Mọi người gần như là công nhận Bạch Xuy Tuyết và vị tu sĩ thiên tài kia có cùng tên họ, đây sợ rằng chính là chuyện may mắn duy nhất trong cuộc đời này của hắn.
Toàn bộ trên dưới của Vân Phù phái, chỉ có chưởng môn nhặt Bạch Xuy Tuyết từ ngoài đồng hoang về là còn có chút nghi ngờ đối với chuyện này.
Bạch Xuy Tuyết là đứa trẻ mà chưởng môn của Vân Phù phái nhặt về từ thiên lôi kiếp. Ban đầu bà ta nhìn hắn khắp người đều là máu, chín tuổi, nhưng đã đột phá tu vi Khai Thiên Cảnh, tưởng là nhặt được thiên tài gì đó rồi, lúc này mới nhặt hắn quay về Vân Phù phái.
Ai biết lại nhặt về một tên quỷ phế vật xui xẻo?
Nhiều năm như vậy, tu vi vẫn luôn đình trệ ở Khai Thiên Cảnh, không có tiến thêm phân nửa.
Cho đến Bảng Xếp Hạng Thiên Địa ngày đó, chưởng môn của Vân Phù phái gọi Bạch Xuy Tuyết tới cung điện dưới đất, liên tục dùng các loại phù triện tập kích hắn, đem cả người hắn nổ tới đều là máu, lúc gần như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cũng không có để hắn lộ ra tu vi ẩn giấu.
Chưởng môn của Vân Phù phái cau mày, đang muốn trực tiếp giết chết tên quỷ xui xẻo của môn phái. Sau đó, cung điện dưới đất liền sụp rồi.
Còn làm hư hại bảo vật mà bà ta để ở cung điện dưới đất.
Bạch Xuy Tuyết cũng nhân cơ hội này trốn ra được, chui mình vào căn phòng nhỏ sạch sẽ gọn gàng để dưỡng thương.
Chưởng môn của Vân Phù phái trải qua chuyện này, càng cảm thấy Bạch Xuy Tuyết là một tên quỷ xui xẻo liên lụy đến những người xung quanh đều đen đủi, dứt khoát mắt không thấy tim không phiền, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.
Lần này Bạch Xuy Tuyết bị thương rất nặng, chỉ có thể khởi động bùa chú chữa trị của tu vi Khai Thiên Cảnh nhưng cũng như muối bỏ biển.
Chỉ là năng lực tự chữa lành của thân thể hắn vẫn luôn rất mạnh, cho dù bị thương nặng hơn, cũng có thể từ từ tự động lành lại theo thời gian.
Vì thế Bạch Xuy Tuyết cứ nằm ở chỗ này như vậy, mở ra kính linh thông, xem mảng “Tu sĩ nhập học” học tập tu luyện những bùa chú, lại đi dạo một vòng “chuyện kì lạ ở Vân giới” chú ý tới động tĩnh gần đây của Vân giới, thỉnh thoảng hắn còn đi ra ngoài một chuyến mua rất nhiều đồ ăn ở trong nhà ăn của Vân Phù phái, có bánh ngọt, có thức ăn, có trái cây, có rượu cất.
Hắn chăm sóc rất tốt cho bản thân mình.
Cho dù tất cả mọi người đều tránh né hắn.
Bạch Xuy Tuyết biết sớm muộn thì cái gọi là Bảng Xếp Hạng Thiên Địa kia sẽ làm mình bại lộ, cho nên cũng đang suy xét lúc nào thì nên trốn khỏi Vân Phù phái.
Chẳng qua là đột nhiên thoát khỏi cuộc sống yên bình như vậy, Bạch Xuy Tuyết còn có chút không quen.
Cho nên hắn định đợi tháng sau trước khi Bảng Xếp Hạng Thiên Địa công bố mới rời đi, trước hết phải chuẩn bị kế hoạch sống đầu đường xó chợ ở Vân giới một chút.
Bạch Xuy Tuyết bắt đầu lật xem hàng loạt chuyện kì lạ ở Vân giới, còn thỉnh thoảng đăng bài hỏi thăm, hỏi thăm trong bài đăng của người khác, có lòng làm ra một phần bí kíp lưu lạc thoải mái nhất ở Vân giới.
