Nữ tử mặc váy xanh mang mặt nạ chim tước lui về phía sau hai bước, lui đến bên cạnh một vật phẩm cao chừng một người, cười nói: “Vật phẩm cuối cùng của buổi bán đấu giá tối nay của đại đấu trường Nhạn thành ta, chắc hắn các vị khách quý đã chờ đợi rất lâu rồi!”
Nàng ta chậm rãi kéo tấm vải đỏ xuống, lộ ra vật bên trong. Đó là một khôi giáp toàn thân đen nhánh, trong lúc mơ hồ, giống như có ám quang lóe lên, một cổ lực lượng áp bách đập vào trong mắt.
Nữ tử nói: “Đây chính là một khôi giáp tiên khí, còn dùng da và gân cốt của Ma giao chế tạo thành! Trong đám tiên khí phòng ngự có năng lực phòng ngự thượng thừa, có thể chịu được ba kích toàn lực của Thiên Nhân cảnh. Nếu Ma tộc sử dụng, năng lực phòng ngự có thể tăng gấp đôi. Giá khởi điểm, ba triệu linh thạch hạ phẩm!”
Hoàng Chiêu Nguyệt biết Ma linh khải này thích hợp với Tiểu Xuy, nhưng vừa nghe được giá khởi điểm, thiếu chút nữa không nhịn được mà chảy ra giọt nước mắt nghèo khó.
Nàng vô cùng quyến luyến nhìn khôi giáp, ngưỡng đầu, thấp giọng an ủi người bên cạnh: “Tiểu Xuy, ngày sau ta có tiền sẽ mua cái tốt hơn. Hoặc là chờ chúng ta gặp được sư tôn của ta, ta để cho sư tôn luyện chế cho người một cái.”
Bạch Xuy Tuyết hơi cảm thấy buồn cười, cũng an ủi nàng: “Tiểu Chiêu, những cái này đều là vật ngoài thân, trước kia ta đều không có, sau này cũng không cần thiết đâu.”
Hoàng Chiêu Nguyệt lại sinh ra lòng thương tiếc.
Nghe đi, Tiểu Xuy thật là hiểu chuyện biết bao! Trước kia không có… Là ở trong môn phái nhỏ bị áp bức không được phát linh thạch tu luyện, chớ nói chi là linh khí phòng ngự gì đó.
Hoàng Chiêu Nguyệt còn nhớ lần đầu tiên gặp, Tiểu Xuy chính là một Phù tu yếu ớt, trên người ngay cả món linh khí phòng ngự cơ bản nhất cũng không có.
“Sau này sẽ có!” Hoàng Chiêu Nguyệt bóp tay nói: “Người khác không có, nhưng Tiểu Xuy phải có.”
Bạch Xuy Tuyết hơi cong môi mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Được, đều có, Tiểu Chiêu cũng phải có.”
Lúc hai bạn nhỏ này vì trang bị của đối phương mà ngươi một lời ta một lời, món tiên khí Ma linh khải trên đài kia đã bước vào trận tranh đoạt cuối.
Vốn là người tranh đoạt có rất nhiều, người trong phòng bao đến đều vì thứ này, chẳng qua hôm nay giá quá cao, đã vượt qua giá cả tự thân của Ma linh khải, trên buổi đấu giá dần dần truyền đến tiếng thở dài.
Nữ tử váy xanh lớn tiếng nói: “Được! Khách quý phòng số ba ra giá tám trăm vạn linh thạch hạ phẩm!”
“Khách quý phòng số hai ra giá một ngàn linh thạch hạ phẩm!”
“Khách quý phòng số ba ra giá một ngàn một trăm vạn linh thạch!”
“Khách quý phòng số hai ra giá một ngàn ba trăm vạn linh thạch hạ phẩm!”
Giọng nói hơi có vẻ kích động của nữ tử váy xanh vang vọng tại chỗ.
Phòng bao số ba.
Người nam nhân mang mặt nạ hắc long không ra giá nữa, sắc mặt gã âm trầm, một cước đám cho nam nhân trung niên bên cạnh đang khom lưng xin lỗi té lộn mèo.
“Phế vật! Ở Nhạn thành nhiều năm như vậy, tài sản chỉ có một ngàn một trăm vạn linh thạch hạ phẩm?”
“Điện hạ, là ta sai.” Người nam nhân trung niên run rẩy thân thể còng lưng, không ngừng nói xin lỗi Phó Nghiêu.
