Sở Thanh nhìn vào cặp mắt hoa đào cười như không cười của y, trong lòng hoảng sợ, biết mình lỡ lời, sắc mặt bị dọa càng tái nhợt, dù muốn giải thích cũng bị chặn ở cổ họng.
Ở bên cạnh đã có tu sĩ cầm vũ khí quỳ xuống đất nói: “Thỉnh cầu phong chủ tiền bối bắt hai Ma tu lẫn vào học phủ của chúng ta lại! Nhất là vị Ma tu bên cạnh cô nương này, có lẽ giết hắn có thể cho tộc ta một vị tu sĩ trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa nữa!”
Hoành Diễm vừa nghe là muốn giết mình, vội vàng hét lên: “Ta không phải Ma tu! Ta không phải Ma tu!”
“Ngươi nói mình không phải Ma tu thì không phải à?” Âm tu cảnh giác đặt sáo lên mép miệng, chất vấn: “Nếu hai người các ngươi không phải là Ma tu, mới vừa rồi vì sao chột dạ phát run?”
Hoành Diễm nóng nảy: “Đó là …. Đó là vì…”
Đám tu sĩ thấy hắn ta ấp úng, càng xác định hắn là Ma tu trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, vẻ mặt càng cảnh giác.
Để tránh cho Ma tu thừa dịp xuất chiêu, mọi người dồn dập thúc giục pháp khí phòng ngự trên người, chuẩn bị lập tức xông đến.
Hoành Diễm nhạy bén cảm nhận được sát ý, bị dọa đến mức có thể mặc kệ tất cả, cậu ta lớn tiếng nói: “Ta không phải là Ma tu! Ta xuất thân từ Vân Kiếm phái, đây là kính Linh thông của ta, có thể chứng minh thân phận của ta.”
Cậu ta nhanh chóng mở kính Linh thông ra đồng thời còn không quên chỉ vào Sở Thanh: “Vị này là sư tỷ của ta, nàng là Sở Thanh con gái chưởng môn Vân Kiếm phái, chúng ta đều không phải là Ma tu!”
Hoành Diễm thấy Sở Thanh không nhúc nhích, còn lo lắng thúc giục: “Sư tỷ, nhanh lấy kính Linh thông chứng minh thân phận!”
Dưới con mắt của mọi người, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của người xung quanh, Sở Thanh bị buộc mở kính Linh thông của mình ra, mặt có chút đỏ, cảm giác nóng hừng hực, giống như bị người ta đánh mấy bạt tai thật mạnh.
Quá khó chịu.
Nàng ta chưa bao giờ gặp phải chuyện khó chịu như vậy.
Minh Lê hơi mỉm cười, đứng ở một bên xem kịch vui.
Hoàng Chiêu Nguyệt cũng điều chỉnh xong tâm trạng, giờ phút này đều đứng ngoài cuộc xem kịch vui, thậm chí còn hơi liếc nhìn nội dung bên trong kính Linh thông.
Mọi người nhấn vào mảng “Hai ba chuyện tông môn” bên trong kính Linh thông, sau người từng người lại gần kiểm tra, chắc chắc bọn họ đúng là người của Vân Kiếm phái, lúc này mới trả kính Linh thông về.
Kiếm tu ở phía trước nhất thu kiếm, nhíu mày nói: “Nếu không phải là Ma tu, mới vừa rồi vì sao lại chột dạ như vậy?”
“Ta biết ta biết.” Hiển nhiên Hoa Hoa là một người thích dạo kính Linh thông biết nhiều tin vặt, hắn ta giơ tay lên hưng phấn nói: “Vân Kiếm phái này bỏ ra một số tiền lớn truy nã đại lão đệ nhất Bảng Xếp Hạng Thiên Địa của môn phái mình!”
“Đúng đúng đúng!” Còn có mấy người thích hóng chuyện trên kính Linh thông cũng nhảy ra, “Đoạn thời gian trước có một bài viết, Vân Kiếm phái còn bị người ta phát hiện dán cáo thị truy nã đại lão đệ nhất Bảng Xếp Hạng Thiên Địa ở Nhạn thành nữa!”
“Chính là như vậy! Bài viết có liên quan đến Vân Kiếm phái, Vân Cảnh thánh địa cũng xuất hiện làm chủ cho đại lão đệ nhất!”
Mọi người mồm năm miệng bảy, ngươi một lời ta một lời, cuối cùng đưa ra kết luận.
“Không trách chột dạ phát run! Hóa ra hôm nay đại lão đệ nhất Bảng Xếp Hạng Thiên Địa đến Học phủ Thánh địa, sợ bị người ta nhằm vào mình!” Âm tu cầm sáo đứng trước giễu cợt cười một tiếng.
