Hoàng Chiêu Nguyệt đang uống nước, nhìn bình luận đến ngu người, nước ngậm trong miệng thật lâu không nuốt xuống được.
Giỏi thật, trái lại bài viết của nàng bị Kim Ngân phường lợi dụng quảng cáo một phen?
Không hổ là người làm ăn, quảng cáo này, tự mình xuất hiện tuyên truyền, nhân tiện còn căm phẫn tức giận đồng ý với chủ bài viết…
Gần như Hoàng Chiêu Nguyệt có thể đoán ra được, bài viết nghiêm túc chính phái này sẽ nhanh chóng bị bình luận quảng cáo thổi phồng của Kim Ngân phường biến thành một bài viết giải trí.
Mắt thấy quả nhiên ở dưới bài viết bắt đầu có những bình luận mới, mặc dù có bình luận chế giễu Vân Kim Phái, nhưng đa số đều cười ha ha cười nhạo cách làm ngu xuẩn của môn phái này.
Nhưng còn chưa chờ bài viết trở thành chỗ để giải trí, dưới bài viết có một bình luận mới xuất hiện—
[Vân Cảnh thánh địa: Đã biết, cảm ơn cử chỉ chính nghĩa của tiểu hữu Len lén tu luyện.]
Vốn dĩ các tu sĩ dưới bài viết còn đang cười ha ha, lúc này từng người đều gửi bình luận má nó, trời ơi, tràn đầy khiếp sợ ngạc nhiên.
Trong nháy mắt sự chú ý của các tu sĩ trở về chuyện chính, còn có người bình luận hỏi Vân Cảnh thánh địa sẽ xử lý như thế nào.
Cứ như vậy, chỉ trong nháy mắt bình luận tuyên truyền của Kim Ngân phường đã bị quên lãng.
Nhìn kế hoạch quảng cáo mượn nhiệt hoàn toàn phá sản của Kim Ngân phường, Hoàng Chiêu Nguyệt lại vui vẻ cắn một miếng lê.
Đã đạt được mục đích, nàng tắt kính Linh thông, đi ra khỏi hồ nước nóng, mặc quần áo tử tế, lâu khô tóc, chuẩn bị ngủ một giấc đến hừng sáng.
Trước khi ngủ, nàng hơi mở nửa cách cửa sổ trong phòng ngủ ra, ngoài cửa sổ lập tức truyền đến đến từng tiếng leng keng do dây đàn phát ra.
Còn có giọng hát như khóc như oán của thiếu nữ: “Cải xanh ơi, vàng trong đất ơi~ thua tiền rồi, không có lương thực ăn rồi ~”
Tiếng đàn này có chút chói tai, nhưng có thể nghe ra được sự ai oán của thiếu nữ. Sau đó người này lại thay đổi giọng địu, tiếng đàn cũng trở nên nhanh nhẹn, vừa đàn vừa hát: “Kim Ngân phường, vì sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Lắc xúc xắc, vì sao ngươi lại vô tình như vậy?”
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Cũng may sau đó cũng không đánh đàn hát nữa.
Nàng xoa lỗ tai, đang chuẩn bị rời đi. Ngay sau đó một trận tiếng đàn nhị hồ thê thê thảm thảm bắt đầu vang lên bên cửa sổ, thiếu nữ lại lần nữa ai oán cất tiếng hát.
Tiếng hát của thiếu nữ rất mượt mà, rất êm tai, chẳng qua chỉ làm cho Hoàng Chiêu Nguyệt nghe được mùi vị của .
Đối diện với khách điếm Nhạn Thánh là một khách điếm của Ma tu.
Ở trong Nhạn thành, mọi mặt của khách điếm Nhạn Thánh đều là nhất, bao gồm cửa sổ cách âm rất tốt.
Nhưng khách điếm Ma tu lại không giống như vậy, đừng nói là cửa sổ cách âm, chỉ là tiếng động của hai gian phòng ở gần nhau cũng có thể nghe được.
Rất ít người sẽ đi vào khách điếm Ma tu. Vốn khách điếm đã làm ăn không tốt, lúc này bị người quấy rầy giấc ngủ, tâm trạng của chưởng quỹ Ma tu không vui, trực tiếp đẩy cửa sổ ra mắng: “Tu sĩ đối diện có bệnh à! Hơn nửa đêm còn kéo Nhị hồ, ngươi cho là ở khách điếm Nhạn Thánh là giỏi lắm à?”
Thiếu nữ vừa kéo Nhị hồ vừa hát: “Khách điếm đệ nhất Nhàn thành — Tất nhiên rất giỏi, tất nhiên rất giỏi rồi~”
Chưởng quỹ Ma tu: “…”
Má nó!
Chưởng quỹ Ma tu tức giận: “Có gan thì báo tên đi!”
“Nam nhân à nam nhân, có gan không nên khoe khoang! Đợi đến khi có gan biến thành hèn nhạt, đều là nước mắt nha, đều là nước mắt!”
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Nàng cảm thấy vị tỷ tỷ này bắt đầu hát rap rồi.
Chưởng quỹ Ma tu bị công kích tôn nghiêm, vì vậy bắt đầu hùng hùng hổ hổ mắng. Thiếu nữ bình tĩnh kéo nhị hồ, thuận miệng hát lời mình tự bịa ra, chọc giận Ma tu đến mức giậm chân.
Hoàng Chiêu Nguyệt không nhịn được nói một câu quá thảm.
Thiếu nữ vừa hát lời mắng mình tự bịa ra, đồng thời còn thành thạo hát thêm một đoạn khác: “Đại lão cá chép đỏ hãy nhìn đến chỗ này, nhìn đi, nhìn đi! Mời ngươi nhìn ta một chút có được không! Ta cũng muốn trở thành cá chép đen của ngươi!!”
Hoàng Chiêu Nguyệt: ?
Đại lão? Cá chép đỏ?
Chẳng lẽ là nói về nàng?
Hoàng Chiêu Nguyệt nhớ đến lúc tới Kim Ngân phường đặt cược, mấy người bên cạnh có nói một tiểu cô nương thua liền mấy chục lần, chẳng lẽ là tỷ tỷ hát rap này?
Hoàng Chiêu Nguyệt rất tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một chút, không thấy được người, chỉ có thể nghe được tiếng hát truyền từ cách vách xa xa.
Nàng có chút mệt, lùi lại ngáp một tiếng. Sau khi xem xong náo nhiệt, không không không thể dùng đầu ngón tay làm ra một thuật ngăn cách, ôm gối mềm mại thoải mái ngủ trên giường lớn.
Lúc này, bên trong Linh thông kính.
Hai bài viết liên quan đến Nhạn Thành vừa mới gửi lấy tốc độ cực nhanh trở nên “Nóng”, không đến nửa giờ, trở thành bài viết nóng như lửa của trang đầu.
[Nhạn Thành: Đại hội Nhạn Thánh đã mở, kỳ hạn ba tháng, trong lúc đó người trong thành không thể đi ra ngoài thành.]
[Không xem thua thiệt trăm triệu! Sự kiện chân thật của Nhận thành: Đại lão cá chép đỏ đổ thuật, và nam sủng phế vật được nàng cưng chiều!]
Ngày hôm sau, Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết đều lùi lại thời gian ăn sáng.