[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 51 - Chuong 51

Nghe nói cha của nhóc đi ra ngoài săn thú một đi không trở về, người trong thôn đều suy đoán người đã chết ở bên ngoài, thi thể cũng bị mãnh thú ăn rồi.

Còn chuyện tại sao tiểu nam hài này lại bị chửi là quái vật, quỷ xui xẻo, nhớ tới một trong những nguyên nhân, Hoàng Chiêu Nguyệt còn cảm thấy có chút buồn cười.

Tiểu nam hài ra đời được nửa năm đã biết đi, lúc một tuổi đã có thể đi vững vàng. Bây giờ sắp hai tuổi, đã có thể tự mình vẽ phù triện trừ tà cơ bản nhất.

Chỉ là từ lúc sinh ra thì tiểu nam hài đã dễ dàng bị đập đầu, liên tục bị thương nhẹ. Tuy rằng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không ít lần đập đầu chảy máu.

Một lần nghiêm trọng nhất, nhóc bị một con chó lớn cắn, hai chân bị cắn máu thịt hở ra, còn có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, tiểu nam hài vẫn cứ không rơi một giọt nước mắt nào.

Rõ ràng là chó cắn người, phản ứng của tiểu nam hài ngược lại dọa sợ con chó. Chó buông nhóc ra, đột nhiên phát ra tiếng gào ẳng ẳng, làm cho đứa trẻ Đại Hoàng đang trèo lên cây lấy tổ chim kinh hãi té xuống, té gãy chân trái.

Vì vậy, dưới sự truyền bá oán hận của Đại Hoàng, từ tiểu nam hài Tiểu Xuy liên tục làm mình xui xẻo, trở thành người mà ngay cả người đến gần nhóc cũng sẽ xui xẻo.

Tất cả trẻ con trong thôn cũng rất ghét nhóc, ức hiếp nhóc.

Đứa trẻ nào không ức hiếp Tiểu Xuy, sẽ bị cô lập

Hoàng Chiêu Nguyệt không thể hiểu được.

Nửa tuổi là có thể đi bộ, hơn một tuổi là có thể vẽ phù triện, làm sao lại là quỷ xui xẻo? Đây là thần đồng tu tiên nha!

Tầm nhìn của mấy đứa trẻ đầu gấu này quá hẹp, thật không so được với Nhị Nựu nàng. Đây còn không mau ôm chặt bắp đùi này, đợi tương lai được mang đi thăng thiên?

Chỉ là số lần bị thương của đứa trẻ này có chút nhiều rồi.

Hoàng Chiêu Nguyệt vừa đi đường vừa nghĩ, vác tiểu nam hài về nhà của mình.

Nàng ném cây chổi vào trên vách tường gạch ngói, quay về làm ổ trên chiếc ghế mây kia lần nữa. Nàng lại để tiểu nam hài giống như cục tuyết từ trên vai của mình xuống, để cho nhóc ngồi trên đùi mình.

Tiểu nam hài yên lặng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng vểnh lên, lông mi dày đặc dính máu, đột nhiên run rẩy hai cái.

Bề ngoài thì nhóc rất bình tĩnh, nhưng hai tay nhỏ đặt bên dưới đang gắt gao nắm lấy xiêm áo màu lam nhạt ở trước người mình, cũng sắp nắm rách áo rồi.

Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn dáng vẻ xinh đẹp quá mức của tiểu nam hài, nhớ tới nhóc từng gặp đám nhóc nghịch ngợm kia trong thôn kia, không khỏi sinh lòng thương yêu, từ trong tay áo mò ra một cái khăn tay vuông màu trắng, chuẩn bị lau máu trên mặt của đứa trẻ.

Không nghĩ tới đứa trẻ lại quay mặt tránh đi.

Cuối cùng nhóc cũng mở miệng, ở trước mặt Hoàng Chiêu Nguyệt nói ra một chữ đầu tiên: “Bẩn.”

Giọng trẻ con còn chưa mất đi vẻ ngây thơ, giọng sữa, vừa mềm mại lại non nớt.

Hoàng Chiêu Nguyệt: ?

Bẩn? Nơi nào bẩn?