“Giá trị cao nhất của Ma linh khải này cũng chỉ là sáu bảy trăm vạn linh thạch hạ phẩm, một ngàn ba trăm vạn này chính là ra giá gấp đôi!” Phó Nghiêu giống như nhớ đến cái gì đó, cúi đầu âm trầm nói: “Cho dù ta là Ma tu, cũng sẽ không mua một Ma linh khải mắc như vậy? Trừ phi là Ma tu bị thương nặng, không thể không dùng Ma linh khải để bảo vệ tính mạng.”
Ngón tay đang bóp cổ người nam nhân trung niên của gã, từ từ xiết chặt.
Trên trán nam nhân trung niên dần nổi gân xanh, con ngươi trợn to, hai tay quơ quào về phía trước, cầu xin tha thứ: “Điện hạ… Điện hạ…”
Trong con ngươi tối tăm của Phó Nghiêu tràn đầy dữ tợn, gã thoáng buông lỏng ngón tay ra, giọng nói lạnh lẽo giống như đến từ địa ngục làm cho người ta sợ hãi: “Nói, Thời Việt ở chỗ nào?”
Người trung niên run rẩy nói: “Không… Không biết.”
“Không biết?” Phó Nghiêu cười một tiếng, ngón tay càng dù sức, trực tiếp bẻ gãy xương cổ của người trung niên.
Gã cầm lấy nhẫn trữ vật của người trung niên, đếm một chút, đúng là bên trong chỉ có một ngàn một trăm vạn linh thạch.
Nhưng Phó Nghiêu hoàn toàn không tin người này ở Nhạn thành nhiều năm như vậy chỉ có thể tích góp được từng chút này, sợ là tích góp lớn đã sớm ở dưới mi mắt của gã giấu diếm, giao cho tiểu súc sinh Thời Việt kia rồi.
Dù sao tiểu súc sinh Thời Việt kia, mới chính là con cháu có huyết mạch Ma vương chân chính.
Chuyện Bảng Xếp Hạng Thiên Địa lần này, Ma Vương phái gã và Thời Việt, lẫn vào Vân Cảnh thánh địa, đợi thời cơ, âm thầm diệt trừ tu sĩ Nhân tộc trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa.
Phó Nghiêu không có bao nhiêu hứng thú đối với chuyện giết Nhân tộc trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, nhưng trái lại gã lại vô cùng hứng thú đối với chuyện giết Thời Việt. Chỉ cần Thời Việt chết, vị trí Ma vương tương lai sẽ rơi vào tay gã.
Ai ngờ tiểu súc sinh Thời Việt này vận may tốt, trọng thương chạy đến Nhạn thành, cho dù gã có âm thầm truyền tin đến Vân Cảnh thánh địa, hoặc là tung tin tức bên trong kính Linh thông, cũng không lục soát được bất kỳ tung tích gì của Thời Việt.
Cặp mặt đen ngòm kia của Phó Nghiêu tràn đầy tức giận, gã đá một cước vào thi thể của nam nhân trung niên kia.
Không trách không tìm được tiểu súc sinh kia, có lẽ là len lén liên lạc với Ma tu này, giấu diếm gã.
Nếu không phải tối nay cạnh tranh Ma Linh khái này, cái giá quá cao bộc lộ ra một chút chuyện, có lẽ gã sẽ không tìm được tung tích của Thời Việt!
Phó Nghiêu chắc chắn, trừ Ma tu ra, Yêu tộc và Nhân tộc sẽ không lấy cái giá gấp đôi này để mua Ma linh khải.
Sau khi gã đi theo Thời Việt vào Nhạn thành, đã sớm âm thầm triệu tập tất cả Ma tu trong thành, Ma tu giàu có nhất đều ở chỗ này của gã, không có Ma tu nào có khả năng ra giá cao hơn.
Trừ phi… Có Ma tu len lén giấu giếm, hơn nữa còn âm thầm đưa linh thạch cho Thời Việt!
Thời Việt bị thương nặng, trong thời gian ngắn không có cách nào sử dụng ma khí, là lúc cần Ma linh khải để bảo vệ tính mạng.
Lúc này trên chỗ đấu giá, nữ tử váy xanh đã tuyên bố Ma linh khải thuộc về khách quý phòng bao số 3 với giá một ngàn ba trăm vạn linh thạch hạ phẩm.
Phó Nghiêu cười lạnh, đầu ngón tay dâng lên một ngọn lửa màu đen, rơi trên thi thể của nam nhân trung niên kia: “Vì Huyết mạch của Ma vương mà chết, trái lại ngươi cũng rất trung tâm!”