[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 76 - Chuong 76

Đợi đến khi hai bóng người biến mất ở cửa cầu thang, tiểu nhị con tê tê mới chậm chạp quay đầu, chậm rãi đi đến phía quầy.

Nó lên tiếng cắt đứt chưởng quỹ Bạch Hạc đang ngồi trên ghế xích đu sau quầy ngủ say.

“Chưởng quỹ… hai người… tu sĩ.. khắc khổ tu luyện… sao… sao còn chưa đi…?” Vẻ mặt con tê tê cũng tràn đầy lo lắng, cũng đã gấp đến độ nói được bốn chữ.

Chưởng quỹ bị bốn chữ này của tê tê đánh thức, y buồn ngủ vén mái tóc bạch kim trên trán, sau đó híp mắt chậm rãi ngáp một cái.

“À… tu sĩ… khắc khổ… ừm? Tu sĩ khắc khổ?” Trong đôi mặt hẹp dài cũng chậm rãi từ từ trợn tròn.

Bên cạnh có hai tiểu nhị Yêu tu không tự chủ vây lại, tiểu nhị con nhím nhát gan cũng chậm rãi nhỏ giọng nói: “Chưởng quỹ… bọn họ… thật đáng sợ…”

Tiểu nhị con lười chậm rãi ngáp một cái thật dài, yên lặng đồng cảm gật đầu.

Sau khi chưởng quỹ kinh ngạc cũng dần dần khôi phục vẻ bình thường, y vuốt mái tóc bạch kim vểnh lên của mình, lòng bàn tay đè lên hai bên tay vịn của ghế xích đu, lấy mắt thường có thể thấy chậm rãi đứng dậy.

Chưởng quỹ không nhanh không chậm nói: “Là ta… quên. Bây giờ… các ngươi… cùng với ta… đi xem thử. Khách điếm Bạch Hạc… của ta… tuyệt đối không cho phép… có người chăm chỉ…!”

Vì vậy, lũ tiểu nhị Yêu tu đi phía sau chưởng quỹ, một nhóm lấy tốc độ bò của ốc sên đi hết cầu thang, đồng loạt đi đến phòng Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết.

Mặc dù hai người thuê hai phòng, nhưng lấy tần số và kinh nghiệm một ngày ba lần đưa thức ăn của đám tiểu nhị Yêu tu, lúc này rất có thể hai người đều đang ở trong phòng số bảy.

Còn chưa đi đến cửa phòng số bảy, đám Yêu tu sau lưng chưởng quỹ đã bắt đầu cổ vũ y đi gõ cửa.

Sau đó thì có tiếng gõ cửa “Cốc… Cốc… Cốc…” Chậm chạp vang lên.

Bạch Xuy Tuyết ở gần cửa phòng hơn, lúc này đang nếm thử bánh ngọt hình mèo vị đào.

Chợt có tiếng gõ cửa, hắn cho rằng tiểu nhị Yêu tu đưa trái cây miễn phí đến, lập tức đứng dậy mở cửa.

Ở cửa phòng, Chưởng quỹ đã nghĩ kỹ lời muốn nói trong đầu, đang nín một hơi, nói ra bốn chữ, bốn chữ văng ra có thể đuổi hai tu sĩ này ra ngoài.

Cửa phòng mở toang ra, y còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Xuy Tuyết thấy tình huống không đúng, quyết định hành động trước, nghi ngờ nói: “Chưởng quỷ, ngươi tới thật đúng lúc, trái cây và quả hạch bên trong khách điếm rất ngon, không biết vì sao hai ngày nay lại không đưa đến nữa?”

Chưởng quỹ bị hắn hỏi làm cho á khẩu, gương mặt vì nín thở muốn nói trọn vẹn lời trong đầu mà dần dần trở nên ửng đỏ.

Đáng sợ nhất chính là, y nhìn lướt qua Bạch Xuy Tuyết, thấy được cảnh tượng sau lưng hắn.