Nàng mở khăn tay màu trắng của mình ra, à, phía trên quả thực dính một vế dầu mỡ màu vàng.

Hoàng Chiêu Nguyệt gấp khăn tay lại, đưa chỗ sạch sẽ cho tiểu nam hài nhìn: “Bây giờ không bẩn nữa.”

Tiểu nam hài lắc đầu, chỉ chỉ mình: “Máu, bẩn. Rửa một cái là được rồi, không cần làm bẩn khăn.”

Trước kia Bạch Xuy Tuyết đã từng nhận được lòng tốt của người khác, sau đó lúc tất cả mọi người đều mắng nhóc là quỷ xui xẻo, đồ quái vật, những đứa trẻ kia lại đòi lại những thứ đã tặng cho nhóc, sau đó phá hủy ở ngay trước mặt nhóc, chửi ầm lên nói những thứ đó đều dính mùi ẩm mốc.

Nhóc không hi vọng sau này vị tỷ tỷ này cũng như vậy.

Bạch Xuy Tuyết suy nghĩ một chút, vùng vẫy muốn đi xuống khỏi đùi của nàng, nhóc lắc đầu nói: “Ta không đau, rửa một chút là được rồi.”

Trong nháy mắt Hoàng Chiêu Nguyệt càng thương xót nhóc con này hơn.

Đây là đứa trẻ xinh đẹp tuyệt thế vừa đáng thương lại hiểu chuyện gì đây?

Hoàng Chiêu Nguyệt đè lại không cho nhóc động đậy, sau đó ôm lấy cả người nhóc, xoay người đi vào cửa sau đi qua nhà chính, thuận theo cửa sau một đường đi vào hậu viện.

Nàng đặt tiểu nam hài trên một cái ghế nhỏ, để cho nhóc ngồi, lại dùng thùng gỗ lấy một chậu nước giếng, nhân tiện xách quả dưa hấu ở trong giếng nước lên, sau đó tìm một cái khăn sạch sẽ lau cho tiểu nam hài.

Mới đầu Bạch Xuy Tuyết không muốn dùng khăn tay của nàng, chỉ là ngồi xổm xuống dùng đôi tay nhỏ trắng nõn gộp lại hất nước lên mặt mình. Chỗ dính bẩn trên mặt, thì dùng tay cẩn thận xoa hai cái.

Nhóc cảm thấy rửa xong rồi, thì để tay xuống, đứng lên, cúi đầu nói cảm ơn Hoàng Chiêu Nguyệt.

Hoàng Chiêu Nguyệt ừ một tiếng, vô cùng tự nhiên cầm tay nhỏ của nhóc lên, dùng khăn tay lau tay, sau đó lại tiếp tục lau sạch một cái tay khác cho nhóc.

Vốn dĩ Bạch Xuy Tuyết chỉ đề phòng không để cho Hoàng Chiêu Nguyệt lau mặt, ai biết nàng lại ung dung thản nhiên lau sạch tay cho mình.

Bạch Xuy Tuyết ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn nàng, miệng nhỏ kinh ngạc tới hơi mở ra.

Sau đó Hoàng Chiêu Nguyệt vô cùng thản nhiên lau sạch khuôn mặt đầy nước đọng của nhóc, tiểu nam hài chỉ ngây người nhìn nàng.

Vết thương còn đang chảy máu.

Hoàng Chiêu Nguyệt không tìm được lọ thuốc cầm máu nào, nàng vẫn nhớ tới thiết lập kẻ ngốc của mình, không dám đi hỏi thân nương đang xào rau trong phòng bếp, không thể làm gì khác hơn là bóp bóp khuôn mặt nhỏ non mềm trắng như tuyết của Bạch Xuy Tuyết hỏi: “Nhà của ngươi có thuốc cầm máu không?”

Bạch Xuy Tuyết dùng cái tay nhỏ vỗ vỗ bên hông của mình, nơi đó đang dán một tấm phù triện trừ tà màu vàng cơ bản nhất, nhóc lắc đầu nói: “Không cần cầm máu, ta có phù trừ tà. Nương nói mang theo phù trừ tà, là có thể bình an. Vết thương rất nhanh là có thể tốt hơn.”

Bình Luận (0)
Comment