Hai người theo người hầu Yêu tu xuyên qua một hành lang dài mờ tối, phía trước có ánh sáng chiếu vào, tầm mắt dẫn trở nên rộng rãi.
Đập vào mắt là một vùng hình tròn cực kỳ trống trải, còn lớn hơn cả khán đài bên ngoài. Người xung quanh không được coi là nhiều, lầu hai ở phía trên là phòng nghỉ ngơi, lầu ba là phòng chăm sóc tu sĩ của đại đấu trường.
Trước lan can của lầu hai treo một tấm thủy tinh, phía trên nhất hiện ra trận thi đấu thứ bảy, cùng với số thứ tự của hai bên so đấu, phía dưới chính là hình ảnh đánh nhau kịch liệt trên sàn đấu.
Người hầu Yêu tu vừa đi vừa giới thiệu cho bọn họ: “Ngày sau đấu giả có thể hẹn ngày so đấu trước một ngày với đại đấu trường của chúng ta. Nếu có người đồng ý so đấu, chúng ta sẽ gặp báo cho các vị biết, đến ngày đó các vị lại đến tiến hành so đấu là được.”
Người hầu dẫn bọn họ đến trước một cái quầy lộ thiên, nói với nữ tử mang mặt nạ linh dương: “Sắp xếp trận so đấu cho hai vị đấu giả mới này.”
Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết chiếm được chỗ tốt của người mới, bị chia ra xếp vào trận thứ tám và thứ chín.
Số thứ tự thi đấu của Hoàng Chiêu Nguyệt là 340, số thứ tự của Bạch Xuy Tuyết là 341.
Chỉ có thắng được năm mươi trận, tỷ lệ chiến thắng tăng lên 90 % trở thành Bá vương mới có tên của mình.
Giống như Bá vương Hoa Hoa, hoặc Bá chủ Bạch Vũ.
“Chúc hai vị tân đấu giả thi đấu vui vẻ.” Thiếu nữ mỉm cười đưa số thẻ thứ tự cho hai người.
Hai người nhận lấy thẻ thứ tự, bắt đầu ở chỗ này tìm tung tích của Bạch Vũ.
Lúc này trên sân đấu đang tiến hàng trận đấu thứ bảy, sau khi Bạch Vũ xuống đài còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi, ở chỗ cầu thang bị một thiếu niên áo hoa màu xanh da trời ngăn cản.
Hắn ta chống eo, cười to ha ha ha: “Bạch Vũ, hôm qua sau khi thử đấu vũ một lần, có phải cảm giác rất tốt không? Ta thấy vũ kỹ hôm nay của ngươi có tiến bộ, là một nhân tài trong đấu vũ, ngày khác chúng ta lại luận bàn?”
Thời Việt cẩn thận suy nghĩ một chút, ca ca thích so đấu như vậy, hắn ta còn phải học thêm luyện nhiều, không thể xảy ra tình huống bất ngờ như hôm nay được.
Người trước mặt hắn ta chính là người sáng lập ra đấu vũ của đại đấu trường, nhất định sẽ càng am hiểu nhiều loại nhảy múa hơn. Vì vậy Thời Việt liếc nhìn Hoa Hoa, hỏi: “Có thể so tài, nhưng ta muốn biết còn có những loại nhảy múa nào?”
“Ngươi hỏi ta cái này thì đúng người rồi! Nào nào, ta nói cho ngươi biết.” Thiếu niên áo hoa nhiệt tình kéo Thời Việt đến bên góc tường, hai người ngồi chồm hổm ở nơi đó bắt đầu xì xào bàn tán.
Bạch Xuy Tuyết xuyên qua đám người, hơi liếc nhìn hai tấm lưng dưới góc cầu thang, đang chụp đầu mật mưa cái gì đó.
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Hai người đều ăn mặc theo lối tươi sáng, muốn cho người ta không nhận ra cũng khó.
Lúc đang bàn bạc nhảy gì đẹp với thiếu niên áo hoa, đột nhiên Thời Việt cảm nhận được một trận khí tức huyết mạch tương liên.
Hắn ta quay đầu lại, đôi mắt sau lớp mặt nạ lập tức sáng lên.
“Ca ca!”
Giọng nói vừa thanh thúy vừa vang dội.
Bạch Xuy Tuyết: ?
Hoàng Chiêu Nguyệt: ?
Thời Việt kích động đứng dậy, quả nhiên ca ca rất hài lòng với hắn ta, bây giờ đến tìm hắn ta, nhất định muốn đón hắn ta về nhà!
Hắn ta vui mừng, đi nhanh đến.
