[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 22 - Chuong 22

Thật ra tu vi của Bạch Xuy Tuyết vẫn đang yên lặng tăng lên, chẳng qua bị Thiên lôi làm tổn thương, biểu hiện ra ngoài từ Khai Thiên cảnh xuống Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn cảm thấy nhất định phải nhanh chóng khôi phục lại bình thường, mới có thể dùng được linh phù cao cấp giữ được tính mạng, toàn thân trở lui.

Hoàng Chiêu Nguyệt tỉnh lại ăn thịt bò cùng với món ăn mua ở tiệm cháo, sau đó tu luyện như ngày thường, rồi sau đó lại mở kính Linh thông ra tiếp tục xem bài viết của các tông sư luyện đan, nghiên cứu đan đạo.

Đúng giờ cơm tối, Hoàng Chiêu Nguyệt đẩy cửa phòng ra, chuẩn bị đi đến tửu lầu mà Vân Vân đề cử ăn cơm, hôm nay đi ngay đến Linh Lung các gần đây!

Bạch Xuy Tuyết và nàng đi ra một trước một sau, lúc nhìn thấy nàng thì ngẩn ra, ngay sau đó lạnh nhạt gật đầu với nàng.

Thái độ vô cùng lạnh nhạt bình thường.

Hoàng Chiêu Nguyệt đối với loại trùng hợp không thể giải thích này, chỉ yên lặng che trán.

Hai người đi xuống lầu, đi ra khỏi khách điếm Đàm Hoa.

Mới vừa đi rồi, sòng bạc bên cạnh có một tên nam tử trung niên hung thần ác sát nổi giận đùng đùng đi ra, trực diện dung hăng đụng vào vai của Bạch Xuy Tuyết, làm cho Bạch Xuy Tuyết lảo đảo một cái.

Sắc mặt của Bạch Xuy Tuyết không thay đổi, chỉ liếc nhìn nam tử kia, rất lạnh nhạt.

Nam tử trung niên kia bị hắn liếc nhìn cho là bị khiêu khích, lửa giận tăng thêm ba trượng: “Nhìn cái gì! Tiểu tử thối ngươi lại dám nhìn lão tử! Ngươi biết lão tử là ai không? Lão tử chính là Bạch Xuy Tuyết hạng hai trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa đấy!”

Ánh mắt lạnh nhạt của Bạch Xuy Tuyết từ khoảnh khắc nghe lời này có chút cổ quái.

Nam tử trung niên kia rất tức giận, gã lấy phù bút màu vàng viết phù triện treo bên hông mình, “Biết đây là cái gì không? Đây là bán thần khí Cổ Phù bút, chỉ cần tiện tay vẽ phù triện, là có thể lấy được mạng chó của tiểu tử ngươi. Bây giờ quỳ xuống dập đầu ba cái cho lão tử, lão tử sẽ tha cho ngươi!”

Gã giống như nhịn tức giận thật lâu rốt cuộc cũng tìm được nơi trúc giận, càng đắc ý phách lối hơn, liếc nhìn Bạch Xuy Tuyết, chờ hắn dập đầu nhận sai.

Bạch Xuy Tuyết hoàn toàn không muốn quan tâm đến gã, một khắc sau đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, lui sang một bên.

Đang muốn nhìn thử cô nương Tiểu Chiêu kia một chút, lại phát hiện Hoàng Chiêu Nguyệt còn lui về phía sau nhanh hơn hắn, lúc này đang cầm một miếng bánh táo ăn.

Bạch Xuy Tuyết: “…”

Trong nháy mắt chỗ mà bọn họ vừa đứng sáng rực lên. Từ bên cạnh một con đường có bảy tám tu sĩ bay đến vây quanh nam tử trung niên kia, bên ngoài đường phố kết thành khốn trận!

Tu sĩ thanh niên cầm đầu lấy ra phù bút màu tím nói: “Người này là Bạch Xuy Tuyết, thực lực bị ngụy trang sâu không lường được, sư đệ sư muội đừng khinh thường! Chém chết gã cướp lấy Cổ Phù bút, xóa tên gã khỏi Bảng Xếp Hạng Thiên Địa!”

“Vâng!”

Nam tử trung niên bị vây trong đám người nghe lời này sợ tới mức tè ra quần. Gã vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Đại nhân, các vị đại nhân, đây không phải Lạc Vân…”

Trong lúc nhất thời, kiếm quang, ánh đao, phù triện, tiếng đàn, đồng loạt xuất hiện, hoàn toàn xé nát bấy người trung niên cầu xin tha thứ kia, phù bút màu vàng giả mạo Cổ Phù bút cũng bị tiêu diệt.

Bạch Xuy Tuyết: “…” Bạch Xuy Tuyết, tạm biệt.

Hoàng Chiêu Nguyệt: “…” Giỏi lắm, thật may ta là Tiểu Chiêu, không phải Hoàng Chiêu Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment