[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 80 - Chuong 80

Nàng cắn miếng vải sơn trả cuối cùng, cảm thán nói: “Chưởng quỹ, Yêu sâm quả ngài trồng thật sự ăn rất ngon, không biết ngày mai ta và đồng bạn còn có lộc ăn hay không?”

Chưởng quỹ: “…”

Y biết mà! Tu sĩ Nhân tộc giảo hoạt!

Chưởng quỹ chậm rãi ngồi dậy, chuẩn bị đi tới sân trước mở cửa kinh doanh, y nghiêm mặt nói: “Ngày mai… có… Yêu sâm quả… vẫn ở chỗ này… kể chuyện…!”

“Ừ ừ.” Hoàng Chiêu Nguyệt cười gật đầu.

Chưởng quỹ Bạch Hạc và ba tiểu nhị Yêu tu quyến luyến rời đi, lúc làm việc còn suy nghĩ thạch hầu tử có đáp lại hay không.

Đợi mấy bóng người đi mất, Hoàng Chiêu Nguyệt lại nằm xuống, than thở: “Ăn trái cây nhà chưởng quỹ thật không dễ dàng.”

Bên cạnh vang lên tiếng trầm tư của Bạch Xuy Tuyết: “Cho nên Tiểu Chiêu, con thạch hầu kia có đáp lại hay không?”

Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”

Liên quan đến vấn đề rốt cuộc thạch hầu tử có đáp lại hay không, chưởng quỹ chưa từng nghe qua câu chuyện này, đêm đó đã bị ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Thậm chí hôm sau chưởng quỹ cũng không lười biếng ngủ gật, ở trước quầy giống như nghiện gọi đám tiểu nhị—

“Con lười… ta kêu ngươi… một tiếng… ngươi dám đáp lại… không?”

Con lười cũng suy nghĩ vấn đề này đến ngủ mất không có phản ứng.

“Con nhím… ta kêu ngươi… một tiếng… ngươi dám đáp lại… không?”

Tiểu nhị con nhím vô cùng nhát gan lắc đầu một cái.

Phản ứng này làm cho cho chưởng quỹ nhíu mày lại, chống trán, trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc là đáp lời hay không đáp lời?

Mọi người ở lầu một khách điếm đều không hiểu gì hết.

Lầu hai phòng số bảy, Hoàng Chiêu Nguyệt hơi nhíu mày. Sau khi nàng ăn quá nhiều Yêu sâm quả, lại cảm giác được bên trong đan điền từ từ ngưng tụ linh khí, đang hơi đánh vào vách ngăn tu vi của mình.

Lần trước ăn ít Yêu sâm quả cũng không có quá nhiều cảm giác, chỉ mơ hồ cảm thấy vật này không đơn giản.

Lần này Hoàng Chiêu Nguyệt ăn nhiều, linh khí khổng lộ hội tụ bên trong đan điền, hiệu quả gấp mười gấp trăm lần hấp thụ linh thạch bình thường.

Bảo bối nhanh chóng tăng trưởng linh khí này, ở Vân Kiếm phái Hoàng Chiêu Nguyệt chưa từng thấy qua.

Trong các tông môn Nhân tộc cũng không có vật này, vậy một khách điếm dưỡng lão của Yêu tu bên trong trấn Bạch Hạc nhỏ bình thường sao lại có?

Rốt cuộc chưởng quỹ của khách điếm Bạch Hạc này có lai lịch gì?

Sau khi Bạch Xuy Tuyết từ chỗ Hoàng Chiêu Nguyệt biết được nội dung phía sau của câu chuyện cũng cảm nhận có một cổ linh khí bốc lên từ đan điền, hơn nữa cổ linh khí này không ngừng đánh vào vách ngăn tu vi.

Nhưng vẫn không đủ.

Còn cần rất nhiều linh khí mới có thể đột phá.

Hai người đều biết vật này lợi hại, Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết bắt đầu chụm đầu bàn bạc.