Những người còn lại khác cũng đều lấy một ánh mặt vi diệu nhìn Sở Thanh và Hoành Diễm, rồi sau đó trở về chỗ ngồi của mình, thuận tiện cách xa hai người này.
Kịch hay kết thúc, Minh Lê chậm rãi đi tới trên đài, bắt đầu nói đại khái chuyện liên quan đến Học phủ Thánh địa.
Học phủ Thánh địa do Vân Cảnh thánh địa xây dựng, phần lớn tiên sinh đều là trưởng lão, cung chủ hoặc là phong chủ của Vân Cảnh thánh địa, đồng thời còn mời mấy vị trưởng lão của Thần Loan cung đến dạy học. Sau khi để cho học sinh tự mình trải nghiệm, tự lựa chọn phương thức tu luyện phù hợp hơn với mình.
Không chỉ như vậy, Học phủ Thánh địa còn chia trình độ học tập cho các tu sĩ.
Tu sĩ ưu tú sẽ xếp vào Thiên lâu, tiếp đó là Vân lâu, cuối cùng là Địa lâu.
Cuối cùng mỗi niên khóa học phủ sẽ còn tổ chức thi lý thuyết và thực chiến, tổng hợp chọn lựa ra ba học viên ưu tú nhất, nhận được thư đề cử của học phủ.
Dựa vào thư đề cử này, có thể trực tiếp tiến vào làm đệ tử của Vân Cảnh thánh địa.
Quả thật phần thưởng thư đề cử cuối cùng làm cho tất cả tu sĩ đều động lòng.
Tu sĩ Nhân tộc của Vân giới, ai không có ước mơ bái nhập vào Vân Cảnh thánh địa?
Có một cám dỗ lớn như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều lăm le, vội vàng trở về chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi lý thuyết hai ngày sau.
Sau khi các tu sĩ bên trong phòng lần lượt rời đi, Minh Lê không nhìn Hoàng Chiêu Nguyệt, chỉ là hấc cằm về phía Bạch Xuy Tuyết, khôi phục giọng điệu lười biếng ngày thường, nói: “Ngươi đi với ta.”
Bạch Xuy Tuyết: ?
Sao đột nhiên cảm thấy giọng nói này rất quen tai.
Minh Lê đi hai bước, thấy Bạch Xuy Tuyết không nhúc nhích, tiếp tục nói: “Ta gọi ngươi đấy thằng nhóc, tên là Tiểu Xuy mười chín tuổi Khai Thiên cảnh.”
Bạch Xuy Tuyết: “…”
Lời thoại quen thuộc này… Nhớ ra rồi, là sư tôn của Tiểu Chiêu!
Bạch Xuy Tuyết không ngờ nhanh như vậy đã gặp mặt sư tôn của Tiểu Chiêu, càng không ngờ đến sư tôn của Tiểu Chiêu là phong chủ của Vân Cảnh thánh địa, hắn đứng lên, hơi mím môi, đột nhiên có chút căng thẳng.
Hoàng Chiêu Nguyệt vội vàng nắm lấy tay hắn, hai người cùng đi ra.
Thời Việt cũng muốn đi theo, ngay sau đó phía sau không tự chủ thêm mấy người.
Bốn cái đuôi nhỏ đi phía sau cùng.
Minh Lê hơi cảm thấy đau đầu, y đi xuống bậc thang, dừng lại khúc quanh lầu một, quay đầu nói với Bạch Xuy Tuyết: “Một mình ngươi đi với ta.”
“Sư tôn…” Hoàng Chiêu Nguyệt kêu một tiếng.
Đám đuôi nhỏ ở phía cuối kinh ngạc.
Đối mặt với Hoàng Chiêu Nguyệt, Minh Lê thay đổi sắc mặt, lộ ra nụ cười vô cùng thân thiết, khoát tay áo nói: “Tiểu Chiêu Ngư, đừng gấp, một lát nữa vi sư tìm ngươi. Bây giờ để cho ta và hắn nói chuyện một chút.”
Minh Lê nói xong, ngẩng đầu lên, nhìn bốn cái đuôi nhỏ, vẻ mặt từ ấm áp như gió xuân biến thành trời đông giá rét, mỉm cười nói: “Các ngươi cũng muốn nói chuyện với ta sao?”
Bốn người theo bản năng đồng loạt lắc đầu.
Bạch Xuy Tuyết cũng nói: “Tiểu Chiêu, chờ ta một chút.”
Vì vậy, hắn bị Minh Lê dẫn vào một gian phòng của khúc quanh, hai bên bắt đầu tiến hành trao đổi trong phòng trống.
Hoàng Chiêu Nguyệt không nhịn được lo lắng, nằm bò trên cửa sổ bên ngoài, xem tình huống bên trong.