[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 144 - Chuong 144

Bạch Xuy Tuyết đã bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Hắn động ngón tay lướt lên trên xem lại ghi chép trò chuyện, cậu nhóc Len lén tu luyện… Không cô nhóc Len lén tu luyện hỏi chuyện liên quan đến vấn đề tình cảm với hắn.

Cử chỉ thân mật, còn có đối phương nói: “Không ngại, không sao”.

Hôm nay thì: “Có người nói hắn thích ta, hắn còn đỏ mặt”.

Sao mọi chuyện có chút quái dị vậy?

Bạch Xuy Tuyết thử thăm dò nói: “Nam nhân mà ngươi thích… Là dạng gì, có lẽ ta có thể giúp đỡ một chút.”

[Len lén tu luyện sau đó làm kinh diễm tất cả mọi người: Dịu dàng hiền lành, hiểu chuyện biết quan tâm, biết nấu cơm, thích thu xếp đồ đạc, còn biết chơi với ta, cho đến bây giờ không chê ta ngây thơ! Đúng rồi đúng rồi, hắn giống với Vân Vân ngươi, đều thích vạch ra kế hoạch trước khi làm một việc! Ta thì có chút lười, hắn thật sự rất giỏi!]

Bạch Xuy Tuyết: “…”

Dự cảm không đúng lắm ngày càng trở nên mãnh liệt rồi.

Hắn tỉnh bơ tiếp tục thăm dò —

[Một đám mây may mắn: Nghe cũng không tệ lắm. Đúng rồi, trước kia kế hoạch du lịch mà ta nói với ngươi đó, có dùng đến không? Là đi du lịch với đối phương?]

[Len lén tu luyện sau đó làm kinh diễm tất cả mọi người: Cái gì gọi là nghe không tệ lắm! Rõ ràng rất tốt! Vô cùng tốt, có được không?!]

Bạch Xuy Tuyết: “…”

Cổ dự cảm vô cùng mãnh liệt, thậm chí hắn thật sự muốn vén bình phong lên xem thử Tiểu Chiêu có phải đang dùng Linh thông kính hay không.

Hắn có chút không biết làm sao: “Ừ, ngươi nói đúng, đối phương rất rất tốt!”

Lúc này Hoàng Chiêu Nguyệt mới vui vẻ trả lời vấn đề trước: “Kế hoạch Vân Vân làm ra có dùng đến, đặc biệt dễ dùng. Không phải du lịch với hắn, là nửa đường gặp, cảm thấy đặc biệt hợp duyên, sau này sẽ dẫn hắn trở về sư môn với ta luôn.”

Nàng còn không quên thiết lập nhân vật của mình là đang đi với sư trưởng ở Nhạn thành.

[Một đám mây may mắn: Ừ? Ngươi cũng dùng kế hoạch đó? Ta cũng dùng, ta là làm xong kế hoạch đó, hai tháng sau đã lên đường, ngươi lên đường lúc nào? Có lẽ chúng ta có thể gặp được.]

[Len lén tu luyện, sau đó làm cho tất cả mọi người kinh diễm: Không thể gặp được rồi! Vân vân, tạm thời ta có biến, nửa tháng sau đã theo sư môn đi ra ngoài.]

Ngón tay của Bạch Xuy Tuyết hơi dừng lại.

Nửa tháng.

Nhớ lại lúc trước vừa vặn là đầu tháng tư, ở trấn Thanh sơn đó. Ngày thứ hai hắn vào trấn, liên tục vô tình gặp gỡ ở đủ loại địa phương với một cô nương. Nhưng những nơi đó đều là chỗ nổi tiếng, cho nên lúc ấy hắn chỉ cảm thấy là trùng hợp.

Bạch Xuy Tuyết đã quên mất một chuyện.

Tiểu Chiêu… Đúng là sẽ không làm kế hoạch trước, càng không cần nói đến kế hoạch tỉ mỉ như vậy.

Nhưng nếu nàng là cô nhóc Len lén tu luyện, lấy kế hoạch của hắn, lại đánh bậy đánh bạ một trước một sau cùng hắn đến trấn Thanh sơn, tất cả đều có thể nghĩ thông.

Hoàng Chiêu Nguyệt chờ lâu cũng không chờ được câu trả lời của Bạch Xuy Tuyết, hơi có chút buồn ngủ, nàng dùng thần niệm trả lời—

[Len lén tu luyện, làm cho tất cả mọi người kinh diễm: Vân Vân, ngươi không có chuyện gì nữa đúng không? Ta buồn ngủ rồi! Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.]

