[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 70 - Chuong 70

Hoàng Chiêu Nguyệt: “……” Giỏi thật. Mười giờ trưa mới bắt đầu làm việc, đúng là xứng với cái tên trấn dưỡng lão.

Bạch Xuy Tuyết qua bên cạnh mua chiếc bánh bao nhân thịt còn nóng hổi, to giọng gọi Hoàng Chiêu Nguyệt qua ngồi tại quán hoành thánh đối diện, gọi hai bát hoành thánh.

“ Tiểu Chiêu, ta và ngươi ăn xong thì tìm khách điếm Bạch Hạc nổi tiếng ở đây trước, sau đó mới đi dạo, như thế nào?” Bạch Xuy Tuyết bàn bạc.

“Được” Hoàng Chiêu Nguyệt gật đầu. Húp hai ngụm hoành thánh ấm nóng, nàng khẽ híp mắt, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bạch Xuy Tuyết khẽ mỉm cười, đợi bọn họ ổn định ở trấn Bạch Hạc này, hắn sẽ đưa phương án tu luyện cho Tiểu Chiêu vào lịch trình trong ngày. Nếu hiệu quả tu luyện tốt, bọn họ có thể ở lại trấn Bạch Hạc này lâu hơn.

Mấy ngày nay ăn ngủ trên núi, ăn gió nằm sương, điều kiện sống không tốt, thế nên Hoàng Chiêu Nguyệt càng không muốn làm khó Bạch Xuy Tuyết. Lúc này nàng vừa ăn hoành thánh vừa nghĩ, chờ đến khách điểm, sẽ đốc thúc Tiểu Xuy tiến hành tu luyện theo kế hoạch, để cho hắn sớm ngày nổi danh trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa.

Hai người ngồi đối diện nhau, mỗi người có một suy nghĩ riêng. Cả hai đều muốn giúp đối phương tu luyện, khâu chuẩn bị đã khá đầy đủ chỉ cần đợi đến khi đã tìm được khách điếm dừng chân thì sẽ nói ra suy nghĩ của mình.

Khách điếm Bạch Hạc là một khách điểm nổi tiếng trăm năm ở trấn Bạch Hạc. Mọi người nói rằng người trong này từ chưởng quỹ đến tiểu nhị đều là những Yêu tu lớn tuổi nhất.

Hai người họ ăn uống no say liền đi thẳng tới khách điếm Bạch Hạc. Hai cánh cửa khách điếm mở toang ra nhưng tiểu nhị thì không mấy để ý, còn tựa đầu vào cửa ngủ gà ngủ gật.

Hoàng Chiêu Nguyệt liếc nhìn vào bên trong, chưởng quỹ đang đứng trước quầy, dùng tay chống đầu ngủ.

Hoàng Chiêu Nguyệt: “……” Giờ làm việc còn lười như vậy, đúng là trấn dưỡng lão danh bất hư truyền.

Bạch Xuy Tuyết cầm ngân lượng qua chỗ chưởng quỹ đặt hai phòng, khi đi ngang qua tiểu nhị, nó đột nhiên giật mình tỉnh giấc chậm rãi lau nước dãi trên khóe môi nói: “ Quan khách….. ngài là….. Ăn lót dạ…. hay là….. thuê phòng trọ…?”.

Tiểu nhị nói xong câu này thì Hoàng Chiêu Nguyệt cũng đã đứng trước quầy nói với chưởng quỹ: “Ta muốn hai phòng hảo hạng.”

Chưởng quỹ của khách điếm Bạch Hạc này là một nam nhân trung niên tóc bạch kim, nghe thấy giọng nói lạ y bèn ngước mặt lên tỉnh dậy khỏi giấc ngủ. chưởng quỹ không nói gì, nhìn Bạch Xuy Tuyết một hồi, sau đó khóe môi chậm rãi nở ra một nụ cười mờ ám “ Được”. Y từ từ cúi xuống rồi đứng thẳng dậy, hai tay cầm chìa khóa màu đen đẩy nhẹ về phía trước. Sau đó y lại nhìn về phía Bạch Xuy Tuyết, sau đó chậm rãi mỉm cười: “ Đây là…chìa khóa…. phòng 7…còn đây là…. của phòng 8…” Tốc độ nói chuyện của y nhanh hơn tiểu nhị nhưng cũng chậm hơn tốc độ bình thường rất nhiều.

