Dựa vào kế hoạch dưỡng lão, sau khi Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết bàn bạc một trận, hai bên vô cùng vui vẻ đạt thành nhất trí.
Cũng quyết định phải lấy được tên tuổi Nhạn Thánh này!
Hôm nay tu sĩ đi Nhạn thành dần dần tăng lên, cho nên hai người đã bàn bạc xong, quyết định thanh toán xong tiền ở khách điếm trong vòng ba tháng.
Vì vậy Hoàng Chiêu Nguyệt lại về đổi thành mặt nạ cá chép đỏ, xuống lầu với Bạch Xuy Tuyết đi trả tiền phòng.
Chưởng quỹ Nhạn thánh đang ở trước quầy tính toán sổ sách trong tay. Sau khi nhận được một khoản tiền lớn từ tay Bạch Xuy Tuyết, chưởng quỹ dừng lại, sau khi làm biên lai cho hai người xong, lại nhìn mặt nạ của bọn họ, đôi mắt tuấn nhã hơi lóe ý cười: “Hai vị tiểu hữu, có hứng thú tham gia Đại hội Nhạn Thánh lần này hay không?”
Hoàng Chiêu Nguyệt gật đầu: “Chưởng quỹ, hai người chúng ta đều muốn tham gia, chỉ là không biết làm thế nào mới có thể tham gia Đại hội Nhạn Thánh?”
“Rất đơn giản.” Chưởng quỹ duỗi tay ra, cầm một hộp gỗ màu đen bên phải, bên trong chứa rất nhiều lệnh bài màu tím.
Y đặt tay xuống nói: “Đây là lệnh bài mà sáng sớm thị vệ Nhạn thành đưa đến. Nếu muốn tham gia Đại hội Nhạn Thánh, mỗi người các ngươi lấy một lệnh bài, truyền linh khí vào là được tính tham gia.”
Hoàng Chiêu Nguyệt tò mò cầm hai tấm lệnh bài, đưa cho Bạch Xuy Tuyết một tấm, đầu ngón tay điểm vào trên lệnh bài, một sợi linh khí màu trắng bị hút vào.
Rất nhanh lệnh bài màu tím đã nhận chủ xong, bên trong có một không gian rất lớn, cùng lúc đó còn vang lên một câu nói, nhắc nhở bọn họ tiền bạc hoặc là linh thạch kiếm được trong Nhạn thành thì bỏ vào lệnh bài, đợi hết ba tháng thì sẽ tiến hành thống kê.
Hoàng Chiêu Nguyệt vừa nghe, lập tức thử nghiệm nhét linh thạch vào, nhưng nàng lại không nhét vào được. nàng lại lấy bạc thử một chút, bạc mang từ bên ngoài không nhét vào được, nhưng bạc kiếm trong Nhạn thành lại có thể bỏ vào.
Bên kia tình trạng của Bạch Xuy Tuyết cũng giống như vậy.
Sau khi hai người xác nhận nhiều lần, biết quả thật lệnh bài này có thể phân biệt được tiền của bên ngoài và tiền lưu thông trong nhà mình.
Đầu năm nay, ngay cả lệnh bài cũng thật là thông minh.
Hai người bỏ lệnh bài vào trong nhẫn trữ vật, ở đại sảnh lầu một của khách điếm Nhạn Thánh tìm được một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ thì ngồi xuống, gọi đồ ăn.
Thức ăn của khách điếm Nhạn Thánh đều rất đắt, toàn là linh thực. Hai người ăn xong bữa này, tiền kiếm được tối hôm qua đều đã bị dùng sạch hết. Ở nơi nuốt tiền chỗ nào cũng đắt như Nhạn Thành, không có tiền, nửa bước khó đi.
Cho nên ăn cơm trưa xong, hai bên nghỉ ngơi một chút, Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết đã lên đường đi đến Kim Ngân phường kiếm tiền.
Bờ sông Nhạn thành vào ban ngày không đèn đuốc sáng choang như ban đêm, mặt nước trong trẻo không gợn sóng, ánh sáng màu vàng chiếu xuống, từng trận sóng ánh sáng phản chiếu tràn đầy xinh đẹp.
Xa xa có hai cây cầu hình vòm màu xanh, thỉnh thoảng có thuyền phu lắc lư mái chèo hai bên, đi qua từ dưới cầu.
Bờ bên phải của sông Nhạn thành buổi tối là chợ, ban ngày là các loại cửa hàng. Bờ bên trái vào ban ngày thanh lâu sòng bạc cơ bản đều đóng cửa, nhưng cũng có một hai nhà mở cửa giữa ban ngày, các cô nương ở ngoài cửa hơi có chút mệt mỏi, vẫy vẫy ống tay áo của mình.
