[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 119 - Chuong 119

Bây giờ trên người Hoàng Chiêu Nguyệt rất nghèo, chỉ còn lại mười lượng mà Bạch Xuy Tuyết cho mình, vì vậy tìm bài lắc xúc xắc đánh lớn nhỏ gần đó. Lại cùng nhau hợp tác, dùng mười lượng bạc thắng về đống bạc.

Người hôm nay xem xong đổ thạch đi theo sau bọn họ, trong đó có người chưa từng thấy qua được sự lợi hại của đại lão cá chép đỏ đêm qua. Hôm nay thấy tận mắt đại lão đánh đâu thắng đó, vô cùng kinh ngạc thán phục!

Nhất là mỗi lần đại lão đánh cược đều sẽ cố gắng dạy đổ thuật cho cá chép đen, thật làm cho người ta cảm động!

Vì vậy, mọi người bắt đầu vừa hâm mộ vừa vui vẻ theo sát đại lão kiếm tiền, ngay cả Linh Tu và Kỷ Phù cũng đục nước béo cò đặt tiền vào.

Dù sao là bạc! Không kiếm đúng là ngốc!

Chỗ bàn lắc xúc xắc này bị người ta kiếm lời một trận, ngay cả chủ quản đi đến cũng không biết nói gì.

Chủ quản than thở.

Làm nghề này của bọn họ, sợ nhất là người có vận may tốt như được ông trời giúp sức, nói là Nhạn Thánh trời sinh cũng không quá đáng.

Lúc này Hoàng Chiêu Nguyệt vẫn chơi mười lần, kiếm khoảng mấy chục ngàn lượng mới dừng tay.

Nàng liếc nhìn khu vực ném tên vào bình rượu ở sau lưng nhà cái cách đó không xa, nhìn thấy một ít đồ trang sức xinh đẹp của nữ tu nếu ném trúng bình, nói: “Tiểu Xuy, ta muốn đi chơi ném tên vào bình rượu.”

Bạch Xuy Tuyết lên tiếng đáp lại: “Được.”

Hai người lại dời trận địa, đi đến khu vực ném tên vào bình rượu.

Sau khi trải qua một trận lắc xúc xắc đặt đâu thắng đó, phía sau bọn họ lại có thêm mấy người muốn đi kiếm tiền, tạo thành một cái đuôi nhỏ.

Khu vực ném tên vào bình và khu vực bắn tên của Kim Ngân phường tương tự, đều là mấy thứ tiêu tiền giải trí.

Chỗ khác chính là, ném tên vào bình là đặt bình hoa miệng nhỏ làm bằng đồng ở dưới đất, tổng cộng có ba mươi cái. Mỗi cái bình hoa dán một con số, đặt lộn xộn. Tường ở phía đối diện treo phần thưởng tương ứng với con số.

Có búp bê xinh đẹp, đồ trang sức, dây cột tóc tinh xảo, tua kiếm, trang sức trang trí, hà bao,… thậm chí còn có bánh ngọt lạnh do Kim Ngân phường đặc biệt làm ra.

Ném tên vào bình được nhiều nữ tu thích, cho nên đồ bên trong cũng hết sức tinh xảo xinh đẹp.

Miệng của bình hoa rất nhỏ, bên trong khu vực ném tên vào bình không có cách nào dùng linh lực được, có nhiều tình huống tu sĩ ném nhiều lần không trúng.

Một mũi tên cũng là năm lượng bạc, một lần có thể mua mười mũi tên.

Những tên cờ bạc đi theo phía sau tình nguyện đi bắn tên cũng không muốn ở nơi không kiếm được tiền này. Bọn họ nhìn mấy phần thưởng trang sức tinh xảo kia chỉ cảm thấy ngây thơ, lại hoàn toàn không phù hợp với khí chất đại lão.

Hoàng Chiêu Nguyệt làm một con cá mắm tinh xảo, rất thích mấy món đồ nhỏ xinh đẹp. Nàng bỏ tiền mua mười mũi tên, cho Bạch Xuy Tuyết năm mũi.

Nàng ném mũi tên của mình, nhiều lần đều vô cùng chính xác, trong tay có thêm dây cột tóc màu xanh, đồ trang sức lông vũ màu xanh, búp bê hình con cừu, còn có hai vật treo hình con cá chép,

Bạch Xuy Tuyết thấy nàng ném xong, hỏi: “Tiểu Chiêu muốn cái gì?”