Sắc mặt của Bạch Xuy Tuyết không thay đổi chút nào, gật đầu nhận lấy chiếc chìa khóa, hắn đặt ngân lượng lên quầy rồi quay lại gọi Hoàng Chiêu Nguyệt.

Hoàng Chiêu Nguyệt ở bên này sớm đã lặng người, hay thật, nhân viên làm việc của khách điếm Bạch Hạc có phải đều từ con lười biến thành không?

Còn có tiểu nhị ở đằng kia, tại sao hành động còn chậm hơn cả chưởng quỹ? Đã vậy lại còn làm người đón khách? Chẳng lẽ tiêu chí chọn người làm ở khách điếm này còn chậm hơn chỗ khác? Chẳng lẽ đây là đặc điểm của khách điếm dưỡng lão?

Hoàng Chiêu Nguyệt bị làm cho hoảng sợ rồi.

Lúc này tiểu nhị ở cửa mới chậm rãi đi tới, “Quan….khách, ta…tới…..dẫn ngài…..lên”. Nói xong, nó chậm rãi nhấc chân, bước lên bậc thang thứ nhất. Chưởng quỹ đứng cách đó không xa, sắc bình tĩnh nhìn bọn họ, sau đó lại chậm rãi để lộ ra nụ cười hài lòng.

Hoàng Chiêu Nguyệt: “ …Đến đây được rồi, chúng ta tự đi”.

Nàng kéo tay áo của Bạch Xuy Tuyết, nhanh chóng bước lên cầu thang. Một lát sau cuối cùng cũng lên đến tầng hai. Hoàng Chiêu Nguyệt nhớ bên trong kính Linh thông khách điếm Bạch Hạc được khen ngợi như thế nào. Các tu sĩ có thể được tận hưởng phục vụ đãi ngộ cao nhất. Trong bài viết còn không ngừng có bình luận mới, vô cùng đồng ý với chủ bài viết, khen không dứt miệng đối với khách điếm này.

Vừa nhớ đến, nhất thời nàng cảm thấy bị lừa gạt sâu sắc.

Mới bước vào phòng, Hoàng Chiêu Nguyệt đã thở dài một tiếng, cả người nằm dài xuống chiếc giường nhỏ, cơ thể như bị liệt ko thể nhúc nhích được. Bạch Xuy Tuyết đi tới cửa sổ bên cạnh khẽ mở nửa cánh cửa sổ ra, thì nghe thấy Hoàng Chiêu Nguyệt thở dài “Tiểu Chiêu, sao vậy?”

“ Ta đang tự hỏi có phải tiểu nhị và chưởng quỹ khách điếm này đều là con lười tu luyện thành hay không?”

Bạch Xuy Tuyết ngạc nhiên nhìn nàng hỏi: “Tiểu Chiêu, ngươi không nhìn ra sao? Tên tiểu nhị đó chính xác là một con lười tu thành hình người, chẳng qua chưởng quỹ không phải con lười, mà là một con Bạch Hạc”.

Hoàng Chiêu Nguyệt: “…” Đúng thật là.

Nơi tràn đầy động vật đúng là không lừa dối ta.

“Ta không nhìn ra, chẳng qua là suy đoán thử. ” Hoàng Chiêu Nguyệt ngồi dậy: “ Ta biết con lười chậm như thế nào nhưng không ngờ Bạch Hạc cũng sẽ chậm như vậy.”

Bạch Xuy Tuyết cười nhẹ một tiếng “ Mặc dù đúng là thói quen của động vật sẽ ảnh hưởng đến hành vi sau khi biến thành người, nhưng người chậm chạp, tộc nào cũng sẽ có.”

“Ta hiểu rồi”. Hoàng Chiêu Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra: “Khách điếm dưỡng lão này là tập hợp những đặc biệt của Yêu tộc tụ lại một chỗ.”

Bạch Xuy Tuyết cười nhẹ gật đầu.

Đúng như dự đoán, đến chiều tiểu nhị gõ cửa quan tâm hỏi thăm, Hoàng Chiêu Nguyệt khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.

Bình Luận (0)
Comment