã quen rồi, đang dựa vào cái ghế, mỗi người ôm nửa trái dưa hấu múc ăn.
Hoàng Chiêu Nguyệt bị phơi nắng không thỏa mái, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra cái ô vô cùng xinh đẹp vẽ hai con cá, trên mặt còn treo từng chuỗi hạt châu óng ánh. Bạch Xuy Tuyết tự nhiên nhận lấy chống lên trời, vừa vặn che cho hai người.
Dưới dù nhất thời tỏa ra từng cổ khí lạnh, vây quanh xung quanh hai người, Hoàng Chiêu Nguyệt lập tức thoải mái.
Tuy nói người tu tiên có thể duy trì nóng lạnh cho cơ thể, nhưng nào có thật sự thoải mái.
Hoàng Chiêu Nguyệt vui vẻ lấy hai miếng bánh ngọt vị đào lạnh, đưa cho Bạch Xuy Tuyết một miếng.
Phần lớn tu sĩ Vân giới đều theo đuổi nghèo khó khắc khổ, kiên trì trong gian khổ nhất mới có thể dễ dàng giác ngộ đột phá, rất ít tu sĩ chỉ lo hưởng lạc mọi phương diện.
Cho nên tu sĩ xếp hàng ở phía sau thấy Hoàng Chiêu Nguyệt lấy ra một cái dù linh khí xinh đẹp, lại còn có bánh ngọt tinh xảo, không nhịn được hơi khinh bỉ.
Tiện tay là lấy ra linh khí tốn linh thạch chỉ có bề ngoài đẹp mặt không có tác dụng gì, nhất định là hai tiểu bối nhà giàu không chịu được khổ!
Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết không quan tâm người khác thấy thế nào, hai người ăn xong bánh ngọt vị đạo lạnh, di chuyển theo đội ngũ, cuối cùng lúc gần đến lượt bọn họ, tu sĩ sau lưng bị người phía sau chen lấn, bất ngờ đụng vào lưng Bạch Xuy Tuyết, sau đó lập tức cảm nhận được một cổ mát mẻ đạp vào mặt.
Tu sĩ sau lưng: !
… Hình như… thật sự có chút thoải mái!
Người này bắt đầu hơi cong lưng, như có như không đến gần một chút, lại cẩn thận tránh đụng Bạch Xuy Tuyết, hưởng thụ chút gió lạnh rỉ ra.
Hoàng Chiêu Nguyệt được Bạch Xuy Tuyết che chắn, nàng bắt đầu lựa chọn mặt nạ còn dư lại trên gian hàng.
Chẳng qua chọn nửa ngày, cũng không chọn được cái mình hài lòng.
“Còn nữa không?” Hoàng Chiêu Nguyệt hỏi.
“Còn.” Một vị thị vệ Nhạn thành mặt giáp đen bỏ dưa hấu xuống, từ trong lều lấy ra một giỏ mặt nạ, xốc lên đổ rào rào xuống gian hàng.
“Chọn đi.” Vị thị vệ Nhạn thành này nhìn lượt qua cổ tay mang dây nhân duyên của hai người, hơi nhướng mày cười nói: “Chúc mừng hai vị thông qua Huyễn sơn, nghĩ đến chuyện tốt cũng sắp rồi đi?”
Cũng không trách thị vệ Nhạn thành nghĩ như vậy, trai gái vừa độ tuổi mang dây nhân duyên đi qua Huyễn sơn đều là vì chứng nhân duyên. Lúc này hai người trước mắt này ra khỏi Huyễn sơn còn chưa tháo dây nhân duyên, nghĩ đến có lẽ kết quả chứng nhân duyên làm cho hai bên hết sức hài lòng.
“Ai, thật hâm mộ!” Một vị thị vệ Nhạn thành khác ném vỏ dưa hấu than thở: “Lần trước ta cùng cô nương mình thích chứng nhân duyên thất bại, nếu không lúc này con của hai chúng ta cũng ra đời rồi.”
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Từ chuyện tốt nói đến sinh con, đây có phải quá nhanh rồi không?
“Cô nương, ngươi và đạo lữ tương lai của mình có thể cho ta cọ vận may một chút không? Để cho đào hoa của ta cũng nở, thành công cưới được cô nương ngưỡng mộ trong lòng. Ngươi mua một đôi, ta cho ngươi thêm một đôi mặt nạ nữa.” Thị vệ Nhạn thành mặc giáp đen nói xong, lập tức duỗi tay về phía trước.
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Đạo lữ tương lai cái gì!
Còn có thể nói như vậy sao!
Bạch Xuy Tuyết không nghĩ đến Yêu tu lại nói chuyện phóng khoáng như vậy, cổ tuyết trắng lộ ra bên ngoài không khỏi hơi ửng đỏ.
Tay giơ dù của hắn hơi có chút không để ý, dù hơi nghiêng bên cạnh, tu sĩ sau lưng lập tức giống như một con chuột lén lút theo sau, mặt ngoài thì làm bộ chọn mặt nạ, thật ra là đang lén hưởng thụ khí lạnh trong ô.
Sắc mặt Hoàng Chiêu Nguyệt đỏ ửng, nghĩ đến có thể được miễn phí hai cái mặt nạ, quả quyết dùng tay quấn dây nhân duyên cầm tay cũng quấn dây nhân duyên của Bạch Xuy Tuyết, đè lên cái tay vươn ra kia của thị vệ Nhạn thành.
Bạch Xuy Tuyết: !
Yêu tộc có truyền thống cọ vận khí nhân duyên, nếu gặp người thành công chứng nhân duyên mỹ mãn từ Huyễn sơn đi ra, có thể cọ chút nhân duyên này, để ngày ngày sau mình cũng có thể thành công.
Mặc dù truyền thống này không có chút căn cứ nào, nhưng trong nháy mắt thị vệ được cọ vận may kia vẫn mặt mày hớn hở, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Hắn ta giấu cái tay này đi, giơ tay khác ra vô cùng hào khí nói: “Chọn đi.”
Hoàng Chiêu Nguyệt nhịn xúc động muốn đỏ mặt, làm bộ như không có chuyện gì cúi đầu chọn mặt nạ.
Trong mặt nạ mới đổ ra có một nhóm mặt nạ vẽ cá rực rỡ, là che nửa mặt, màu gì cũng có.
Con cá được vẽ rất tinh xảo dọc theo đuôi mắt, đuôi cá vểnh lên thật cao, giống như lông phượng hoàng tung bay.
Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy còn rất thú vị.