Bạch Xuy Tuyết kéo Hoàng Chiêu Nguyệt lùi về phía sau một bước, trong mắt lộ vẻ cảnh giác, Thời Việt lập tức dừng bước chân lại.
Hắn ta đứng ở đó, có chút hoảng sợ luống cuống, một đôi tay căng thẳng nắm vạt áo, nhỏ giọng gọi: “Ca ca…”
Bạch Xuy Tuyết nhíu mày: “Ta không phải là ca ca của ngươi.”
Thời Việt không ngờ đến ca ca lại không thừa nhận mình, vô cùng thất vọng, giống như một con thỏ tiu nghỉu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ngươi chính là ca ca của ta…”
Vốn dĩ thiếu niên áo hoa ở góc tường không muốn dính vào chuyện nhà của người ta, chỉ thấy Thời Việt gọi một tiếng ca ca với Bạch Xuy Tuyết, cái đầu nhỏ của hắn ta hơi có chút không đủ dùng rồi.
Hắn ta nói ra nghi ngờ phát ra từ linh hồn: “Bạch Vũ, tuổi của vị đạo hữu này là mười chín, tuổi của ngươi đã hai mươi mốt rồi, sao có thể là ca ca của ngươi được? Có phải nhận nhầm rồi không?”
Thời Việt ngẩn ra, hắn ta lắc đầu nói: “Đây chính là ca ca của ta, huyết mạch của chúng ta giống nhau. Hơn nữa ta mới mười sáu, sao có thể là hai mốt được?”
Thiếu niên áo hoa: ?
Cái đầu nhỏ của hắn ta lại hơi choáng rồi.
Hoàng Chiêu Nguyệt thấy Thời Việt nói chắc chắn như vậy, thử thăm dò: “Ngươi mười sáu tuổi?”
Thời Việt gật đầu: “Ừ.”
Hoàng Chiêu Nguyệt suy nghĩ có lẽ người này bị mất trí nhớ, tiếp tục hỏi: “Ngươi còn nhớ mình là ai không?”
Thời Việt lắc đầu: “Ta chỉ nhớ mình mười sáu tuổi, ngày đó khi tỉnh lại, chính là ở chỗ này rồi.”
Hắn ta nói xong, lại mừng rỡ nhìn về phía Bạch Xuy Tuyết: “Nhưng hôm nay ca ca đã đến!”
Vẻ mặt Bạch Xuy Tuyết không cảm xúc, nghiêm túc quan sát ánh mắt của Thời Việt, một đôi mắt đen rất sáng, bên trong tràn đầy vui mừng và lệ thuộc đối với hắn.
Nhất thời hắn không phân biệt được rốt cuộc đối phương nói thật hay là giả.
Bạch Xuy Tuyết hỏi: “Ngươi nói ta là ca ca của ngươi?”
Thời Việt gật đầu.
“Ngươi đi với ta.” Bạch Xuy Tuyết đi tới một góc không người, vẫy tay với hắn, “Đưa tay cho ta.”
Thời Việt ngoan ngoãn đưa tay ra.
Bạch Xuy Tuyết nhanh chóng nắm lấy cổ tay của hắn ta, truyền ma khí đồng nguyên vào, trong khoảnh khắc đó Bạch Xuy Tuyết không chỉ tìm được mệnh môn của hắn ta, còn phát hiện trong cơ thể của hắn ta bị thương rất là nghiêm trọng.
Lục phủ ngũ tạng đều bị thương nặng, mặc dù đang chậm chạp khép lại, nhưng nếu bây giờ hắn cho Bạch Vũ này một kích trí mạng, người này chắc chắn sẽ chết.
Bạch Xuy Tuyết giương mắt nhìn Thời Việt, Thời Việt đưa tay ra rồi thì không có hành động nào khác, vui vẻ ngước mắt lên, trong mắt đều là tín nhiệm đối với hắn.
Một lát sau, Bạch Xuy Tuyết thả tay xuống.
Hắn bình tĩnh nói: “Mới vừa rồi ta đã thăm dò qua, ta không phải là ca ca của ngươi.”
Nói xong, Bạch Xuy Tuyết lại đưa tới một bình thuốc nhỏ: “Mặc dù bên trong chỉ có một viên đan dược trị thương tứ phẩm, nhưng hẳn có thể dễ chịu được một chút.”
Thời Việt cầm bình thuốc nhỏ, trong mắt tràn đầy mê mang.
Hắn ta không hiểu, rõ ràng ca ca quan tâm hắn ta, vì sao lại không thừa nhận hắn ta.