Ngày hôm sau.
Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết đã hẹn xong cùng nhau đi đến đại đấu trường.
Hôm nay mặt nạ cá chép đỏ và cá chép đen rất thịnh hành ở Nhạn thành, phố lớn hẻm nhỏ cũng có thể nhìn thấy, làm cho mặt nạ trên mặt của Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết trở nên bình thường rất nhiều.
Bởi vì tin tức có Ma tu trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa ở Nhạn thành, mười mấy ngày nay, trên đường hơi có vẻ chen chúc, luôn luôn sẽ có người yên lặng bị giết chết.
Thị vệ Nhạn thành mặc hắc giáp tuần tra càng chặt hơn.
Trên đường người đến người đi vội vã, ai cũng âm thầm đề phòng, bầu không khí trong Nhạn thành đã trở nên căng thẳng hơn nhiều.
Kỷ Phù và Linh Tu đi không xa không gần tổ hai người đại lão ngọt ngào, Kỷ Phù tiện tay mang theo một quyển sổ, trong mắt lộ ra vẻ tò mò, mang theo chút thăm dò cười nói: “Linh Tu, đổi tính rồi? Gần đây hình như ngươi đặc biệt phối hợp với ta?”
Linh Tu không trả lời, hắn ta tỉnh bơ liếc nhìn bóng người đơn bạc của thiếu niên ở phía trước, dưới đáy mắt có chút suy nghĩ sâu xa, hỏi: “Ngươi ở trong phường đánh bạc và thanh lâu có phát hiện gì không?”
“Có thể phát hiện gì?” Kỷ Phù bất đắc dĩ nhún vai: “Không thăm dò được tin tức nào hữu dụng, Thậm chí ta còn đi mấy nơi tiểu quan dạo một vòng, Ma linh dẫn cũng không có phản ứng gì.”
Ma linh dẫn là tiên khí trước khi đi cung chủ Thủy Ngô cung giao cho Kỷ Phù, có thể cảm ứng được Ma tộc có tu vi Phá Hư cảnh trở nên.
Mặt nạ Nhạn thành có thể che giấu khí tức, nhưng không gạt được tiên khí Ma linh dẫn. Ma linh dẫn không vang, thì chứng minh không có Ma tu có tu vi như vậy xuất hiện.
Linh Tu gật đầu một cái, lại ngước mắt nhìn về phía hai người ở phía trước.
Ngay sau đó hắn ta nghe được Kỷ Phù thở dài một tiếng: “Ai, chẳng qua…”
Lỗ tai của Linh Tu khẽ nhúc nhích, cho là nàng ấy phát hiện ra thứ gì đó, lập tức quay đầu nhìn lại.
Kỷ Phù lại gần, nhỏ giọng nói: “Chẳng qua… Linh Tu, ta nói với người, cô nương và tiểu quan ở Nhạn Thành thật sự không tệ, nhất là lỗ tai và đuôi, sờ rất thích. Vừa mềm vừa đáng yêu, còn sẽ chủ động tán tỉnh người ta. Nếu không lần sau ngươi đi theo ta vào xem thử? Ta mời khách!”
Linh Tu: “…”
Hắn ta bình tĩnh quay mặt sang chỗ khác.
Quả nhiên hắn ta không nên trông cậy từ miệng Kỷ Phù có được tin tức hữu dụng gì.
“Nửa tháng đã qua.” Linh Tu dùng phương pháp truyền âm đặc biệt nói với nàng ấy: “Lúc trước sư tôn lấy được tin tức chính xác, Ma tu trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa ngay tại Nhạn thành, nhất định là trốn ở góc nào, thời gian dành cho chúng ta cũng không nhiều. Muốn thật sớm thí nghiệm một ít phương pháp, bắt được Ma tu trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa.”
“Lần này Nhạn thành mở đại hội có lợi cũng có hại.” Kỷ Phù truyền âm: “Nhạn thành quá lớn, nếu như ngày đó Ma tu trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa thật muốn trốn tránh ẩn náu, tạm thời chúng ta cũng không thể—“
“Kỷ Phù.” Đột nhiên Linh Tu cắt đứt lời của nàng, “Người thử đi đến trước mặt vị thiếu niên mang mặt nạ cá chép đen tên là Tiểu Xuy kia đi.”
