Người phụ trách thấy cầm đầu là thiếu niên áo hoa, giống như không nhìn thấy, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ai ngờ, một giây sau, ba người đã giơ cao tấm ván “Tiểu Xuy tất thắng” lên đỉnh đầu, Thời Việt ít nói nhất còn kích động hô to: “Ca ca giỏi nhất! Ca ca tất thắng! Ca ca tất thắng!”
Người phụ trách bị dọa thiếu chút nữa té xuống.
Nhất thời trên khán đài cũng trở nên hỗn loạn một mảnh, những người hâm mộ cũng kích động kêu to: “Ca ca của Bạch Vũ tất thắng! Ca ca của Người điên nhất định thắng!”
Dưới đài ba người giơ tấm ván của thay phiên nhau hô lên.
Hoàng Chiêu Nguyệt hô to: “Tiểu Xuy nhất định thắng!”
Thiếu niên áo hoa cũng kêu rất có khí thế: “Ca ca cố gắng lên! Ca ca tất thắng!”
Thời Việt gào đến mức sắp rách cổ họng: “Ca ca nhất định thắng! Ca ca Tiểu Xuy nhất định thắng!”
Trên khán đài cũng vang lên từng trận tiếng cổ vũ.
Trên đài thi đấu hình bầu dục, tu sĩ Phá Hư cảnh kia lúc nào nhìn thấy được tình cảnh dạng này, hắn ta còn chưa kịp động thủ, cũng đã bị dọa sợ run rẩy cả chân.
Chân run rẩy, chủ yếu vẫn là uy hiếp đến từ Người điên ở dưới đài kia.
Đây chính là kẻ điên liều chết cũng phải dùng tay xé nát tu sĩ Quy Nhất cảnh đó!
Hơn nữa… Đừng tưởng rằng hắn ta không thấy được sự cảnh cáo trong mắt của Người điên kia!
Trái tim của tu sĩ Phá Hư cảnh hơi mệt rồi.
Bạch Xuy Tuyết biết Tiểu Chiêu đặt mình không ít linh thạch, cũng đã chuẩn bị bại lộ tu vi đánh thắng trận này, ai biết đột nhiên Tiểu Chiêu lại bày ra trận thế như vậy.
Thậm chí Bạch Xuy Tuyết không nhìn đối thủ của mình, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Hoàng Chiêu Nguyệt.
Hoàng Chiêu Nguyệt đang cùng hai người còn lại lắc lắc tấm ván trên đỉnh đầu, cũng gân giọng như quỷ gào quỷ kêu: “Tiểu Xuy lợi hại nhất! Tiểu Xuy tất thắng! Đối diện chờ nhận thua đi!”
Bạch Xuy Tuyết cười cong cả mắt, thật sự không nhịn được cười.
Lần đầu tiên Thời Việt cảm thấy ca ca dịu dàng như vậy, lại kích động hô to: “Tiểu Xuy ca ca tất thắng! Đối diện nhanh nhận thua đi!”
Tu sĩ Phá Hư cảnh chậm chạp không ra tay, sau khi nghe được câu này, hai chân hoàn toàn mềm nhũn rồi.
Hắn ta dám chắc, nếu hôm nay làm bị thương ca ca của Người điên này, ngày sau nếu hắn ta lại đến so đấu ở đại đấu trường, nhất định sẽ bị Người điên này đuổi giết.
Thua cũng chỉ mất có mười ngàn linh thạch hạ phẩm.
Nhưng đổi lại có thể được so đấu lâu dài.
Chỉ là thắng thua của một trận đấu, không cần phải đắc tội với Người điên Bạch Vũ này.
Sau khi tu sĩ Phá Hư cảnh suy nghĩ thiệt hơn, chủ động nhảy xuống đài so đấu: “Ta nhận thua.”
Trên khán đài vang lên một trận hít hà.
Sắc mặt tu sĩ Phá Hư cảnh rất khó nhìn, vội vàng rời sân.
Hoàng Chiêu Nguyệt lắc tấm ván trên đỉnh đầu hô to: “Trời ơi! Tiểu Xuy thật là lợi hại!”
Thời Việt: “Ca ca lợi hại nhất!”
Hoa Hoa: “Ca ca tất thắng!”
Người phụ trách che trái tim đang đập bùm bùm của mình, tuyên bố kết quả trận so đấu thứ mười.
Bạch Xuy Tuyết nhảy từ trên đài xuống.
Ba người của đội cổ vũ giơ tấm ván xông lên, Hoàng Chiêu Nguyệt trực tiếp nhét tấm ván vào trong lòng của hắn.
