[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 131 - Chuong 131

Hoàng Chiêu Nguyệt ăn xong trái cây, vỗ vỗ lòng bàn tay, lúc đang chuẩn bị lấy khăn lau, đột nhiên cảm giác được một trận xao động đến từ Thần Hỏa kiếm.

Còn không đợi nàng kịp phản ứng, một giây sau, trong bóng tối âm trầm, một thanh trường thương đi nhanh đến với tốc độ xé gió, mũi thương sáng như tuyết, lóe lên hàn quang.

Cùng lúc đó, một chuôi kiếm bình thường dưới đuôi có gắn một tua rua con cá phá không mà ra, lưỡi kiếm trực tiếp chém tới mũi thương đến gần kia, phát ra tiếng va chạm chói tai.

Dưới sự công kích bình thường của chuôi trường kiếm kia, thân thương đen nhánh run rẩy kịch liệt, bị đánh lui về phía sau.

Phó Nghiêu hơi có chút kinh ngạc.

Hoàng Chiêu Nguyệt cũng kinh ngạc.

Bây giờ bán thần khí đều đã có thể tiến hóa đến mức có thể chủ động đi ra chém người rồi sao?

Sau khi khiếp sợ ngắn ngủi, Hoàng Chiêu Nguyệt thấy được Thần Hỏa kiếm của mình một mình cũng có thể đánh qua đánh lại với đối phương, không rơi xuống thế hạ phong chút nào.

Vì vậy nàng trực tiếp không xen vào, kéo Bạch Xuy Tuyết đến gần bên cạnh, đi qua một bên ngồi chồm hổm, lại lấy ra hai quả đào khô, ngươi một quả ta một quả, vui vẻ xem náo nhiệt.

Hoàng Chiêu Nguyệt càng xem càng hài lòng.

Đánh rất tốt.

Tiểu Chiêu kiếm đã trở thành một thanh kiếm thành thục rồi, biết tự bình động rồi.

Phó Nghiêu giơ thương lên không ngừng ngăn cản chuôi trường kiếm kỳ quái này đánh đến, ma khí quanh quẩn trên mũi thương, nhưng không có cách nào chặt đứt thanh kiếm này.

Bạch Xuy Tuyết cắn một miếng hết nửa quả đào khô, hắn nhìn ra Ma tu này đã bị thương nặng, vì vậy ung dung đánh ra một tấm phù Diệt ma. Phó Nghiêu tránh thoát phù Diệt ma, lại không tránh được Cổ phù bút màu vàng đánh tới sau phù Diệt ma kia.

Phù bút màu vàng khắc long văn chính xác đâm xuyên qua bả vai của gã, đau đến mức làm tay cầm trường thương của Phó Nghiêu chậm lại một chốc lát.

Hoàng Chiêu Nguyệt ăn xong đào khô, nàng nhắm ngay thời cơ này, vươn hai ngón tay ra, dùng linh khí khống chế Hỏa Thần kiếm, thi triển kiếm chiêu của Hỏa thần kiếm, đâm cho Phó Nghiêu một kiếm.

Mặc dù Phó Nghiêu có thể tránh được, không bị đâm vào chỗ yếu hại, nhưng vẫn chịu một nhát của Thần Hỏa kiếm.

“Nhân tộc hèn hạ vô sỉ!” Phó Nghiêu liên tục bị tu sĩ Nhân tộc gây thương tích, đau đến mức ngũ quan trở nên đáng sợ dữ tợn.

Gã nghiêng đầu thấy hai người này vẫn có thái độ nhàn tản, gặp biến không sợ hãi, cực kỳ giống tu sĩ đại lão Nhân tộc.

Trong lòng Phó Nghiêu hoảng hốt, hai tay thi triển ma khí, dùng sức đánh văng Thần Hỏa kiếm và Cổ Phù bút trên người, run sợ bóp vỡ vật bảo vệ tính mạng lợi hại nhất của mình, nhanh chóng chạy trốn.

Tốc độ kia sắp thành tàn ảnh rồi.

Bạch Xuy Tuyết nhìn một cái, rất thành thực nói: “Không đuổi kịp.”

“Còn một nén nhang nữa là đến giờ giới nghiêm, đuổi nữa cũng sẽ bị bắt đi thủ biên giới!” Hoàng Chiêu Nguyệt thỏa mái đứng dậy, cười nói: “Chúng ta đã thanh toán ba tháng tiền phòng ở khách điểm Nhạn Thánh rồi.”

Nàng vươn tay về phía trước, Tiểu Chiêu kiếm bất đắc dĩ bay về trong tay nàng, còn phát ra tiếng bất mãn ông ông.

