Hắn lưu lạc trong núi sâu mấy năm, rất nhiều thứ đều ăn qua, lâu ngày cũng biết làm sao để mình ăn ngon hơn một chút.
Sau khi thành thạo loại trừ mùi tanh, lại thêm chút gia vị, còn có thảo dược không biết tên, chờ bên ngoài thịt thỏ được nướng vàng, còn có một ít dầu rơi xuống, Bạch Xuy Tuyết quay đầu kêu Hoàng Chiêu Nguyệt: “Tiểu Chiêu, ăn cơm nào.”
Hoàng Chiêu Nguyệt vui vẻ đáp một tiếng, lấy khăn tay lau sạch chất lỏng linh quả dính trên tay, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Bạch Xuy Tuyết.
“Tiểu Xuy thật lợi hại.” Hoàng Chiêu Nguyệt cười cong mắt, từ khi thỏ được bắc lên nướng nàng đã bắt đầu thèm rồi, mới vừa rồi ăn liên tiếp mấy linh quả mới miễn cưỡng đè xuống cơn đói.
Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt hoạt bát sinh động của nàng, Bạch Xuy Tuyết ừ một tiếng, dùng chủy thủ sắc bén cắt từng miếng thịt thỏ mỏng bỏ vào trong chén, còn lấy ra tương ớt hồ tiêu bên trong nhẫn trữ vật ra.
Lúc Hoàng Chiêu Nguyệt và sư tôn Minh Lê đi ra ngoài, hai người đều ăn riêng, đừng nghĩ ai chăm sóc ai, không cướp miếng thịt cuối cùng trên bàn đã coi như là một bữa cơm thân thiện rồi.
Nàng vẫn là lần đầu tiên được người khác tỉ mỉ chăm sóc như vậy, Hoàng Chiêu Nguyệt cảm giác có chút mới lạ.
Chẳng qua không thể không nói, cảm giác này cũng thật là tốt!
Ước mơ của Hoàng Chiêu Nguyệt chính là làm cá mặn ăn uống chờ chết, không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì, chỉ cần phụ trách ăn uống, vui đùa sống vui vẻ là được.
Nàng ở cùng với đồng bạn linh hồn sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện, trái lại đánh bậy đánh bạ thực hiện được một phần bên trong ước mơ.
Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà ăn thêm một chút.
Bạch Xuy Tuyết nhìn gò má phồng phồng của nàng, thấy nàng bị nghẹn, tự nhiên mà đưa cho nàng một ly trà xanh.
Hoàng Chiêu Nguyệt thuận tay nhận lấy, uống hơn nửa, nghiêng mặt nói cảm ơn: “Cảm ơn ngươi nha, Tiểu Xuy.”
Bạch Xuy Tuyết nhìn bộ dạng ngốc nghếch vì đồ ăn ngon của nàng, hình như có cảm giác lừa gạt tiểu cô nương, trong lòng sinh ra một loại cảm giác chột dạ.
Là hắn lừa người ta đồng hành với mình, còn gặp phải tình huống suýt chút nữa bỏ mạng. Tiểu Chiêu đối với hắn hết sức chân thành, thậm chí ngay cả đan dược bảo vệ tính mạng trân quý cũng lấy ra giúp hắn.
Mà hắn còn giấu diếm tên họ thật và thân phận của mình….
Bạch Xuy Tuyết trầm mặt.
Trong mắt của hắn là sự cẩn thận suy nghĩ, hắn và Tiểu Chiêu cũng đã trải qua sinh tử cùng nhau, theo lý nên thẳng thắn với nàng một chút mới đúng.
Vì vậy, Bạch Xuy Tuyết khẽ hít một hơi, quay đầu nhìn về phía Hoàng Chiêu Nguyệt, trịnh trọng nói: “Tiểu Chiêu, thật ra thì… Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì? ” Hoàng Chiêu Nguyệt cắn miếng thịt thỏ chấm tương ớt hồ tiêu, mở to hai mắt nhìn hắn.
