[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 188 - Chuong 188

Nói như vậy đã có một lời giải thích cho việc vì sao đám Bạch Tịch lại vội vã như thế rồi. Lo lắng Trận pháp Định hồn mất đi hiệu lực, linh hồn của những người có cảnh giới cao nhất của Thiên Linh tộc bị một mình con Thận ma cường đại kia ăn hết.

Hoàng Chiêu Nguyệt phân tích ngược lại một lượt, ngoài Bạch Xuy Tuyết ra thì tất cả mọi người đều trầm mặc.

Hoa Hoa sờ sờ cái đầu chậm tiêu của mình, bừng tỉnh rồi sợ hãi nói: “Cho nên chúng ta bị Thận ma bao vây?”

Năm người: “…”

Hoàng Chiêu Nguyệt suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười: “Hoa Hoa, ngươi còn nhớ lần trước ngươi nói Bạch Tịch bị chúng ta dọa sợ không?”

Hoa Hoa gật đầu.

Hoàng Chiêu Nguyệt hỏi: “Ngươi còn nhớ ngươi đã nói gì không?”

Dường như IQ của Hoa Hoa đã online, kích động vỗ đùi: “Có kinh nghiệm làm thịt Thận ma! Đừng nói là một con, cho dù là một đám cũng dễ như trở bàn tay! Thảo nào hắn ta lại sợ hãi như thế! Hoá ra là bị ta dọa chết đứng!”

“Không chỉ có điểm này đáng ngờ. Một thiếu niên vì chữa bệnh cho Thái Lam, không tiếc rời nhà để tu tiên, trong đêm lại còn lo lắng ở lì trong nhà chính trông coi Thái Lam, hắn ta thương yêu tiểu thanh mai của mình như thế, sao có thể đêm hôm khuya khoắt để tiểu thanh mai vừa khỏi bệnh của mình đưa linh quả đến?” Hoàng Chiêu Nguyệt nói tiếp: “Có thể đêm qua hắn ta không hề rời nhà trúc.”

Linh Tu trầm tư nói: “Cho nên Bạch Tịch đã bị đoạt xác thành Thận ma? Thái Lam cũng bởi vì bị đoạt xác thành Thận ma, mới có thể dùng tu vi Phá Hư cảnh bố trí Trận pháp Định hồn.”

Hoàng Chiêu Nguyệt gật đầu: “Về phần Tiểu Thù, ta đoán nàng vẫn chưa bị đoạt xác. Đầu tiên, nàng không phải là người của Thiên Linh tộc, tiếp theo, lúc trước các ngươi có đề cập đến huyết mạch Yêu hoàng của nàng có thể thiêu đốt ma khí, chỉ vỏn vẹn điểm này, dường như là không có khả năng bị Thận ma đoạt xác.”

“Ta nhớ ra rồi!” Hoa Hoa vỗ đầu một cái: “Các ngươi còn nhớ lúc chúng ta mới đến nhà trúc đã xảy ra chuyện gì không?”

Thời Việt thuận miệng trả lời: “Tiểu cô nương đuổi chúng ta đi.”

“Đúng thế! Xảy ra thảm kịch như thế, phản ứng đầu tiên của người bình thường là sợ hãi đuổi chúng ta đi.” Hoa Hoa càng nói càng chắc chắn: “Ngược lại Thái Lam kia, tuy cảm giác việc giữ chúng ta lại trừ ma là rất hợp lý, nhưng bây giờ nghĩ lại, nói không chừng là đang chờ chúng ta giúp bọn họ lấy lại hồn phách, sau đó ăn hết chúng ta.”

Mọi người đều đồng ý với câu nói phía trước của Hoa Hoa.

“Thật ra vẫn có chuyện rất kỳ quái.” Hoàng Chiêu Nguyệt nói: “Tu vi của con Thận ma bắt giữ linh hồn kia đã đạt tới Thiên Nhân cảnh, vì sao không bố trí Thận cảnh thiên nhiên? Giết chết bọn họ bên trong Thận cảnh không tốt hơn sao? Không những có thể thoải mái một mình ăn hết hồn phách, hôm nay cũng không phải chịu tổn thương thế này.”

Kỷ Phù suy đoán: “Biết đâu con Thận ma này vẫn chưa tu được Thận cảnh thiên nhiên? Cho nên không thể bố trí?”