Hoàng Chiêu Nguyệt thu hồi kính Linh thông.

Theo tiếng nước chảy rào rào, nàng đứng dậy mặc quần áo cẩn thận, sau đó từ trong bình phong đi ra.

Nàng ngáp một cái, buồn ngủ đến mức chảy cả nước mắt: “Thật là mệt.”

Bạch Xuy Tuyết nghe được giọng nói của Hoàng Chiêu Nguyệt, lại liếc nhìn linh thông kính giấu trong đống tiểu thuyết.

“….”

Thật sao.

Hình như, quả thật, hắn có thể khẳng định một chút.

Hoàng Chiêu Nguyệt cũng không chờ hơi nước biến mất đã lên giường nằm, trước khi ngủ, mê man chúc Bạch Xuy Tuyết ngủ ngon, sau đó lấy ra chụp mắt mềm mại, tự nhiên nằm xuống bên ngoài ngủ mất.

Bạch Xuy Tuyết len lén thu hồi kính Linh thông, đắp một tấm chăn mỏng cho nàng.

Nhìn khuôn mặt Hoàng Chiêu Nguyệt, hắn che mắt, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Thì ra… Tiểu Chiêu lại thích hắn như vậy nha.

Còn ở trong kính Linh thông hỏi người ngoài, phải làm sao mới có thể làm đối phương thích mình?

Nàng cần gì phải làm như vậy?

Hắn cũng đã thích nàng như thế rồi.

Không cần phải làm gì cả.

Bạch Xuy Tuyết, rất thích rất thích Tiểu Chiêu.

Một đêm này, Nhạn thành đèn đuốc sáng trưng.

Dưới vẻ bề ngoài xa hoa đẹp đẽ, từng đội thị vệ hắc giáp của Nhạn thành đã bị phái đi phòng tuyến, chống đỡ Ma tộc không ngừng tràn ra từ khe rãnh ở biên giới.

Ma tộc cấp thấp rậm rạp chằng chịt, giống như con kiến bò ra từ trong rãnh, dưới sự hướng dẫn của Ma tộc cao cấp, trong phút chốc nhanh chóng công kích phòng tuyến.

Động tác này của Ma tu quá nhanh quá mạnh, suýt chút nữa đã đánh tan phòng tuyến Yêu tu ở chỗ này.

Vốn dĩ mấy ngày gần đây Ma tộc chỉ hơi tăng nhiều, sau đó chẳng biết tại sao lại xuất hiện Ma tu cao cấp, rồi Ma tộc tụ họp đếm không hết tiến hành tấn công phòng tuyến biên giới.

Thế công còn hung mãnh hơn so với ma họa của mười bảy năm trước.

Từ đêm hôm qua, Thành chủ Nhạn thành đã bí mật điều khiển một lượng lớn thị vệ hắc giáp ra khỏi thành, đi gấp rút viện trợ cho phòng tuyến biên giới ở bên ngoài thành cách mười dặm kia.

Nếu phòng tuyến tan vỡ, Nhạn thành ở bên cạnh biên giới chính là nơi đầu tiên bị Ma tộc công hãm, tiếp đó sẽ gặp thảm họa đồ thành.

Chẳng qua suốt một đêm nay, thế công của Ma tộc không chỉ không giảm, trái lại Ma tộc cấp thấp chui ra từ khe rãnh ngày càng nhiều, giống như ra hết toàn bộ, chính là tư thế muốn phá vỡ phòng tuyến.

Cho nên rạng sáng ngày hôm sau, Thành chủ Nhạn thành còn chưa chờ được viện binh từ nơi khác đến, đã vội vàng ban bố lệnh chiêu mộ trừ ma bên trong Nhạn thành.

Người tự nguyện tham gia đội trừ ma, sau chuyện này mỗi người có thể nhận được một phần thưởng một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, trong đó người biểu hiện xuất sắc nhất, có thể được thưởng một tiên bảo phụ trợ – vòng tay trị liệu.

Tiên bảo có phẩm cấp cao hơn cả tiên khí, còn là tiên bảo chữa trị phụ trợ hiếm thấy.

Tin tức này vừa rồi, trong nháy mắt đã làm cho tất cả tu sĩ trong Nhạn thành động lòng, từng đợt sóng người đến phủ Thành chủ Nhạn thành, tự nguyện trở thành người trừ ma.

Bình Luận (0)
Comment