Từng mâm trái cây, cùng với bánh ngọt hình động vật đặc sản của trấn Bạch Hạc chồng chất tràn đầy trên bàn.

Duy chỉ có một quyển sách có thể nói là vật tu luyện thì được Hoàng Chiêu Nguyệt cầm trong tay. Nhưng bên ngoài có mấy chữ thật rực rỡ đâm vào mắt bọn họ—

Hình như có một mũi tên đâm xuyên qua ngực của chưởng quỹ Bạch Hạc, cảm giác bị vũ nhục dâng lên.

Chưởng quỷ nghiêng đầu nhìn các tiểu nhị núp sau mình, thấy bọn nó từ từ trợn to mắt, giống như nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng nổi.

So sánh với tu sĩ Nhân tộc, tất nhiên chưởng quỹ càng tin tưởng tiểu nhị Yêu tu của khách điếm nhà mình.

Y chợt tỉnh ngộ, cảm thấy rất có thể trong này đang giở trò, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt nồng nhiệt xem gì đó của Hoàng Chiêu Nguyệt kia, lập tức suy đoán trong tay nàng nhất định không phải tiểu thuyết gì cả, mà là một quyển phương pháp tu luyện giả thành tiểu thuyết!

“Khách quan…” Chưởng quỹ nhìn Bạch Xuy Tuyết: “Tiểu nhị… trong tiệm… của ta nói… các ngươi đang… cố gắng tu luyện… trong phòng…”

“Chuyện này không thể nào.” Bạch Xuy Tuyết mặt không đỏ tim không đập nhanh trợn tròn mắt nói mò: “Ta và đồng bạn vẫn luôn ở trong phòng ăn ăn uống uống xem tiểu thuyết, mấy ngày trước còn đi một chuyến đi vườn Bạch Hạc tham quan, hôm qua còn đặc biệt đi ra ngoài mua sắm lượng lớn đặc sản trấn Bạch Hạc.

Chưởng quỹ vẫn có chút không tin.

Y nói: “Có thể… cho ta… nhìn thử… sách trong tay… của vị cô nương… này… hay không?”

“Tất nhiên là có thể.” Hoàng Chiêu Nguyệt đứng lên, đưa quyển tiểu thuyết mới ra của trấn Bạch Hạc ra.

Chưởng quỹ Bạch Hạc mở quyển thuyết ra, cúi đầu nhìn trang mà Hoàng Chiêu Nguyệt đang xem—

[Chỉ thấy nữ vương Hồ Yêu cầm lấy cổ áo của kiều phu Bạch Hạc, đẩy hẳn về phía giường lớn tràn đầy hoa hồng, môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Nam nhân, ngươi đang đùa với lửa?”]

Chưởng quỹ: “…”

Quyển tiểu thuyết rơi xuống đất, mặt già của chưởng quỹ đỏ lên.

Đây là thứ lộn xộn gì thế?!

Ngày khác y nhất định phải cho người cướp hết tiểu thuyết có liên quan đến mấy Yêu tộc và Bạch Hạc!

“Chưởng quỹ, người không thích à? Chỗ này của ta còn có.”

Hoàng Chiêu Nguyệt từ trong nhẫn trữ vật, đổ rào rào hơn mấy chục quyển xuống, tiểu thuyết rơi xuống đất kia đều có cái tên rất quái lại, còn có chút cay mắt.

Ví dụ nổi bậc có Tông chủ Bạch Hạc cường thủ hào đoạt với ta, Sau khi phu nhân Bạch Hạc mang thai thì bỏ chạy, Bạch Hạc thích ghen và kiều phu nóng bỏng,…

Chưởng quỹ: “…”

Y không biết kiều phu Bạch Hạc có nóng bỏng hay không, nhưng bây giờ y cảm thấy mặt già của mình đã rất nóng rồi.

Bình Luận (0)
Comment