Hoàng Chiêu Nguyệt trả lời: “Vậy cũng có thể bố trí Thận cảnh bình thường, vây chết bọn họ ở bên trong.”

Bạch Xuy Tuyết đắn đo nói: “Con Thận ma này…”

Thời Việt sợ ca ca bại lộ thân phận Ma tu, liền vội vàng cắt lời hắn, nói: “Ta cảm thấy ma khí của con Thận ma kia tràn ra bên ngoài, rất không bình thường, giống như là không thể khống chế ma khí trong cơ thể.

Giống như trước đó Linh Tu huynh đã nói vậy. Nó muốn độc chiếm linh hồn của Thiên Linh tộc, cho nên âm thầm thôn tính số lượng lớn ma khí của đám Thận ma, mới đạt được cảnh giới cao. Chỉ sợ là bởi vậy, cho nên tu vi của nó không ổn định, tạm thời không thể bố trí được Thận cảnh .”

Linh Tu gật đầu: “Bạch Vũ nói có lý.”

Hoàng Chiêu Nguyệt cũng thấy rất có lý, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó các nàng vẫn chưa biết rõ.

Bên ngoài Thủy kính lớn bằng bốn ô vuông.

Minh Lê vừa cắn hạt dưa vừa say sưa nhìn hình ảnh bên trong Thủy kính. Bọn họ không thể nghe được truyền âm bên trong, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh bên trong, khiến cho phong chủ Thổ Linh Phong sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai.

“Minh Lê, ngươi nói xem ngày nào bọn nhóc cũng ngồi đối diện nhau truyền âm, biểu cảm còn sửng sốt như thế, là biết hay là không biết?”

“Ta đâu biết!” Minh Lê vứt vỏ hạt dưa, suýt thì dính lên người Minh Tiêu tôn giả, y bưng ly trà đã nguội lạnh trên bàn lên uống một hớp, lại cầm một miếng bánh ngọt, lẩm bẩm nói, “Có thể là biết, cũng có thể là không biết.”

Phong chủ Thổ Linh phong: “…” Nói như không nói!

“Lão Thổ, đừng sốt ruột.” Phong chủ Kiếm Hoa phong ngồi bên cạnh vừa an ủi ông ta, vừa bày bàn cược, gào to, “Nếu ông thực sự sốt ruột, vậy không bằng cũng đặt một ván đi.”

Trước mặt có tổng cộng bốn bàn cược, đối diện với bốn ô của Thủy kính, trận cược cuối cùng chính là có qua được lịch luyện [Sâu trong rừng trúc có nhà] hay không.

Hai người từng trải qua chuyện này là phong chủ Thuẫn Chi phong và cung chủ Kim Lăng cung đều đặt không qua, còn lại các phong chủ cung chủ và trưởng lão ít nhiều gì cũng đều đặt là qua.

“Lão Kiếm, ông lại bày trò đặt cược ở đây! Quên chuyện lần trước ông thua đến mức chỉ còn cái quần lót để mặc về rồi à?” Phong chủ Thổ Linh phong nhếch miệng, trực tiếp vạch trần.

“Ha ha!” Phong chủ Kiếm Hoa phong nói, “Có câu trong cái rủi có cái may mà! Kiếm tu bọn ta không phát triển một chút nghề tay trái thì làm sao kiếm tiền? Đệ tử phong của ta vì để kiếm thêm chút hàng tốt cho kiếm của mình, rèn nó càng tốt hơn mà đều nhận đơn trên kính Linh thông, chạy vặt giao đồ cho người khác này.”

Phong chủ Kiếm Hoa phong mặt dày kéo tay áo ông ta: “Thổ huynh, tình nghĩa huynh đệ bao nhiêu năm, ngươi cho ta làm ăn chút đi.”

Phong chủ Thổ Linh phong là một Phù tu Quy Nhất cảnh hậu kỳ, đến cả y phục trên người cũng là tiên khí, dùng vô số linh thạch hạ phẩm tạo thành, quả thực từ trên xuống dưới đều tản ra khí chất có tiền.

Ông hào phóng ném ra một thẻ linh thạch hạ phẩm, đặt vào bên thông qua: “Ta đặt một trăm vạn linh thạch hạ phẩm hạ phẩm, học sinh ta coi trọng nhất định có thể qua!”