Sau đó cách tấm ván ôm hắn một cái, Thời Việt và Hoa Hoa cũng bắt chước, kích động ôm lấy Bạch Xuy Tuyết.
Ba người hoàn toàn vây hắn lại.
Bạch Xuy Tuyết: “…”
Trong mắt hắn là sự bất đắc dĩ không biết làm sao, tỉnh bơ vươn tay che chở cho Hoàng Chiêu Nguyệt.
Thiếu niên áo hoa chậm chạp phản ứng lại: “Má ơi! Đột nhiên nghĩ đến, tỷ lệ bồi thắng là 1: 8, chúng ta phát tài rồi!”
“Nhanh dẫn ca ca đi nhận linh thạch!” Hoa Hoa dẫn đầu buông tay ra, Thời Việt cũng quyến luyến buông tay, Hoàng Chiêu Nguyệt thì ho khan một tiếng, cũng buông tay ra.
Bạch Xuy Tuyết cất tấm ván “Tiểu Xuy tất thắng” kia, sau lớp mặt nạ, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười, nói: “Đi thôi.”
Hoa Hoa và Thời Việt đi về phía trước, Hoàng Chiêu Nguyệt lui về phía sau mấy bước, đồng hành với Bạch Xuy Tuyết. Nàng nhỏ giọng nói: “Tiểu Xuy không bị thương chứ?”
Mặc dù lúc nãy mới vừa ôm, nàng có cẩn thận cảm nhận, không tìm được vết thương, lại nghĩ đến tu sĩ Phá Hư cảnh kia còn chưa bắt đầu ra tay.
Nếu người này ra tay, Tiểu Xuy lại không nhận thua, không biết chừng bị thương thành cái dạng gì nữa.
Bạch Xuy Tuyết cười lắc đầu: “Không có. Tiểu Chiêu đến rất kịp thời.”
Hắn suy nghĩ một chút, lại đưa một tay ra nói: “Nếu Tiểu Chiêu không tin, có thể tự mình kiểm tra ta.”
Hoàng Chiêu Nguyệt yên tâm thoải mái nắm lấy bàn tay ấm áp của Bạch Xuy Tuyết, đưa linh khí vào kiểm tra một phen.
Tiểu Xuy xinh đẹp yếu ớt như vậy, mới vừa thả ra ngoài, lập tức đã gặp phải tu sĩ có cảnh giới Phá Hư.
Cũng may là nàng đến cổ vũ kịp thời.
Hoàng Chiêu Nguyệt thả tay của hắn xuống, dưới tay áo rộng lớn, nàng lắc lắc tay của hắn nói: “So đấu này thật sự không dễ chơi, lần sau chúng ta đừng đấu nữa được không?”
Bạch Xuy Tuyết hơi nắm chặt ngón tay nhỏ dài của thiếu nữ, gật đầu đồng ý: “Được.”
Bốn người đi nhận linh thạch.
Bởi vì trận đầu tiên Bạch Xuy Tuyết đã gặp phải Bá vương, cho nên thắng được một vạn linh thạch hạ phẩm.
Hoàng Chiêu Nguyệt trực tiếp đặt cược thắng được tám triệu.
Thời Việt thắng được tám mươi triệu.
Hoa Hoa ít nhất, thắng được tám chục vạn. Hắn ta bi thương nói: “Sớm biết ca ca lợi hại như vậy, ta đã đặt thêm rồi.”
Thời Việt hừ một tiếng: “Ca ca của ta, là lợi hại nhất!”
Bạch Xuy Tuyết liếc nhìn Thời Việt, hỏi Hoàng Chiêu Nguyệt: “Tiểu Chiêu, ngươi ở cùng với bọn họ, cảm thấy vui vẻ không?”
Hoàng Chiêu Nguyệt nói thật: “Rất vui vẻ.”
Dù sao một tên là kẻ dở hơi ngu ngốc phía trên có người lợi hại, một tên là tên ngốc “huynh khống”.
“Được.” Bạch Xuy Tuyết gật đầu, nhìn về phía Thời Việt: “Ngươi muốn đi theo ta không?”
Mắt của Thời Việt lập tức sáng lên: “Ca ca là muốn dẫn ta về nhà sao?”
“Không phải.” Bạch Xuy Tuyết nói: “Hôm nay ta và Tiểu Chiêu du ngoạn khắp nơi ở Vân giới, không có chỗ ở cố định. Nếu ngươi đi theo chúng ta, nhất định phải dãi gió dầm sương.”
“Ta đi với ca ca!” Thời Việt vui vẻ nói: “Nơi có ca ca chính là nhà.”