“Thật giỏi nha! Ngươi đã là Tiểu Chiêu kiếm thuần thục, đã biết bảo vệ đồng bạn của mình. Sau này nếu gặp nguy hiểm, Tiểu Chiêu kiếm cũng phải giống như hôm nay đứng ra bảo vệ ta nha.” Hoàng Chiêu Nguyệt vừa dùng khăn tay lau vết máu trên thân kiếm, vừa cười híp mắt khen ngợi nó.

Bạch Xuy Tuyết nhìn về phía Tiểu Chiêu kiếm của Hoàng Chiêu Nguyệt, lại nhìn Cổ Phù bút màu vàng cũng nhuốm máu trong tay mình, cong ngón tay gõ một cái vào thân bút một cái, nhíu mày, mặt lộ vẻ trầm tư.

Tiểu Chiêu kiếm gần đến ngụy thần khí đã thông linh như vậy, sao phù bút bán thần khí của hắn lại kém xa như vậy?

Bạch Xuy Tuyết thấy Cổ Phù bút không nhúc nhích, không nhịn được thở dài: “Ngươi biết không? Một cây phù bút thuần thục, phải tự học cách tự vẽ phù triện.”

Cổ Phù bút tự giác mình không phải một thanh kiếm múa tới múa lui, chẳng qua chỉ là một cây Phù bút yểu điệu mà thôi, ở trong tay Bạch Xuy Tuyết ngay cả động cũng lười động, trực tiếp lựa chọn nằm thẳng.

Hoàng Chiêu Nguyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Tiểu Xuy thật ngây thơ, mặc dù Phù bút màu vàng kia nhìn cũng biết là vật không bình thường, nhưng của nàng là bán thần khí đó!

Khẳng định vận dụng pháp khí sẽ thành thục hơn.

Hoàng Chiêu Nguyệt vừa cười vừa lau vết máu trên thanh kiếm, Tiểu Chiêu kiếm vô cùng bất mãn nhúc chích chuôi kiếm, làm cho tua rua cá trên chuôi kiếm lúc ẩn lúc hiện.

Theo sự đung đưa của kiếm, Hoàng Chiêu Nguyệt thấy được một viên hạt châu màu xám tro ảm đạm núp bên trong lóe lên chút ánh sáng màu nhạt.

Trong đầu nàng có một đạo linh quang vọt qua, ngón tay tự nhiên nắm chặt kiếm, thấy rõ ràng Thận châu ảm đạm bên trong chuôi kiếm kia cũng đang đung đưa, dưới ánh trăng bao phủ, phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”

CMN! Thận châu phát sáng!

Không trách hôm nay Tiểu Chiêu kiếm lại chăm chỉ như vậy, thì ra là đang nói giúp cho Thận châu mà nàng mang về!

Hình như Tiểu Chiêu kiếm có thể cảm nhận được tâm trạng thay đổi của Hoàng Chiêu Nguyệt, nó kiêu ngạo quơ quơ thân kiếm, sau đó chủ động biến thành một luồng xích quang bay trở về.

Hoàng Chiêu Nguyệt đang suy nghĩ làm thế nào để cho bảo bối này giúp cho Thận châu lại sáng lên lần nữa, nàng mới vừa lẩm bẩm đôi câu với Bạch Xuy Tuyết, Linh Tu và Kỷ Phù đi theo ma huyết đuổi đến đây.

Vết máu ở chỗ này bị cắt đứt.

Bọn họ không nhìn thấy Ma tu, chỉ thấy trên đường có hai tu sĩ chậm rãi đi đến chỗ này.

Linh Tu vội vàng tiến lên: “Xin hỏi đạo hữu, có nhìn thấy một người bị thương…”

Hắn ta còn chưa nói xong, sau khi thấy rõ lối ăn mặc và mặt nạ của Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết, hơi có chút bất ngờ nói: “Là các ngươi?”

Ở phía sau Kỷ Phù ôm Phục ma cầm, vui vẻ nói: “Ai? Là Tiểu Chiêu và Tiểu Xuy! Sao các ngươi lại ở chỗ này?”

Vừa nói xong, nàng ấy lập tức đánh hơi được một cổ mùi máu tươi quen thuộc, vì vậy nàng ấy hạ mắt nhìn khăn tay dính vết máu trên tay Hoàng Chiêu Nguyệt kia.

Mới vừa rồi Linh Tu và Kỷ Phù giao thủ với Phó Nghiêu, đều nhận ra khí tức của vết máu này, hai bên thận trọng nhìn nhau một cái.

Bình Luận (0)
Comment