[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 165 - Chuong 165

Hoa Hoa cũng không dám nhìn thẳng, cảm thấy lập tức sẽ có người đội sổ thay mình. Thậm chí còn tốt bụng khuyên vài câu: “Tiểu Xuy, Tiểu Chiêu, mặc dù thi lý thuyết rất đáng sợ, nhưng các ngươi không thể như vậy? Không thể buông tha! Học sinh dở chúng ta cũng có mùa xuân!”

Hoàng Chiêu Nguyệt gật đầu, đáp một tiếng, sau đó lại lấy ra một mâm cua hấp, Bạch Xuy Tuyết giúp lấy thịt cua ra cho nàng.

Hoa Hoa: “…”

Hết thuốc chữa rồi hết thuốc chữa rồi.

Vẫn là để cho Hoa Hoa hắn làm một tấm gương anh hùng vượt qua núi lớn sông dài, xông phá hiểm trở trong đội học sinh dở này đi!

Cho nên một đêm nay, Hoa Hoa bạo phát ra lòng nhiệt tình yêu thích học tập mãnh liệt. Vào ngày hôm sau, còn thức dậy sớm, muốn đi Phù Không lâu nghe giảng.

Phù Không lâu là một tiểu lâu màu đỏ ba nóc ở giữa không trung, muốn đi lên, chỉ có thể dựa vào năng lực phi hành của mình, không thể dùng pháp bảo phi hành.

Mọi người đều biết, trong tu sĩ, có thể ngự kiếm phi hành chỉ có kiếm tu.Vì vậy, Phù Không lâu màu đỏ lơ lửng trên không trung, dưới mặt đất đứng một đám người đông đúc.

Thỉnh thoảng có một ít Kiếm tu mang người bay lên.

Hoàng Chiêu Nguyệt đang chuẩn bị rút trường đao, mang Bạch Xuy Tuyết và Thời Việt bay lên.

Ai ngờ một giây sau, trong đám người có người nóng nảy mắng ra một câu thô tục

Chỉ thấy người nọ lôi linh khí nhị hồ của mình, trực tiếp đặt mông ngồi lên, vừa dùng linh khí nhị hồ phi hành vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Bay lên cho gia!”

Nhị hồ nho nhỏ chịu phải sức nặng không có cách nào chịu đựng được, run rẩy từ mặt đất chậm rãi bay lên, bay thẳng đến Phù Không lâu giữa không trung.

Trên mặt đất những người khác cũng nhanh chóng móc ra đồ vật, có cầm tu lấy ra chuông lớn, cả mấy người ngồi chuông bay lên.

Đan tu thì trực tiếp biến lớn lò luyện đan, ngồi trên lò luyện đan, dùng linh khí nâng lên, nhưng lần đầu tiên không khống chế tốt, trực tiếp đụng vào chuông lớn, gần như đinh tai nhức óc.

Trong đó còn có tiếng mắng xen kẽ.

Phù tu thì dùng hai chân đạp lên phù triện đang cháy, giống như dưới chân gắn hai cái bánh xe lửa, chậm chạm xông về phía trước.

Hoàng Chiêu Nguyệt thiếu chút nữa cười chết.

Nàng chỉ vào phù triện bốc cháy như bánh xe lửa, quay đầu hỏi Bạch Xuy Tuyết: “Tiểu Xuy, ngươi muốn thử không?”

Bạch Xuy Tuyết hơi liếc một cái, sắc mặt hơi cứng, quả quyết lắc đầu từ chối: “Bọn họ không có Tiểu Chiêu, ta có Tiểu Chiêu.”

Hoàng Chiêu Nguyệt bụm mặt cười.

Sau đó nàng rút trường đao ra, mang theo Bạch Xuy Tuyết và Thời Việt bay lên.

Linh Tu cũng đi theo bay lên, vừa bay vừa nhíu mày lẩm bẩm với mọi người: “Hình như ta quên cái gì đó?”

Kỷ Phù ngồi ở trên đàn, bày ra tư thế ưu nhã: “Có sao? Không có đi?”

Thời Việt ngồi phía sau đao quay đầu đếm số người: “Chỗ này của chúng ta có năm người.”

Kỷ Phù thuận miệng nói: “À? Không phải chúng ta có sáu người sao?”

Năm người ngẩn ra, sau đó đồng loạt quay đầu.

Chỉ thấy Hoa Hoa đang ở phía sau cưỡi một cái chổi rách không biết nhặt từ chỗ này, đầu đầy mồ hôi đuổi theo xa xa.

Năm người: “…” À.

Quả nhiên Phù Không lâu rất có ích cho việc rèn luyện phi hành.

Trị liệu sẽ cũng biết bay!

Vốn dĩ Linh Tu phụ trách mang Hoa Hoa phi hành, thấy một màn này, cũng không đi đón người.

Năm người liếc nhìn lẫn nhau một cái.

Sau đó Linh Tu ngự đao bay qua, bốn người còn lại, hoặc là cưỡi trường đao hoặc là ngồi trên đàn cũng chậm chạp đi theo sau hắn ta.

Mắt thấy năm người đang bay đến gần mình, Hoa Hoa dùng sức bú sữa mẹ cưỡi chổi rơi xuống một giọt mồ hôi, người cũng sắp khóc rồi.