Tinh thần của các thiếu niên Yêu tu cũng không tốt, cái đuôi thật dài cũng không nâng lên được. Đêm qua thỏ yêu có lỗ tai thật dài muốn trêu chọc Hoàng Chiêu Nguyệt đang dựa vào cái cây, giờ phút này lỗ tai hồng phấn rủ xuống, trên tai còn có mấy dấu tay màu đỏ, vừa thấy đã biết tình huống chiến đấu hôm qua rất kịch liệt.
Lúc ánh mắt của thỏ yêu nhìn tới, Bạch Xuy Tuyết nhanh chóng bước về phía trước một bước kéo tay áo của Hoàng Chiêu Nguyệt, tỉnh bờ ngăn cản tầm mắt kia.
Hắn nói: “Tiểu Chiêu, hôm nay chúng ta đi sớm đến Kim Ngân phường kiếm chút tiền, cũng có thể về sớm nghỉ ngơi sớm.”
Quả nhiên Hoàng Chiêu Nguyệt bị dời lực chú ý, gật đầu ừ một tiếng.
Hai người giống như hôm qua vén rèm cửa lên, đồng loạt đi vào Kim Ngân phường.
Xuyên qua hành lang dài đen nhánh, tránh thoát được ba bốn cái đuôi của mèo yêu đứng ở cửa, lại thành công dọc theo cầu thanh đi xuống sòng bạc dưới đất.
Hai chân Hoàng Chiêu Nguyệt mới vừa giẫm xuống bậc thang cuối cùng, hơi liếc nhìn tình hình trong sòng bạc, lập tức ngây ngẩn.
Chỉ thấy trong sòng bạc của Kim Ngân phường có rất nhiều người mang mặt nạ cá chép đỏ, nhất là bàn lắc xúc xắc lớn nhỏ cùng với bàn bài Cửu là có nhiều cá chép đỏ nhất.
Đám người này đi qua đi lại, mặt nạ giống như như đúc, trang phục cũng gần giống, gần như không phân biệt được ai với ai.
Mặc dù Hoàng Chiêu Nguyệt biết mặt nạ của Nhạn thành là sản xuất theo theo số lượng, nhưng chưa từng nghĩ năng lực sản xuất lại mạnh như vậy?
Chợ bán sỉ còn không bán nhanh bằng tốc độ sản xuất?
Vị trí của bàn lắc xúc xắc và bài Cửu không xa bọn họ, Hoàng Chiêu Nguyệt có thể nghe rõ ràng được người đứng phía sau những người mang mặt nạ cá chép đỏ đang khàn giọng kêu lớn nhỏ và đếm số.
Lúc này có một tu sĩ mang mặt nạ cá chép đỏ vừa rời khỏi bàn lắc xúc xắc, vừa quay đầu lại, đã nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Hoàng Chiêu Nguyệt còn tưởng rằng người này nhận ra nàng. Ai ngờ sau khi người này đi đến, hoàn toàn lấy một loại ánh mắt kính nể nhìn về phía Bạch Xuy Tuyết: “Lợi hại! Hai vị đạo hữu giả trang thật sự rất lợi hại, lại có thể giả được tám chín phần khí chất bộ dạng của cá chép đỏ và cá chép đen. Nhất là người huynh đệ này, vứt bỏ cái tôi của mình, không tiếc giả thành cá chép đen xui xẻo!”
Trong sòng bạc, ai sẽ mong mình bị thua? Cho nên tất cả mọi người đều rối rít nhờ quan hệ với thị vệ Nhạn thành mua mặt nạ cá chép đỏ, ý đồ dính chút vận may của đại lão cá chép đỏ, để cầu cho mình thắng liên tục trong sòng bạc.
Đây cũng là nguyên nhân trong Kim Ngân phường lại có nhiều cá chép đỏ như vậy, trái lại cá chép đen tạm thời cũng chỉ có một Bạch Xuy Tuyết mà thôi.
Người nọ vẫn còn tiếp tục nói: “Hai vị đạo hữu, tuy nói cá chép đỏ và cá chép đen góp thành một đôi mới là nguyên hình nguyên mẫu, nhưng ta khuyên đừng giả trang cá chép đen, nếu không lỡ dính vận xui thì thật sự không tốt! Chúng ta cũng không có một đại lão cá chép đỏ đến hộ giá đâu!”
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Nhưng bọn họ vốn chính là nguyên bản mà?