“Được!” Phong chủ Kiếm Hoa phong cười như thể một con mèo vừa trộm được cá, dường như thấy được mình sắp lời được một khoản to, làm ăn thành công, vô cùng vui vẻ, một đêm chợt giàu, đi đến đỉnh cao cuộc đời!

Minh Lê sờ mớ linh thạch hạ phẩm trong nhẫn trữ vật của mình, mò cả buổi cũng chỉ móc ra được 100 linh thạch hạ phẩm hạ phẩm, gần đây vì để luyện cái xác của giao long kia, nhập về một số lượng lớn nguyên liệu đắt đỏ, ] y đã nghèo rớt mồng tơi.

Còn nghèo hơn cái người đầu cơ chuộc lợi là phong chủ Kiếm Hoa phong.

Minh Tiêu tôn giả thấy y mò mò kiếm kiếm thì vô cùng ghét bỏ, tiện tay ném cho y một tấm thẻ linh thạch hạ phẩm.

Chính là cái khí thế ném ra thẻ đen tùy ý quẹt.

Khóe môi Minh Lê cong lên, nhanh tay bắt được tấm thẻ linh thạch hạ phẩm kia: “Được đó! Cảm ơn tôn giả đã thưởng! Thắng sẽ chia cho ngài!”

Y đặt tấm thẻ ở bên thông qua: “Một trăm vạn linh thạch hạ phẩm hạ phẩm! Thông qua!”

“Minh Lê, được! Ta biết ngươi cũng coi trọng bọn họ.” Phong chủ Thổ Linh phong như tìm được bạn chí cốt cùng chung chí hướng, hứng thú bừng bừng nói: “Ngươi coi trọng ai?”

“À.” Minh Lê vuốt cằm, mỉm cười nói, “Ai ta cũng coi trọng hết! Ta cảm thấy tất cả bọn họ đều không tồi, hẳn là có thể thông qua.”

Phong chủ Thổ Linh phong khẳng định: “Tiểu đội trừ ma này của bọn nhócđúng là khá mạnh, mấy người thừa kế tốt nhất đều ở trong. Đến cái cậu tên Hoa Hoa kia, cũng là Trị Liệu sư hiếm hoi. Vừa hay bổ sung vào đội ngũ giúp chiến đấu liên tục.”

“Nhưng nhiệm vụ này không phải dựa vào sức mạnh để giải quyết.” Phong chủ Thuẫn Chi phong thở dài: “Linh Tu và Kỷ Phù không tồi, nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ, không có kinh nghiệm gì liên quan đến Thận ma, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của Thận ma.”

Nói xong lời trong lòng, phong chủ Thuẫn Chi phong mới phát hiện mình đứng trước mặt Minh Tiêu tôn giả ngầm chê bai đệ tử thân truyền nhỏ nhất của y, trên mặt có chút xấu hổ.

Ông ta hơi rụt người, chỉ muốn hòa làm một thể với bức tường trắng sau lưng, đừng để tôn giả chú ý đến mình.

Mắt thấy tôn giả không rời mắt khỏi Thủy kính, phong chủ Thuẫn Chi phong thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta vừa thả lỏng cơ thể co thành một cục của mình, thế mà người có quan hệ tốt với ông ta là phong chủ Thổ Linh phong lại nói: “Ồ? Chuyện này có thể nói?”

Phong chủ Thuẫn Chi phong: “…”

Ngươi coi ngươi đi! Lão Thổ!

Minh Tiêu tôn giả dời ánh mắt, nhìn về phía hai người, giọng nói êm dịu như gió mát mùa thu: “Có thể. Đúng là thiếu kinh nghiệm, không có gì không thể nói.”

Minh Lê vứt hạt đậu phộng xuống, ở bên cạnh nháy mắt, trực tiếp ưm a không ngừng.

Minh Tiêu tôn giả: “…”

Cái tên nghịch tử này!

Ngài rất muốn ném hết mớ đậu phộng trên bàn lên mặt nghịch tử.

Có điều may là Minh Tiêu tôn giả vẫn nhớ rõ thân phận của mình, trước mặt bao nhiêu người, ngài không thể tùy tiện so đo với tên nghịch tử này được.

Minh Tiêu tôn giả đè cảm xúc xuống, tiếp tục nhìn Thủy kính.

Bình Luận (0)
Comment