Chẳng qua đám đồng bạn của hắn ta, quả nhiên không quên hắn ta, thật là tình bạn làm cho người ta cảm động!

Cuối cùng Hoa Hoa cảm thấy mình có thể nghỉ ngơi rồi, một tay vịn cây chổi, một tay run rẩy đưa về phía Linh Tu.

Hoa Hoa kích động thật muốn rơi nước mắt: “Huynh đệ…”

Ai ngờ Linh Tu lại cho đao lui về phía sau một bước, né tránh cái tay đang đưa ra của hắn ta.

Hoa Hoa: ?

“Hoa Hoa cố gắng lên! Hoa Hoa giỏi nhất! Hoa Hoa nhất định có thể tự bay!” Không biết từ chỗ nào Kỷ Phù lấy ra hai quả cầu lông trắng như tuyết, ngồi trên đàn vừa vẫy vừa kêu.

Hoàng Chiêu Nguyệt nhanh chóng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra viên đá phát sáng mình thắng trong trò ném tên vào bình rượu ở Nhạn thành, phát cho mỗi người hai viên, cầm trong tay, bắt đầu cổ vũ cho Hoa Hoa: “Hoa Hoa nhất định có thể! Nhất định có thể bay!”

Bạch Xuy Tuyết và Thời Việt cùng học theo bộ dạng cổ vũ của Hoàng Chiêu Nguyệt, cầm đá phát sáng vẫy vẫy: “Tiểu Hoa cố gắng lên, chúng ta bay cùng ngươi!”

Lúc Linh Tu nhận lấy đá phát sáng, còn không được tự nhiên quơ hai cái, sau đó hết sức nghiêm nghị cất đá vào, trịnh trọng nói với thiếu niên đang ngồi trên cây chổi run rẩy: “Hoa Hoa, ta bay cùng ngươi. Cố gắng lên, ngươi là giỏi nhất!”

Hoa Hoa: “…”

Hắn ta dùng sức hít hết nước mắt cảm động vào, thật là tâm như tro tàn.

Cây chổi rách bắt đầu lảo đảo muốn rơi xuống.

Hoàng Chiêu Nguyệt thấy không ổn, nhanh chóng bắt đầu thổi rắm cầu vồng: “Hôm nay Hoa Hoa chính là Trị Liệu sư đầu tiên biết bay của Vân giới, giống như một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời vậy!”

Kỷ Phù tiếp lời, lời lẽ tràn đầy tình cảm: “Hôm nay Trị Liệu sư Hoa Hoa biết bay, sẽ trở thành một dấu ấn vĩ đại trong lịch sự Vân giới!”

Bạch Xuy Tuyết nén cười nói không ra lời.

Thời Việt – làm một đội trưởng đội cổ vũ hợp cách, cao giọng nói: “A! Tiểu Hoa! Một Trị Liệu sư yếu ớt, hôm nay muốn ghi dấu vào lịch sử Vân giới, trở thành kiêu ngạo vĩnh viễn của chúng ta!”

Linh Tu: “…”

Cái này… cũng chỉ là học bay, có cần phải khoa trương như vậy không?

Còn không chờ hắn ta nói chuyện, cây chổi rách chỉ còn mấy bước là rơi xuống đất xông thẳng lên.

Chỉ thấy Hoa Hoa cúi người cưỡi ở phía trên, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như mang theo hy vọng của toàn bộ Vân giới, xông về cảnh giới Phi thăng.

Linh Tu: “…”

Mấy người Hoàng Chiêu Nguyệt vội vàng đuổi theo, vừa đuổi theo, vừa thả rắm cầu vòng. Hoa Hoa được khen ngợi đến mức đầu óc mê muội, nhất cổ tác khí bay thẳng lên bậc thang của Phù Không lâu.

Cái chổi đã quá mức nát cũng hoàn toàn rã rời.

Thiếu niên áo hoa nằm ngửa trên bậc thang, há miệng thở dốc, đồng thời còn không quên hỏi: “Hoa Hoa ta có phải là Trị Liệu sư đầu tiên biết phi hành trong Vân giới không!”

Kỷ Phù: “Đúng, đúng, đúng.”

Hoàng Chiêu Nguyệt : “Đúng vậy, chẳng qua ngươi phải hoàn toàn thuần thục phi hành, ngày sau mới có thể làm cho càng nhiều người biết một Trị Liệu sư như ngươi biết phi hành!”

Bạch Xuy Tuyết: ” Để cho càng nhiều người nhìn thấy, danh tiếng Trị Liệu sư biết phi hành của ngươi mới có thể truyền khắp Vân giới.”

Thời Việt gật đầu: “Ca ca nói đúng!”

Linh Tu vỗ tay: “Tiểu Xuy Tiểu Chiêu nói đúng!”

“Ta hiểu rồi!” Hoa Hoa giống như bệnh nặng mới khỏi ngồi dậy, kiên định nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn tự mình bay, các ngươi đừng có ngăn cản ta!”

Hắn ta bò dậy giống như một con gà trống, hùng dũng oai vệ tràn đầy khí thế đi về phía trước.

Năm người ở phía sau vừa cười vừa đi vào Phù Không lâu.

Bình Luận (0)
Comment