Cơ hội đột phá trân quý như vậy có thể gặp mà không thể cầu, hai bên đều quyết định cầu giàu sang trong nguy hiểm, nếu như cảm thấy không đúng, lập tức lấy truyền tống phù truyền tống ngẫu nhiên trong năm mươi dặm.

Ngày hôm sau, chưởng quỹ Bạch Hạc hài lòng nghe được kết cục câu chuyện của thạch hầu tử và Kim giác đại vương, cho bọn họ một ít Yêu sâm quả.

Hai người bình tĩnh ăn trái cây, bình tĩnh âm thầm tu luyện.

Hai người Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết thau phiên nhau kể chuyện cho chưởng quỹ Bạch Hạc, đến ngày thứ mười, chưởng quỹ Bạch Hạc không lấy Yêu sâm quả nữa.

Cuối cùng, lúc Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn vào mắt y có chút ý tìm kiếm, chưởng quỹ Bạch Hạc hơi có chút ý vị thâm trường nói: “Người… trẻ tuổi… đừng… tham nhiều… mất cân bằng…”

Chỉ cái nhìn này, Hoàng Chiêu Nguyệt lập tức cảm giác mình đã sớm bị nhìn thấu. Nàng không dùng phù truyền tống ngẫu nhiên, mà đứng lên cung kính làm đại lễ: “Đa tạ tiền bối dạy bảo.”

Bạch Xuy Tuyết cũng đi theo cung kính làm đại lễ.

Chưởng quỹ Bạch Hạc chậm rãi phất tay một cái, để cho bọn họ rời đi, sau đó lập tức nằm xuống nhắm mắt lại phơi nắng.

Đám người đi xa, y mới chậm rãi lẩm bẩm: “Trẻ con… nhân tộc… bây giờ… thật là biết chơi. Còn ẩn giấu… tu vi… bịa chuyện… tới… từa gạt trái cây…”

Sau khi Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết liên tiếp ăn mười ngày Yêu sâm quả, rốt cuộc linh khí tích tụ đủ, hai người đột phá đến tu vi Hư Cảnh hậu kỷ.

Bởi vì để tốt cho việc ngụy trạng, Hoàng Chiêu Nguyệt dùng bảo bối của mình biến tu vi lộ ra bên ngoài là Khai Thiên Cảnh sơ kỳ. Bạch Xuy Tuyết thì vì đột phá, sau khi lấy được Cổ Phù Bút tu vi lộ ra bên ngoài rơi xuống Trúc cơ, lúc này lại khôi phục đến Khai Thiên cảnh sơ kỳ.

Hai người ngụy trang thành Trúc cơ thật lòng chân thành vui mừng rốt cuộc đối phương đột phá đến Khai Thiên cảnh, chính thức bước vào con đường tu tiên.

Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thán nói: “Tiểu Xuy, ngươi thật lợi hại! Chúc mừng ngươi rốt cuộc cũng bước lên con đường tu tiên!”

Bạch Xuy Tuyết cười, con ngươi đen nhánh giống như đang phát sáng: “Tiểu Chiêu, ngươi cũng vậy, đường tu tiên dài đằng đẵng, chúng ta cùng đi.”

Lời này giống như tuyên ngôn cho tình bạn còn cứng hơn sắt, làm cho Hoàng Chiêu Nguyệt gật đầu liên tục, vẫy tay vô cùng hào khí nói: “Được, cùng đi! Đạp bể Thiên Nhân cảnh, hướng đến phi thăng!”

Bạch Xuy Tuyết cười một tiếng, vì ăn mừng Hoàng Chiêu Nguyệt đột phá tu vi, đặc biệt bóc một mâm tràn đầy hạch đào cho nàng, để cho nàng ăn dần.

Trước đó Hoàng Chiêu Nguyệt len lén đi đến phòng bếp khách điếm làm một phần súp tôm chưng trứng cho Bạch Xuy Tuyết, bây giờ cũng vội vàng xuống lầu bưng lên.

Bình Luận (0)
Comment