Nghe vậy, Kỷ Phù trợn to hai mắt.
Một giây sau, nàng ấy giơ tay che ngực, mặt đầy vẻ đau lòng nói: “Trời ạ? Linh Tu ngươi có còn là người không? Người ta chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi thôi! Làm sao có thể có liên quan với Ma tu lớn tuổi trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa chứ!”
Linh Tu: “…. Chẳng qua là ta cảm thấy hắn có chút vấn đề.”
“Ma Linh dẫn lại không vang, có vấn đề gì!?” Kỷ Phù gõ quyển sổ nhỏ trong tay mình, “Linh Tu, ta có mắt nhìn, quan sát nhiều ngày như vậy, không thể nào có vấn đề! Đại lão và nam sủng mà ta thích, tuyệt đối không có vấn đề được!”
“Toàn Nhạn thành có vấn đề, thì hai người này cũng sẽ không có vấn đề gì!” Kỷ Phù vỗ ngực, chân thành nói.
Đầu Linh Tu hơi đau, hắn ta giơ tay lên ấn một cái.
Hoàn toàn không trông cậy được vào đồng đội heo thích viết tiểu thuyết thích xem tình yêu của người khác này, hắn ta quyết định đích thân đi thử một chút.
Một tổ bốn người, một trước một sau đi vào đại đấu trường của Nhạn thành.
Nếu nói những sòng bạc của Nhạn thành là nơi đánh cược bằng bạc, vậy thì đại đấu trường của Nhạn thành, chính là nơi duy nhất đánh cược bằng linh thạch ở Nhạn Thành.
Nơi này âm thầm nuôi dưỡng một nhóm tu sĩ, trận đấu giữa các tu sĩ, thỉnh thoảng cũng sẽ có trận đấu giữa Nhân tộc và Ma tộc, có thể cược thắng hay cược thua, cược chết hoặc cược sống. Tương tự với đánh cược hắc quyền ở hiện đại.
Hắc quyền: Là tranh giải quyền anh có tính chất phi pháp, không có quy tắc, có thể đánh chết người, bị pháp luật cấm.
Nếu như tu sĩ trên khán đài có hứng thú, có thể ghi tên trở thành đấu giả của đại đấu trường, được sắp xếp vào sân.
Người thắng có thể được một khoản khen thưởng linh thạch không rẻ, người thua, có lẽ sẽ bỏ mạng.
Đại đấu trường Nhạn thành, là lực lượng, là máu tươi là tiền bạc cuồng hoan.
Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết ở cửa vào của đại đấu trường thanh toán phí vào, hai người đi theo khúc quanh bên phải bước lên cầu thang đi vào, xung quanh là hội trường tràn đầy sự gào thét và kích động, trái phải đều là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
“Đánh chết hắn! Nhanh đập vào mặt hắn!”
“Số mười lăm phải chống đỡ, lão tử mua ngươi thắng! Đánh nát hắn cho ta!”
Những tay cờ bạc này, tròng mắt sáng kinh người, hưng phấn gân cổ hô hào, kích động đến mức ngũ quan trở nên dữ tợn vặn vẹo.
Người xung quanh rất nhiều, Hoàng Chiêu Nguyệt đi đến kéo ống tay áo của Bạch Xuy Tuyết, để tránh hắn đi lạc.
Nhưng vào lúc này, trong đầu nàng hiện ra một câu nói.
Phải chủ động, nhưng phải như gần như xa!
Vì vậy nàng quả quyết từ trong nhẫn trữ vật lấy dây nhân duyên màu đỏ, đưa đầu còn lại cho hắn.
Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn thẳng bình tĩnh nói: “Tiểu Xuy, nơi này quá nhiều người, có dây nhân duyên buộc vào, chúng ta sẽ không dễ dàng tách nhau ra.”
Bạch Xuy Tuyết gật đầu, hắn nắm một đầu dây nhân duyên, cùng Hoàng Chiêu Nguyệt rót linh khí vào, dây màu đỏ như có sinh mạng tự nhiên quấn vào cổ tay hai người.