[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 20 - Chuong 20

Nàng ăn xong phần mình, thiếu niên đối diện còn chưa ăn xong. Hoàng Chiêu Nguyệt tính tiền, bỏ đĩa đồ ăn còn lại vào trong nhẫn trữ vật, bước ra cửa tiệm chuẩn bị đi đường Nam mua nước quả trám nổi tiếng của tiệm quả trám Tống đại nương nếm thử.

Chờ lúc nàng đến tiệm quả trám Tống đại nương ở đường Nam, chung quanh đã bu đầy người.

“Đại nương, cho ta một phần quả trám ướp lạnh.”

Hoàng Chiêu Nguyệt chờ người trước mặt vừa nói xong, cũng muốn một phần quả trám ướp lạnh.

Đại nương nói: “Chao ôi, tiểu cô nương, phần quà trám ướp lạnh cuối cùng, cho ngươi đây.”

Vì vậy, phần của nàng nhiều hơn một chút.

Lúc sắp đi, phía sau truyền đến giọng nói thiếu niên: “Đại nương, một phần nước quả trám, không cần lạnh.”

Giọng nói này có chút quen tai, làm cho Hoàng Chiêu Nguyệt theo bản năng cầm quả trám quay đầu nhìn lại.

Một đôi mắt hạnh không nhịn trợn tròn.

Trời!

Lại là hắn!

Tuy nói trấn Thanh Châu không lớn, nhưng cũng có mấy con đường. Ngắn ngủi nửa ngày, đồng thời nhìn thấy người này ba lần, trực diện vô tình gặp hai lần. Cũng có thể nói nửa ngày ba lần, chuyện này hẳn cũng không thể xem là chuyện bình thường đi?

Nhất là khuôn mặt đều dùng một loại dịch dung giống nàng như đúc.

Nghi ngờ của Hoàng Chiêu Nguyệt mọc tùm lum, đối với thiếu niên kỳ lạ một ngày gặp ba lần âm thầm cảnh giác.

Hoàng Chiêu Nguyệt nhanh chóng lặng lẽ quan sát hắn, quần áo màu đen trên người thiếu niên có chất liệu bình thường, bên hông mang một cái túi trữ vật, bên cạnh còn treo một xấp hoàng phù, nhìn thì giống hình dáng của Phù triện, hình như là phù trừ tà cơ bản nhất.

Hoàng Chiêu Nguyệt nhíu mày một cái.

Dựa theo trực giác của nàng, phù trừ tà nhìn như bình thường kia không phải là vật đơn giản.

Thiếu niên vững vàng nhận lấy quả trám từ đại nương, lúc muốn nghiêng đầu, tốc độ Hoàng Chiêu Nguyệt còn nhanh hơn hắn dời tầm mắt trước, một đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng nhìn ra chỗ khác.

Nhìn xung quanh một lát, ngay sau đó tự nhiên xoay người giống như một tiểu cô nương không hiểu chuyện nhanh nhẹn bước đi, ôm quà trám ướp lạnh đi tới khách điếm Đàm Hoa đường Nam.

Trên đường đi Hoàng Chiêu Nguyệt suy nghĩ, tu vi của thiếu niên này thấp, hình như biểu hiện cũng không có khác thường gì, liên tục vô tình gặp, có lẽ cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Có lẽ không vượt qua bốn lần.

Đã ba lần rồi, nàng cũng không thể trong nửa ngày gặp được lần thứ tư đâu?

Lúc này Hoàng Chiêu Nguyệt tràn đầy tự tin, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ống hút, uống từng miếng nước trám lạnh như băng, thoải mái nở nụ cười.

*

Mặt trời có chút nóng, uống hơn nửa quả nước trám ngọt chua, Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn khách điếm Đàm Hòa cách đó không xa, không khỏi bước nhanh hơn.

Nàng mới bước vào cửa khách điếm, tiểu nhị ở bên phái hất khăn trắng lên đầu vai, ân cần hỏi: “Khách quan, nghỉ chân hay là ở trọ?”

Hoàng Chiêu Nguyệt muốn một gian phòng.

Tiếp đó trong nháy mắt từ bên cạnh nàng có một bóng người hơi quen thuộc đi qua.

Xấp phù màu vàng bên eo lướt qua, nàng bất ngờ ngẩng đầu lên, trong đầu lướt qua ba chữ to “Lần thứ tư”.

Hoàng Chiêu Nguyệt híp mắt lại, giờ phút này ý thức nguy cơ đã tới đỉnh điểm. Nàng hơi liếc mắt nhìn những phù vàng kia, nhanh tay lẹ mắt kéo tay thiếu niên.

Thiếu niên nghiêng đầu, lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

Một tiểu nhị khác ở bên cạnh đi lên cười nói với thiếu niên: “Vị khách quan này, thịt bò luộc lúc trước ngài gọi phòng bếp đã thái mỏng đưa vào phòng cho ngài rồi.”

Bình Luận (0)
Comment