[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 74 - Chuong 74

Hoàng Chiêu Nguyệt nhét kiếm phổ nguyên vẹn của Thần Hỏa kiếm – khen thưởng tháng thứ ba của Bảng Xếp Hạng Thiên Địa vào trong đống kiếm phổ đông đảo này. Bạch Xuy Tuyết đổi bìa của quyển Cổ Phù lục màu vàng thành màu nâu bình thường, sau đó lặng lẽ bắt đầu học tập và tu luyện.

Đêm đầu tiên, hai người làm gương cho nhau, đốc thúc lẫn nhau, tinh thần sáng lạn.

Phòng hảo hạng của khách điếm Bạch Hạc có không gian rất lớn, Hoàng Chiêu Nguyệt đặt một cái ghế tựa phía sau bình phong thêu Bạch Hạc màu trắng, lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh kiếm bình thường, cầm thanh kiếm kia bắt đầu luyện tập lặp lại các kiếm chiêu, thẳng đến giờ Tý.

Giờ Tý đến, không trễ một giây không thừa một chút, Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết nhanh chóng thả vật trong tay, lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt cho mình, thổi đèn đi ngủ.

Trước khi ngủ, Hoàng Chiêu Nguyệt buồn ngủ đến mức chảy cả nước mặt, liên tục ngáp cũng không quên khích lệ Bạch Xuy Tuyết: “Tối nay Tiểu Xuy thật lợi hại, nhớ ngày mai cũng phải cố gắng trở nên mạnh mẽ nha.”

“Tiểu Chiêu cũng vậy, tối này luyện kém kéo dài hơn một canh giờ, là kiếm tu lợi hại nhất mà ta thấy.” Bạch Xuy Tuyết buồn ngủ đến mức nâng tay che mắt: “Ngày mai, ta gọi… Tiểu Chiêu thức dậy…”

Một giây sau, phòng khách điếm hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người đang chìm vào giấc ngủ.

Vì để có tác dụng đôn đốc và giám sát tốt hơn, Bạch Xuy Tuyết sửa lại thời gian tu luyện trên quyển phương pháp mỗi đêm ngủ ba canh giờ. Để tránh sau giờ ngọ hắn ngủ, Tiểu Chiêu lại âm thầm lười biếng.

Không thể không nói, Bạch Xuy Tuyết rất hiểu tập quán của cá mặn.

Hoàng Chiêu Nguyệt hoàn toàn không tìm được cơ hội để lười biếng.

Một khi hai con cá mặn đốc thúc lẫn nhau, tổn thương lẫn nhau giống như đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại mình một ngàn, đối phương rất khó có cơ hội lười biếng, bị buộc phấn chấn tinh thần tu luyện theo kế hoạch.

Ngày hôm sau, đúng giờ Mẹo, Hoàng Chiêu Nguyệt bị Bạch Xuy Tuyết đánh thức, hai người ăn gì đó đơn giản, một ngày mới đốc thúc lẫn nhau tu luyện bắt đầu.

Hoàng Chiêu Nguyệt thật sự rất buồn ngủ.

Bạch Xuy Tuyết cũng thật sự rất buồn ngủ.

Hai người cố gắng mở to hai mắt, người đứng mặt không thay đổi múa kiếm, người ngồi mặt không thay đổi cầm bút vẽ phù.

Trấn Bạch Hạc nhà ai đều là hơn giờ Tỵ mới mở cửa, hôm nay khách điếm Bạch Hạc mở cửa buôn bán không lâu tiểu nhị con lười bưng mâm trái cây miễn phí tới, ở bên ngoài chậm chạp gõ cửa.

“Cốc… cốc… cốc…”

Hoàng Chiêu Nguyệt ngáp dài cố gắng huơ kiếm, cũng huơ ra được tiếng xé gió ác liệt

Vừa vặn che lại tiếng gõ cửa chậm rãi không nặng không nhẹ của tiểu nhị con lười.

Tiểu nhị con lười chờ lâu không có người mở cửa, còn tưởng rằng bọn họ xảy ra chuyện gì, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng động tác lại vô cùng chậm đặt lên cửa, rồi sau đó chậm rãi vỗ mạnh hơn, “Khách quan… các ngươi… có ở đó không?”

Một tiếng “ầm” vang lên, để cho Bạch Xuy Tuyết cúi đầu vẽ phù cùng với Hoàng Chiêu Nguyệt không ngừng huơ kiếm đồng loạt nhìn sang.

Bạch Xuy Tuyết đứng dậy đi mở cửa.

Tiểu nhị con lười thấy Bạch Xuy Tuyết bình yên vô sự, vẻ lo lắng trên mặt chậm rãi biến thành vẻ kinh ngạc vui mừng.

Nó bưng cái mâm nói: “Khách quan… Ta tới… Đưa… Trái cây.”

Bạch Xuy Tuyết lui về sau một bước.

Sau lưng là chiếc bàn đặt đầu lá bùa và kiếm phổ, nhiều đến mức chất đống đầu đất, nhất là Hoàng Chiêu Nguyệt còn đang không ngừng huơ kiếm ở một bên, có thể tưởng tượng được hai người đang cố gắng khổ cực tu luyện.

Hình như chú ý trên bàn không có chỗ đặt, Bạch Xuy Tuyết thuận tay nhận lấy mâm trái cây trên tay tiểu nhị con lười, “Cảm ơn, để ta.”

Vẻ mặt của tiểu nhị con lười còn dừng lại ở vẻ vui mừng vừa rồi, đến khi cánh cửa trước mặt khép lại, rốt cuộc vẻ vui mừng của nó cũng từ từ biến thành kinh hoàng.

Nó – một con lười lớn như vậy, chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy.

Khách điếm Bạch Hạc của bọn họ lại có tu sĩ tu luyện khắc khổ như vậy, chuyện này sao có thể được? Nhất định phải nhanh chóng sớm báo cho chưởng quỹ.

Vì vậy tiểu nhị con lười vô cùng chậm rãi xuống xuống lầu.

Bên trong phòng mặc dù hai người buồn ngủ, nhưng vì có thể để cho đối phương kiên trì tu luyện, cho nên vẫn cắn răng khắc khổ làm gương.

Sau giờ Ngọ tiểu nhị con nhím đưa thức ăn miễn phí đến, sau khi cửa mở thấy cảnh tượng bên trong, bị dọa đặt mâm ngoài cửa, một giây sau biến thành con nhím tròn vo, lăn một vòng về phía trước, cuối cùng thành công lăn xuống cầu thang.

Buổi chiều dê núi nhỏ chậm chạp đưa đồ ăn nhẹ đến, thấy vậy hoảng sợ trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra, hoảng hốt bỏ chạy.

Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết đã chết lặng, trong đầu đều là chuyện tu luyện, hoàn toàn không rảnh quan tâm đến chỗ dị thường của mấy tiểu nhị chậm chạp này.

Một ngày bận rộn phong phú trôi qua.

Đến giờ Tý, Hoàng Chiêu Nguyệt trực tiếp nằm xuống đất, Bạch Xuy Tuyết cũng thuận thế gục xuống bàn.

Ngày thứ ba, hai người khó khăn bò dậy, đều khẳng định và tán thưởng đối phương đã duy trì tu luyện cường độ cao của ngày hôm qua.

“Tiểu Xuy, ngươi thật lợi hại! Cứ như vậy, nhất định có thể lên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa!”

“Tiểu Chiêu, nếu như ngươi cứ tiếp tục tu luyện như vậy, nhất định có thể vượt qua Hoàng Chiêu Nguyệt!”

Bình Luận (0)
Comment