—
Hoàng Chiêu Nguyệt liên tục bị các đệ tử ra trận đề nghị khiêu chiến, ngay cả chưởng môn cũng tới nói với nàng phải dùng tình cảm để cảm hóa người khác, dùng lí trí để khiến người khác hiểu, mà nàng chẳng qua là chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, bất lực buông tay.
Ở trong mắt của mọi người tiếp tục cuộc sống thanh thản thoải mái với tư tưởng ăn ăn uống uống thật tốt, câu cá đọc tiểu thuyết mới ra, thỉnh thoảng còn cùng sư tôn chơi đan dây.
Mà sau khi đóng cửa phòng lại, nàng cũng ở trong “chuyện kì lạ ở Vân giới” vừa chú ý tới tin tức có liên quan tới mình, vừa vơ vét hàng loạt tin tức hướng dẫn xông phá Vân giới, sau rời khỏi Vân Kiếm phái.
Gần đây Hoàng Chiêu Nguyệt liên tục gặp phải một người có cùng sở thích du ngoạn ở trong kính linh thông, tên là Một đám mây may mắn.
Hai người trong lúc vô tình gặp nhau trong vô số bài đăng bí kíp du ngoạn khắp nơi ở Vân giới, nếu không phải là Hoàng Chiêu Nguyệt chú ý tới tin tức mà hai người bọn họ gửi đi có trước có sau, cũng suýt hiểu lầm người này theo dõi nàng ở trong kính linh thông.
Trải qua nhiều lần gặp ngẫu nhiên, sau khi Hoàng Chiêu Nguyệt phát hiện nàng và Một đám mây may mắn chính xác là duyên phận hiếm thấy, lập tức mở đề tài riêng, mời Một đám mây may mắn, chia sẻ tin tức du ngoạn mà mình có được với nhau.
Trong kính linh thông có chức năng đề tài riêng, chỉ người gửi bài và người được mời có thể thấy, để cho hai người trao đổi với nhau. Là do người chế tạo đặc biệt vì các huynh đệ tỷ muội ở nơi khác trong Vân giới quen biết nhau ở đây mà chuẩn bị.
Trước đó lúc hai người gặp nhau trong vô số bài du ngoạn, thỉnh thoảng trò chuyện ở trong bài đăng, Một đám mây may mắn nói chuyện không nhanh không chậm, điều lệ rõ ràng, trả cho nàng nhiều loại đề nghị về lộ trình du ngoạn, quả là đại tỷ tỷ dịu dàng trí thức, cộng thêm cái tên vừa đáng yêu vừa ôn nhu như vậy, Hoàng Chiêu Nguyệt thật sự rất thích nàng ấy.
Bài đăng riêng: Sổ tay du ngoạn của ta và Một đám mây may mắn.
[ Lén lút tu luyện, sau đó làm cho tất cả mọi người đều kinh diễm: Vân Vân, ngươi nói xem nếu xuất phát từ phía Nam, con đường tốt nhất nào vừa du lịch vừa đi qua Vân Cảnh thánh địa?]
Lần đầu tiên Bạch Xuy Tuyết bị người ta gọi là Vân Vân, hắn nhíu mày một cái, cảm thấy bị một thiếu niên gọi là Vân Vân thì hết sức kì lạ. Chỉ là nghĩ tới đối diện hẳn là một người có tuổi tác nhỏ, tiểu nam hài nhiệt huyết còn chưa ra khỏi cửa, liền không có sửa cách gọi của hắn, tiếp tục gửi tin ở trong đề tài riêng.
[Một đám mây may mắn: Ừ. Từ phía Nam muốn đi qua Thánh địa Vân Cảnh, có thể thưởng thức được các loại thức ăn ngon, đồng thời rèn luyện nâng cao tu vi cũng là một lựa chọn không tệ. Nếu như ngươi muốn đi ra ngoài rèn luyện, khu vực nguy hiểm giữa đường có chút nhiều, vì lí do an toàn, tốt nhất là ngươi nên đi cùng người nhà.]
Hoàng Chiêu Nguyệt được quan tâm nên vô cùng cảm động.
Nhìn xem, đây mới là đại tỷ tỷ ôn nhu tri kỉ trong trẻo thoát tục.