Hoàng Chiêu Nguyệt còn tường rằng hôm nay hắn đụng chạm với nhiều NPC xảy ra hậu di chứng gì đó, vội vàng dùng mu bàn tay có phù trừ tà đụng vào tay hắn.
Bạch Xuy Tuyết cảm giác được đụng chạm ở mu bàn tay, cúi đầu nhìn một chút, lại quay đầu lại, mặt đầy hoảng hốt lại có chút mờ mịt.
“Tiểu Chiêu…”
Trên bãi đất trống tiếp tục vang lên tiếng kể chuyện có lực của ông cụ: “Mỗi ngày Ma long đều được Lạc Lăng chăm sóc, lúc khôi phục hình người, là một người nam nhân vô cùng tuấn mỹ. Ma tộc am hiểu nhất chính là lời ngon tiếng ngọt lừa gạt con người. Ở trước mắt nữ tu Lạc Lăng Ma long vĩnh viễn là bộ dạng ôn nhu dịu dàng, lại giả bộ đáng thương bị thương nặng, để cho nữ tu Lạc Lăng tự nguyện dâng hiến, trì vết thương cho mình, khôi phục tu vi.
Trường Trạch môn không nghĩ đến trân bảo bảo vệ nhiều này lại bị Ma long tà ác âm thầm dùng trước thời hạn.
Nhưng Ma long tà ác lại hình như không biết đủ, muốn hoàn toàn chiếm trân bảo làm của riêng.
Vì vậy gã không ngừng kể về những điều tốt đẹp ở bên ngoài với nữ tu Lạc Lăn, ngày ngày dụ dỗ nàng ấy, muốn nàng ấy bỏ trốn với mình. Từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với người bên ngoài, lại vô cùng muốn đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, sao Lạc Lăng có thể chịu đựng sự dẫn dụ của Ma long, ba tháng sau, cuối cùng đồng ý với Ma long.”
“Lạc tiên tri, rốt cuộc Ma long này có thích nữ tu hay không?” Thôn dân hô lớn.
Lão giả rũ mắt xuống, không trả lời vấn đề này, chỉ từ từ lắc quạt lá, khoan thai nói: “Rốt cuộc Ma Long và nữ tu có thể thành công chạy thoát khỏi Trương Thạch môn hay không? Lão đầu ta mệt rồi, tối mai ta lại kể tiếp.”
Hiển nhiên các thôn dân đã qúa quen với cách kể chuyện làm cho người ta mong chờ hồi hộp của Lạc tiên tri, biết tối này thật sự không còn nữa, từng người cầm băng ghế nhỏ, mỗi người trở về nhà của mình.
Hoàng Chiêu Nguyệt nhận ra Bạch Xuy Tuyết không đúng, lẫn vào trong đám người, lặng lẽ dẫn hắn về nhà.
Trong gian nhà chính lóe lên ánh sáng ngọn nến yếu ớt, lão thái thái đang dựa vào giường đất khâu đế giày, lão gia gia thì ngồi ở một bên yên lặng bóc vỏ đậu tắm.
Lão thái thái nghe được tiếng bước chân, thấy bọn họ đi vào, giống như ngày hôm nay không xảy ra chuyện gì, cười hòa ái nói: “Các ngươi đã trở về rồi? Có phải là đi nghe Lạc tiên tri kể chuyện hay không? Có đói hay không, trong nồi còn có canh gà, hâm một chút là có thể uống rồi.”
Lão gia gia ngẩng đầu lên, cưới híp mắt nói: “Đúng vậy, buổi trưa hôm nay bạn già để ta giết một con gà, chờ các ngươi về ăn đó.”
Hoàng Chiêu Nguyệt lo lắng cho tình huống của Bạch Xuy Tuyết, đầu tiên nói cảm ơn, sau đó từ chối: “Hình như đồng bạn của ta bị trúng tà rồi, trước tiên ta phải mang hắn về nghỉ ngơi đã.”
Hai chữ trúng tà vừa ra, hai ông bà lão thất kinh, dồn dập đứng lên, muốn nhìn tình huống của Bạch Xuy Tuyết.
