Phụ nhân còn chưa kịp vui vẻ, bên ngoài liền truyền tới một giọng nam dồn dập thở hổn hển: “Ngô thẩm, Ngô thẩm! Cha của Nhị Nựu xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt của phụ nhân thay đổi, buông tay Hoàng Chiêu Nguyệt, vội vàng đi ra ngoài.
Vừa vén màn cửa, một người thanh niên da đen thui, mặt đầy mồ hôi đứng ở ngoài cửa. Hắn ta hơi khom người chống đầu gối, mệt tới thở hổn hển nói: “Cha Nhị Nựu ông ấy, cha Nhị Nựu ông ấy, bị heo rừng làm bị thương!”
“A?” Phụ nhân bị dọa sợ đến suýt té xỉu: “Tiểu Hắc Tử, ông ấy ở nơi nào, mau đưa ta qua đó!”
Người thanh niên gật đầu, lập tức đưa phụ nhân vội vàng chạy qua.
Hoàng Chiêu Nguyệt nghe thấy âm thanh bên ngoài, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, xách cái giỏ trên bàn lên đuổi theo sau thân nương nhà mình.
Trên bờ ruộng xa xa, một người trung niên mặt mũi trắng bệch nằm trên cáng, bụng bị răng nanh của heo rừng đâm xuyên, còn đang chảy máu ào ạt, nhìn qua đã sống không nổi nữa.
Lúc đầu thôn dân xung quanh dùng thảo dược cầm máu cho ông ấy, phát hiện hoàn toàn không ngừng được, cuối cùng đều lắc đầu than thở rời đi.
Lúc phụ nhân tới, liếc mắt thấy tình cảnh bi thảm trước mắt, nước mắt soạt một cái liền rơi xuống.
“Cha Nhị Nựu!” Bà ấy ngồi xổm dưới đất, nước mắt mơ hồ trong đôi mắt, nghe ông ấy đau đến khẽ hít hơi, ngay cả đụng vào ông ấy một cái cũng không dám.
Hoàng Chiêu Nguyệt đi theo sau, thấy vậy vội vàng tiến lên, thừa dịp lúc người ta không chút ý, vội vàng vén miếng vải đen che kín giỏ lên, học dáng vẻ của Lạc Lăng, đem phù triện lóe lên ánh sáng phù ấn màu vàng dán lên trên người thân cha của mình.
Máu chảy trên bụng của người nam nhân quả nhiên dừng lại một cách thần kì, hơn nữa vết thương đang khép lại nhanh chóng.
“Nương, nương!” Hoàng Chiêu Nguyệt vén vạt áo lên, kêu bà ấy: “Nương xem.”
Phụ nhân đang khóc thương tâm, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, bà ấy thuận theo âm thanh của Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn sang, sau đó một đôi mắt trợn to, suýt nữa trừng cả con ngươi ra ngoài.
Đột nhiên ngừng tiếng khóc, khiến cho các thôn dân đang bận rộn trên ruộng quay đầu nhìn qua.
Con ngươi của phụ nhân chuyển một cái, lập tức khóc càng lớn tiếng hơn, vừa khóc vừa gào to: “Cha Nhị Nựu! Nếu như ông đi rồi, kêu ta và Nhị Nựu sống như thế nào! Cha Nhị Nựu! Cha Nhị Nựu!”
Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”
Thân nương ra sức biểu diễn như vậy, vì thế nàng cũng hít chóp mũi, thật sự nặn ra chút nước mắt ở trong mắt.
Phụ nhân càng kêu khóc hơn, còn trộm liếc nữ nhi nhà mình một cái, nhìn thấy nàng lại có thể ý thức được cha bị thương mà khóc thút thít, trong lòng không khỏi càng cảm kích Lạc Lăng.
“Nhị Nựu! Chúng ta mang cha ngươi trở về, cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải cứu sống cha ngươi, cha ngươi nhất định không nỡ bỏ rơi hai chúng ta! “Ông ấy nhất định có thể chống đỡ được!”
Bà ấy lau nước mắt, tiến lên nâng cái cáng.
Hoàng Chiêu Nguyệt đi tới phía sau, nâng cáng lên.
Người thanh niên da đen báo tin lúc nãy tới giúp đỡ, cùng nhau đưa người nam nhân đang bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch về nhà.
Người thanh niên đưa người về tới, không đành lòng nhìn chuyện bi thảm này nữa, quay đầu bước đi.
Vốn dĩ phụ nhân còn đang vội vã luống cuống tìm lọ thuốc trong nhà, thấy người vừa đi, động tác lập tức dừng lại.
Bà ấy tiến lên vén chiếc áo nhuốm ướt máu của nam nhân ra, phía trên vết thương bị răng nanh của heo rừng xuyên thủng đã bắt đầu kết vảy rồi.
Phụ nhân ngạc nhiên mừng rỡ đến không biết làm thế nào.
“Phúc tinh! Phúc tinh! Nhị Nựu! Ngươi là phúc tinh của nhà chúng ta!” Phụ nhân bắt lấy tay của Hoàng Chiêu Nguyệt, kích động đến rơi nước mắt lã chã: “Nếu, nếu không phải ngươi giúp đứa trẻ Tiểu Xuy kia, Lăng cô nương. Lăng cô nương nhất định sẽ không cứu mạng của cha ngươi! Chúng ta nhất định phải cảm ơn Lăng cô nương thật tốt!”
“Nương.” Hoàng Chiêu Nguyệt nhớ tới nương của Tiểu Xuy là lén lút bỏ phù triện vào giỏ, vì vậy nói: “Lăng cô nương làm việc khiêm tốn, chuyện đền đáp vẫn là nên đợi cha dưỡng thương xong hãy nói.”
Thấy nữ nhi nhà mình nói chuyện ngày càng lưu loát, phụ nhân gật đầu liên tục nói: “Được được được.”
Lúc chạng vạng, thôn Thanh Sơn suýt nữa xảy ra chuyện vợ tiễn chồng, con tiễn cha.
Nam nhân bị thương, phụ nhân đi hậu viện giết gà hầm canh. Hoàng Chiêu Nguyệt thì ở bên cạnh chăm sóc cha nàng.
Tầm mắt của nàng liên tục rơi vào trên người nam nhân sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt đang nằm trên giường, hơi nhíu mày, cảm thấy có chút kì quái.
Đây là cha nàng…
Đây là thân cha của nàng sao!
Người thiếu chút nữa đã mất rồi, nàng lại không có một chút cảm giác nào?
Chuyện này bình thường sao?
Hoàng Chiêu Nguyệt sờ ót mình một cái, nghĩ rằng có lẽ là bởi vì mình ngốc hơn mười năm, đột nhiên tỉnh táo lại, đối với hai người thân cha thân nương của mình không có xuất hiện quá nhiều tình cảm.
Nàng cảm thấy cách giải thích này rất hợp lý.
Ngay sau đó Hoàng Chiêu Nguyệt buồn ngủ tới híp mắt, ở trước giường của thân cha ngáp dài, chống đầu mơ màng buồn ngủ.
Thận ma ẩn nấp trong bóng tối oán hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoàng Chiêu Nguyệt, nhe hai hàm răng máu, giận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng lại không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Hận không thể tháo nàng thành tám khối, để trút hết mối hận trong lòng nó!