Hoàng Chiêu Nguyệt nói một câu “cảm ơn tiểu thư”, sau đó ngồi xuống liếc nhìn bánh thủy tinh bồ đào và súp tôm chưng trứng trên bàn, cảm động cực kỳ.
Đây là tiểu tiên nữ xinh đẹp gì vậy.
Yêu rồi yêu rồi!
Đối mặt với tiểu tiên nữ Lạc Lăng người đẹp lòng cũng đẹp, Hoàng Chiêu Nguyệt đánh bạo hỏi: “Tiểu thư, súp tôm chưng trưng này có thể để cho ta dùng hộp đựng đồ ăn mang ra ngoài được không?”
Lạc Lăng dịu dàng hỏi: “Vì sao?”
“Thị vệ ca ca canh cửa tên là Lạc Nhị thích món này, ta và hắn rất có duyên, muốn mang cho hắn nếm thử.”
Hoàng Chiêu Nguyệt vừa nói trên mặt còn lộ ra chút ngượng ngùng.
Lạc Lăng thích Ma Vương Diễm, cho nên đối với bộ dạng thiếu nữ hoài xuân của Hoàng Chiêu Nguyệt cũng rất đồng tình. Vì vậy nàng ấy cười càng dịu dàng hơn: “Có thể, người còn có thể mang thêm mấy món mà hắn thích ra ngoài.”
Hoàng Chiêu Nguyệt coi thường tầm mắt chán ghét bên cạnh, chọn mấy đĩa thức ăn bỏ vào trong hộp thức ăn, chờ tiểu thư động đũa, nàng mới ăn.
Nhìn từ trong thủy kính với lúc này ngồi đối diện nhau có cảm giác rất khác, trên mặt Hoàng Chiêu Nguyệt là vẻ hưởng thụ và hạnh phúc khi ăn đồ ăn ngon, làm cho khẩu vị của Lạc Lăng cũng tốt hơn.
Thấy vậy, Lạc Viễn đè sự chán ghét ý muốn giết người trong lòng xuống, lông mi rũ xuống che giấu ưu tư trong mắt, im lặng không lên tiếng ăn xong bữa cơm này.
Hoàng Chiêu Nguyệt xách hộp đồ ăn đi ra.
Cửa phòng mở toan, Lạc Lăng khoác áo lông cáo, đi ra theo phía sau Lạc Viễn, Hồng Hạnh đứng ở ngoài cửa cách đó không xa đã sớm chờ nhìn thảm trạng của Hoàng Chiêu Nguyệt.
Ai ngờ nàng lại hoàn hảo như lúc ban đầu, còn được ban thưởng!
“Ca, gần đây ta rất vui vẻ.” Lạc Lăng cười bước ra khỏi phòng.
Ngoài cửa có thị vệ canh giữ, nàng ấy rất ít cơ hội đi ra ngoài, giống như bị khóa ở chỗ này vậy.
Chỉ khi ca ca Lạc Viễn đến, Lạc Lăng mới có cơ hội đi ra ngoài một chút.
Bạch Xuy Tuyết cố làm ra vẻ lơ đãng nghiêng đầu nhìn Lạc Lăng, hàng mi dài rậm rung động, rồi sau đó cúi đầu ăn súp tôm chưng trứng hơi có chút tẻ nhạt vô vị.
Lạc Viễn sắp khắc chế không được ý muốn giết Hoàng Chiêu Nguyệt, nghe được lời của Lạc Lăng, cho là thị nữ Tiểu Hà này làm cho nàng vui vẻ.
Cuối cùng sát chiêu tụ trong tay đổi hướng, đánh về một chỗ khác. Chỉ nghe một tiếng ầm, trên nền tuyết trắng bị nhiễm đỏ một mảnh.
Hồng Hạnh từ hành lang dài ngã vào trong tuyết, con ngươi mở thật to, trước khi chết trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ và không hiểu.
Máu đỏ tươi nhiễm đỏ quần áo màu hồng của nàng ta.
Lạc Lăng không nhịn được che miệng, lui về phía sau một bước.
