Bạch Xuy Tuyết kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn Điền Nhị Nựu chặn ở trước mặt mình, không chút nể tình vung cây chổi dạy dỗ đám trẻ ném đá kia một trận.
Kì quái chính là, lúc này bọn họ giống như là chạy chậm một chút, mỗi người bị đánh đều đau đến rên rỉ lớn tiếng kêu.
Hoàng Chiêu Nguyệt cố ý làm một cái pháp thuật nhỏ, khiến cho mấy đứa trẻ đầu gấu này không chạy nhanh được, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Hơn nữa trên người sẽ không xuất hiện bất kì vết thương nào, nhưng sẽ liên tục cảm thấy đau.
Quay lại muốn ăn vạ cũng không ăn vạ tới chỗ của đồ ngốc nàng.
Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy đám trẻ hư này làm thôn trở nên bạo lực còn không hổ thẹn, phải dạy dỗ lâu một chút.
Để cho bọn nó đau hơn nửa tháng trước, tránh cho lại tác quai tác quái.
Cuối cùng đám trẻ kêu khóc chạy đi.
Hoàng Chiêu Nguyệt thu chổi lại, quay lại thuần thục nhấc tiểu nam hài lên.
Bạch Xuy Tuyết ôm chén, không dám lộn xộn, chẳng qua là hỏi: “Nhị Nựu tỷ, cha tỷ thế nào? Có cần ta tìm nương của ta chữa trị cho cha tỷ? Nương của ta có rất nhiều phù triện trị thương.”
Hoàng Chiêu Nguyệt bị cách xưng hô này làm cho nghẹn một cái.
Chỉ là, Tiểu Xuy phiên bản thu nhỏ gọi nàng là tỷ tỷ?
Lông mày của Hoàng Chiêu Nguyệt khẽ nhướng một cái, tự động xem nhẹ hai từ Nhị Nựu trước, dùng cánh tay lắc nhóc nói: “Không cần, cha ta đã không sao rồi.”
Bạch Xuy Tuyết a một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn cái chén dùng khăn che lại, phía trên có mấy cục đá bẩn, nhóc có chút mất mát nói: “Nhị Nựu tỷ, bánh hạt đào bẩn rồi.”
Hoàng Chiêu Nguyệt ném cây chổi đi, xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa trẻ: “Đợi một lát tỷ tỷ tìm cách, thì sẽ không bẩn nữa.”
Nàng vén rèm cửa lên, ôm đứa trẻ xinh đẹp tinh xảo như tuyết vào phòng, rồi đi hậu viện lấy nước cho nhóc lau người trước.
Đây là lần thứ hai Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn thấy Tiểu Xuy phiên bản thu nhỏ, mỗi lần nhìn thấy nhóc, đứa trẻ xinh đẹp đều bị những đứa trẻ đầu gấu kia ức hiếp đến vết thương chồng chất.
Ngón tay của đứa trẻ bị đá đập bị thương, Hoàng Chiêu Nguyệt lau sạch cho nhóc, từ nhẫn trữ vật lấy ra một ít thuốc mỡ bôi cho nhóc.
Quả đấm nhỏ trắng trắng của đứa trẻ nắm, có thể bị nàng bọc trong tay một cách dễ dàng.
Lần này Bạch Xuy Tuyết không có từ chối khăn tay của Hoàng Chiêu Nguyệt, chỉ là căng thẳng tới mức hàng lông mi dày liên tục chớp chớp.
Hoàng Chiêu Nguyệt cười bóp mặt của nhóc, lấy chiếc khăn đậy trên chén bánh hạt đào kia và hai ba viên đá đè ở phía trên ra.
Lúc đá đập tới, có một chút đá nhỏ rơi vào trong chén, Hoàng Chiêu Nguyệt bỏ đi chỗ dơ trong chén bánh hạt đào kia, phần còn lại đều sạch sẽ.
“Như vậy thì không bẩn nữa.”
Đôi mắt của Bạch Xuy Tuyết cong cong ừ một tiếng.
Hai người ngồi chung một chỗ, ngươi một miếng bánh ngọt ta một miếng cùng nhau ăn.
Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn cục tuyết xinh đẹp này, liền không nhịn được đưa tay bóp mặt nhóc, gương mặt của Bạch Xuy Tuyết bị bóp hồng lên, cũng rất ngoan ngoãn ăn bánh ngọt.
Thật ra thì nàng có chút không hiểu rõ ràng là đứa trẻ biết vẽ phù triện, tại sao còn có thể bị người ta ức hiếp.
“Bọn họ ức hiếp ngươi, ngươi không đánh lại?” Hoàng Chiêu Nguyệt hỏi: “Không phải Tiểu Xuy có phù triện sao?”
“Không thể dùng phù triện đánh người.” Bạch Xuy Tuyết có chút nản lòng nói: “Nương nói, ta không thể ra tay với bọn họ, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
Hoàng Chiêu Nguyệt tò mò: “Sẽ xảy ra chuyện gì?”
Cái miệng hồng hồng của đứa trẻ ngập ngừng một lát, lắc đầu nói: “Không, không thể nói.”
“Được, không nói, không nói.” Hoàng Chiêu Nguyệt nói: “Ta nhớ trước cửa nhà ngươi dán phù triện phòng ngự, ngươi có thể dùng không?”
Nhắc tới cái này, tiểu tử càng nhụt chí: “Nương nói tu vi của nương không đủ, phù triện phòng ngự chỉ có thể dán trên vật cố định.”
Nhóc nắm chặt quả đấm: “Ta phải nhanh chóng vẽ ra càng nhiều càng nhiều phù triện lợi hại hơn.”
Vừa nói, tiểu tử vừa lấy ra một cây bút vẽ bùa màu đen từ trong túi ra, còn có một đống bùa màu vàng, nằm bò ở trên ghế nhỏ bắt đầu vẽ.
Hoàng Chiêu Nguyệt: ?
Thì ra lúc Tiểu Xuy còn nhỏ là một mọt sách?
Vì vậy Hoàng Chiêu Nguyệt hoàn toàn không có lòng tự giác tu luyện của tu sĩ, vô cùng thản nhiên ngồi ở bên cạnh ăn bánh hạt đào ngọt ngào. Vừa ăn vừa nhìn Bạch Xuy Tuyết vẽ bùa, đại khái vẽ khoảng hai mươi tấm, nghị lực của đứa trẻ hoàn toàn hao hết sạch, liền bò ở phía trên ngủ.
Hoàng Chiêu Nguyệt hoàn toàn không có kinh nghiệm: “…”
Thật giống như học sinh tiểu học nhìn thấy sách thì buồn ngủ.
Chẳng lẽ bản chất cá mặn của Tiểu Xuy thật ra đã có từ lúc nhỏ?
Nàng ôm đứa trẻ lên, nhìn lông mi dài của nhóc che đi cặp mắt xinh đẹp, cái miệng nhỏ đỏ bừng khẽ nhếch, hô hấp nhẹ nhàng.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, trên khuôn mặt còn lưu lại mấy dấu vết do bị nàng bóp mặt lúc nãy.
Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy đây là một loại cảm giác rất kì diệu. Trước đây không lâu bên cạnh còn có một Tiểu Xuy phiên bản thiếu niên, bây giờ trong lòng mình lại ôm một Tiểu Xuy phiên bản nhỏ.
Kí ức trong Thận cảnh sẽ không biến mất.