“Ta, tên thật của ta là… Bạch Xuy Tuyết.” Bạch Xuy Tuyết căng thẳng nắm bàn tay, nói ra.
Hoàng Chiêu Nguyệt sửng sốt một chút.
Sau đó nàng hơi nhướng mày, môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Trùng hợp như vậy? Tiểu Xuy, tên thật của ta… Thật ra chính là Hoàng Chiêu Nguyệt.”
Bạch Xuy Tuyết: “…”
Hắn không biết làm sao nhìn vẻ mặt không nghiêm túc của Tiểu Chiêu, đột nhiên nghĩ đến Tiểu Chiêu chẳng qua chỉ có tu vi Trúc Cơ, nếu hắn bại lộ tu vi thật của mình, chẳng phải làm cho nàng áp lực rất lớn sao?
Vốn dĩ bọn họ đều là đồng bạn Trúc cơ đi Vân Cảnh thánh địa xin học, ở trong Thận cảnh Tiểu Chiêu nói cho hắn bọn họ là hai người mạnh nhất trong Trúc Cơ…
Bạch Xuy Tuyết suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tạm thời không bại lộ tu vi của mình, tránh cho Tiểu Chiêu cảm thấy áp lực.
Cho nên hắn chỉ đành cười một tiếng, nói: “Tiểu Chiêu, mới vừa rồi là ta nói đùa với người. Khụ khụ, chẳng qua ta cảm thấy hôm nay Nhân tộc bảo vệ tu sĩ Nhân tộc trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, nếu ta giả mạo thành công, lần này đi phía Đông cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Hoàng Chiêu Nguyệt muốn rút kiếm chứng minh thân phận: ?
Nàng hơi liếc nhìn vẻ mặt lúng túng cười của Bạch Xuy Tuyết, yên lặng thu hồi suy nghĩ muốn lấy kiếm ra.
Thì ra Tiểu Xuy lại muốn trở nên mạnh như vậy? Ngay cả giả mạo tu sĩ Bảng Xếp Hạng Thiên Địa cũng nghĩ đến?
Cũng đúng, dù sao hắn là muốn đến Vân Cảnh thánh địa cầu học mà.
Hoàng Chiêu Nguyệt suy nghĩ, hôm nay tu vi Tiểu Xuy mới là Trúc cơ, nếu nàng bại lộ tu vi Phá Hư cảnh của mình, còn là có tên trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa màu vàng kia, vậy Tiểu Xuy muốn giả mạo tu sĩ trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa không phải sẽ chịu áp lực rất lớn trên đoạn đường đồng hành với nàng sao?
Hoàng Chiêu Nguyệt siết chặt quả đấm, vì duy trì lòng tự ái của đồng bạn Trúc cơ, nàng quyết định tiếp tục giấu giếm thân phận, lại yên lặng giúp đỡ hắn trở nên mạnh mẽ.
Vì vậy nàng cũng lộ ra vẻ lúng túng nhưng không mất đi lễ phép: “Trùng hợp như vậy? Ta cũng là giả bộ đó.”
Trên mặt Bạch Xuy Tuyết quả nhiên chính là như vậy.
Trong lòng hắn yên lặng vạch ra kế hoạch đốc thúc Hoàng Chiêu Nguyệt tu luyện, còn vừa an ủi nàng: “Tiểu Chiêu, ngươi chăm chỉ tu luyện, ta tin tưởng sau này ngươi có thể vượt qua Hoàng Chiêu Nguyệt.”
Hoàng Chiêu Nguyệt phức tạp đồng ý, hơn nữa cũng khích lệ hắn: “Ừ, ta tin tưởng ngươi cũng có thể vượt qua Bạch Xuy Tuyết, không cần phải giả làm hắn!”
Bạch Xuy Tuyết: “…Được!”