“Thị nữ này có tư tâm gây rối, khích bác ly gián, phải dạy dỗ một trận, nhưng không nghĩ lại lỡ tay.” Lạc Viễn thấy máu giống như lấy được cơ hội thở dốc. Hắn cố gắng đè xuống ngón tay run rẩy của mình, vội vàng nói: “Muội muội, gần đây ta tu luyện có chút vấn đề, ta đi trước.”
Lạc Lăng không lên tiếng.
Lạc Viễn sợ nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của Lạc Lăng, cũng sợ mình quay đầu không nhịn được giết chết Tiểu Hà, làm cho Lạc Lăng thương tâm, nhanh chóng rời khỏi biệt viện này không quay đầu lại.
Thuở nhỏ Lạc Lăng được bảo vệ rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng thấy ai chết ở trước mặt mình,.
Chính mắt nhìn thấy Hồng Hạnh bị giết, một chùm máu phun ra, nàng ấy có chút mấy hồn mất vía, vội vàng về phòng.
Tiểu hắc long vội vàng đi ra an ủi nàng ấy.
Hoàng Chiêu Nguyệt thừa dịp không có người chú ý, đi qua sờ soạng máu dính trên nền tuyết.
Lại là máu thật.
Trong ảo cảnh, sao có thể máu thật được?
Hoàng Chiêu Nguyệt cảm giác không được bình thường.
Thận ma thất bại một lần nữa bay ra từ thân thể của Lạc Viễn ra, giận đến mức phun máu, trong lòng đầy căm tức.
Sắp thành công lại thất bại, nữ Trúc cơ này lại còn có thể may mắn tránh một kiếp?
Thật ma chưa bao giờ gặp phải tình huống này, hôm nay hai người đều tỉnh lại, thời gian càng kéo dài càng làm cho nó nóng nảy.
Vì vậy nó âm thầm làm ra một quyết định mạo hiểm.
*
Đại nha hoàn Hồng Hạnh vừa chết, Tiểu Hà được cưng chiều nhất bên cạnh tiểu thư được thăng thành thủ lĩnh của đám thị nữ, không còn ngủ chung với các thị nữ khác, có một phòng dành riêng cho mình.
Hôm nay thái độ của bọn thị nữ thay đổi lớn, đối tượng lấy lòng biến thành đại nha hoàn Tiểu Hà, từng người đều cười tươi vô cùng ân cần, làm cho Hoàng Chiêu Nguyệt có chút không quen.
Có lẽ đây chính là phiền não của đại nha hoàn đi.
Hoàng Chiêu Nguyệt cắn bánh ngọt đậu xanh do thị nữ váy vàng cho, tầm mắt liếc nhìn đủ loại bánh ngọt quả khô trên bàn, nghĩ như vậy.
Đêm khuya vắng người, bên ngoài hơi có chút gió, từ trong khe hở thổi vào, làm cho ánh nến trong phòng chập chờn.
Hoàng Chiêu Nguyệt không có ngủ trên giường của thị nữ Hồng Hạnh, hôm nay có điều kiện, nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ghế tựa trải lông mềm mại, thoải mái nằm lên.
Mới vừa rồi lúc tách ra với Bạch Xuy Tuyết, nàng nói chỗ cổ quái nơi này cho hắn biết, còn giao cho hắn một vòng tay phòng ngự. Hai người đã hẹn xong đợi giờ Hợi Bạch Xuy Tuyết đi tuần trà đến phụ cận, sẽ cùng nàng thương lượng đối sách.
Trước kia đi, Bạch Xuy Tuyết dán một lá phù trừ tà lên mu bàn tay của Hoàng Chiêu Nguyệt.
Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài, thừa dịp còn chưa đến thời gian hẹn, nàng lấy kính Linh thông ra, ở trong mảng “Tiểu linh thông tu sĩ học tập” nhanh chóng viết một bài viết.
[Gấp! Các vị tu sĩ Vân giới, xin hỏi trong ảo cảnh có thể giết chết người chân chính không?]
[Len lén tu luyện sau đó làm kinh diễm tất cả mọi người: Đây đang ở bên trong một thôn người phàm trừ yêu ma, lại không ngờ lại lâm vào ảo cảnh giống như thật. Trong ảo cảnh có vô số người bị giết, máy chảy xuống lại là máu thật. Chuyện này có thể xảy ra trong ảo cảnh sao?]