Hoàng Chiêu Nguyệt chỉ vào bình hoa ở một góc nhất: “Số ba mươi! Bánh ngọt vỏ lạnh!”

Bạch Xuy Tuyết đáp một tiếng, cầm mũi tên, không nghiêng lệch ném trúng vào trong bình hòa số ba mười.

Ném tên vào bình càng dựa vào kỹ xảo của bản thân, độ chính xác của Bạch Xuy Tuyết cao, nhất định chính là chỉ đâu thắng đó.

Năm mũi tên đã ném xong.

Hoàng Chiêu Nguyệt chơi rất vui vẻ.

Chờ sau khi chủ quán lại đưa mười món vật phẩm khen thưởng đến, Hoàng Chiêu Nguyệt lại mua mười mũi tên, tiếp tục vui vẻ chơi ném mũi tên vào bình với Bạch Xuy Tuyết.

Từng vòng từng vòng ném tên vào bình.

Mọi người ở phía sau cũng sắp buồn ngủ rồi, thật sự không ngờ được ra đại lão tàn sát bốn phía sòng bạc lại có thể ngây thơ như vậy, lại chơi loại trò chơi mà nữ tu mới chơi, mà nam sủng cá chép đen kia lại không biết mệt chơi với nàng…

Chơi ném tên vào bình lại không thể thắng tiền, tuy nói được một ít đồ tinh xảo, nhưng trang sức của cửa hàng bên ngoài cũng có thể mua được, còn rẻ hơn chỗ này, ném tên vào bình thú vị như thế?

Mọi ngươi không hiểu sự vui vẻ ngây thơ của đại lão, chẳng qua dần khâm phục nam sủng cá chép đen có thể chơi không biết mệt với đại lão.

Bọn họ nghe tiếng cười nói phía trước, đang ngủ gà ngủ gật giật mình một cái, đột nhiên nghĩ ra gì đó.

Không trách nam sủng phế vật lại được đại lão cưng chiều như vậy, chỉ bằng sự ngây thơ vui vẻ này, đại lão đã nguyện cưng chiều hắn rồi!

Kỷ Phù kiếm được tiền về, còn kiếm được cốt truyện. Vẻ mặt dưới lớp mặt nạ gần như điên cuồng, cầm quyển sổ viết thoăn thoắt.

Chờ hai người phía trước cuối cùng cũng dừng chơi lại, nàng ấy viết một câu tổng kết theo thân phận người viết: “Ta sai rồi ta sai rồi! Ta vẫn cho là đây là sủng ái một chiều, không nghĩ đến nam sủng cá chép đen lại dùng sự dịu dàng của mình yên lặng bầu bạn bên đại lão cá chép đỏ, thậm chí còn chơi không ngừng trò ngây thơ nhàm chán này với cá chép đỏ, làm cho đại lão vui vẻ.”

Sau đó nàng ấy cảm khái một câu về nam sủng cá chép đen: “Ngươi cũng thật quá yêu nàng!!”

Sau trận đánh cược ở Kim Ngân phường, danh tiếng của đại lão cá chép ở sòng bạc Nhạn thành hoàn toàn vang xa.

Người người đều muốn trở thành nam sủng cá chép đen của đại lão, kết quả là mặt nạ cá chép đỏ và cá chép đen trực tiếp cháy hàng không đủ bán, trong sòng bạc tùy ý có thể thấy được hai loại mặt nạ này.

Kỷ Phù điên cuồng ghi chép nhận ký ngọt ngào âm thầm giữa hai người, cùng ngày sau khi trở về với Linh Tu, mới phát hiện cá chép đỏ và cá chép đen chính là tiểu cô nương Đan tu và đồng bọn của nàng!

Nàng ấy lại ở tại chỗ lấy Phục ma cầm ra khảy một bài cho Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết, bằng vào sự bền bỉ nhiệt tình của mình, thỉnh thoảng đi lên soát cảm giác tồn tại, đưa chút đồ ăn ngon, đưa chút tiểu thuyết mình tự viết, cuối cùng thiết lập được quan hệ với đại lão.

Tất nhiên, danh chính ngôn thuận đi theo đại lão không chỉ có truyện để viết, còn thắng được rất nhiều tiền!

Bình Luận (0)
Comment