Hoàng Chiêu Nguyệt cảnh giác bảo vệ Bạch Xuy Tuyết sau lưng, sau đó dùng phù trừ ta bắt đầu cà bug.
Sau mấy chục lần, hai người này mệt mỏi ngồi bên cạnh bàn, liều mạng uống nước trà.
Hoàng Chiêu Nguyệt cầm tay Bạch Xuy Tuyết, kéo hắn vào phòng.
Mới vừa rồi nàng cố ý nói hai chữ trúng tà, hình như trong mắt của hai ông bà lão thoáng qua ánh sáng quỷ dị.
Phải nhanh chóng tìm cách đi ra khỏi thôn này.
“Tiểu Xuy.”
Hai tay Hoàng Chiêu Nguyệt đè lên vai Bạch Xuy Tuyết, ép hắn ngồi xuống mép giường: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Bạch Xuy Tuyết lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là ta nhớ lại một ít chuyện mà thôi.”
Hoàng Chiêu Nguyệt biết Bạch Xuy Tuyết không muốn nói, cho nên dừng chủ đề này lại, từ trong nhẫn trữ vật cầm ra hai quyển tiểu thuyết mới ra.
Nàng vỗ vỗ vào quyển sách có mấy chữ to ..
“Nhìn thử cái này đi, đây là bảo bối áp đáy hòm của ta đó, nhất định hay hơn câu chuyện của ông lão kia kể!”
Bạch Xuy Tuyết: “…”
“Không thích? Vậy chúng ta xem thử cái này.” Hoàng Chiêu Nguyệt mở ra mặt bìa của quyển thứ hai, .
Bạch Xuy Tuyết: “…”
Bị Hoàng Chiêu Nguyệt ồn ào như vậy, tâm tư nặng nề lại có chút mờ mịt mới vừa rồi biến mất không ích.
Hắn hơi mỉm cười, chuẩn bị nhận lấy hai quyển tiểu thuyết nói: “Tiểu Chiêu, cảm ơn ngươi.”
Ai ngờ, Hoàng Chiêu Nguyệt lại trợn to mắt rụt tay lại: “Ta còn chưa xem nữa, chọn một quyển, sau đó chúng ta đổi lại xem.”
Bạch Xuy Tuyết: “…” Sau đó hắn bị buộc phải chọn quyển đầu tiên, bởi vì Hoàng Chiêu Nguyệt đã dẫn đầu chọn quyển thứ hai rồi.
Vì vậy Hoàng Chiêu Nguyệt lấy đèn thỏ tinh xảo mua trong hội đèn ở trấn Thanh Châu, đốt lên đặt ở đầu giường, hai người đồng loạt dựa vào trên giường nhỏ, lật xem tiểu thuyết trong tay.
Hoàng Chiêu Nguyệt vẫn còn không cam lòng nói lảm nhảm: “Tám tông chủ này không được, lần trước, xem bảy quỷ nam phối với một người chia ra mỗi người một ngày không có cách nào để cho nữ chính nghỉ ngơi, bây giờ tám người với một người, chia thế nào.”
Bạch Xuy Tuyết thần kỳ nghe hiểu.
Vốn dĩ da của hắn đã trắng, sau khi nghe hiểu xong, một mảnh màu đỏ nhạt từ cần cổ lan đến má lỗ tai. Mảnh màu đỏ kia, giống như to lên đồ sứ màu trắng, đặc biệt rõ ràng.
Không muốn Hoàng Chiêu Nguyệt phát hiện sự quẫn bách của mình, hắn dứt khoát ngửa đầu, lấy tiểu thuyết che mặt, giả bộ ngủ.
Hoàng Chiêu Nguyệt đang lật tiểu thuyết, liếc thấy Bạch Xuy Tuyết ngửa đầu đắp tiểu thuyết lên mặt, tư thế ngủ vô cùng không thoải mái, lập tức đưa tay định lấy tiểu thuyết xuống.
“Tiểu Xuy, ngươi ngủ như vậy sẽ không thoải mái…”
Lời còn chưa nói xong, đã chú ý khuôn mặt đỏ ửng của Bạch Xuy Tuyết.
Đây chính là giải thích cái gì là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.