[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 82 - Chuong 82

Tháng năm nói muốn vạch trận phương hướng của tu sĩ Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, ngoài miệng còn giả mù sương khích lệ cố gắng tu luyện, không cần phải bị thương trước khi vào Tiên cung.

Nhưng trên thực tế chuyện nó làm chính là chuyện để cho bọn họ bị đuổi giết đó!

Tháng sau là phương hướng, vậy tháng sau nữa là cái gì? Vị trí cụ thể?

Đột nhiên trong lòng Hoàng Chiêu Nguyệt dâng lên sợ hãi, nàng cảm thấy mình không thể ở lại trấn Bạch Hạc này nữa. Một khi trấn Bạch Hạc này bị Bảng Xếp Hạng Thiên Địa công bố ra, sẽ gặp liên lụy, nếu có người cố ý bao vây thì càng nguy hiểm hơn.

Trái lại tu sĩ Nhân tộc không cần lo, nhưng nếu Ma tộc cố ý đến, chỉ cần một ngày thôn trấn Bạch Hạc nho nhỏ này cũng bị tiêu diệt toàn bộ.

Hoàng Chiêu Nguyệt quyết định nói đi là đi, nhanh chóng rời đi trấn Bạch Hạc dưỡng lão này.

Nàng nhanh chóng đi ra cửa phòng, Bạch Xuy Tuyết ở phòng bên cạnh cũng mở cửa phòng ra, hai người đối mặt.

“Tiểu Xuy.”

“Tiểu Chiêu.”

Hai người đồng thanh mở miệng gọi tên đối phương.

Tiếp đó hai người lại đồng thanh—

“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Ngươi nói trước!”

Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”

Bạch Xuy Tuyết: “…”

Cuối cùng hai người quyết định vào phòng ngồi xuống lại nói.

Bạch Xuy Tuyết ngồi đối diện nàng, Hoàng Chiêu Nguyệt rót hai ly trà, đưa tới một ly, giống như vô tình thăm dò: “Tiểu Xuy, ngươi có cảm thấy chúng ta ở trấn Bạch Hạc này có hơi lâu không?”

Bạch Xuy Tuyết cố làm ra vẻ trầm tư, hình như suy nghĩ trong chốc lát mới gật đầu: “Tiểu Chiêu, ta cũng cảm thấy hơi lâu.”

Hoàng Chiêu Nguyệt vuốt ve ly trà màu trắng, nhíu mày: “Ừ. Tùy trấn Bạch Hạc này tốt, nhưng lại không thể làm chậm hành trình đến phía Đông của chúng ta. Tiểu Xuy, ngươi cảm thấy lúc nào chúng ta lại tiếp tục hành trình đi về phía Đông mới tốt?”

Bạch Xuy Tuyết bưng ly trà sứ màu trắng uống một ngụm trà, thuận miệng nói: “Ta cảm thấy lựa ngày không bằng gặp ngày.”

Hoàng Chiêu Nguyệt đang suy nghĩ làm thế nào để lôi kéo Bạch Xuy Tuyết rời đi nhanh chóng: ?

Đây là đồng bạn thần tiên ăn ý gì!

Từng câu đều chạm vào đáy lòng của nàng.

Tiểu Xuy là tiểu tiên nam đi?

Hoàng Chiêu Nguyệt nhịn sự kích động trong lòng xuống, lạnh nhạt gật đầu nói: “Được, tối nay chúng ta ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm hôm sau tạm biệt chưởng quỹ xong, lên đường tiếp tục đi về phía Đông.”

Bạch Xuy Tuyết còn đang chuẩn bị thăm dò thêm mấy vòng: !

Đây là đồng bạn thần tiên dễ nói chuyện gì vậy!

Từng câu đều chạm vào trái tim của hắn.

Tiểu Chiêu là tiên nữ đi?

Ngay khi Bảng Xếp Hạng Thiên Địa công bố tháng sau công bố tin tức về phương hướng, Hoàng Chiêu Nguyệt và Bạch Xuy Tuyết đã lập tức có suy nghĩ muốn rời đi.

Nhưng đoạn thời gian này sống quá tốt, hai bên đều có chút chột dạ đã che dấu tu vi, trước đó vì muốn thuyết phục đồng bạn rời đi mà đã chuẩn bị thăm dò đánh giằng co, sau đó sẽ khuyên đối phương rời đi.

Không ngờ đối phương lại hợp tâm ý với mình như vậy!

Đây là đồng bạn linh hồn trời ban gì vậy!

Hai người nhìn nhau, ánh mắt ngày càng khác, thậm chí Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy trong tương lai nàng có thể dẫn Bạch Xuy Tuyết trở về Tuyệt Tình phong của bọn họ, cùng nhau làm cá mặn dưỡng lão.

Bạch Xuy Tuyết thì suy nghĩ làm thế nào bảo vệ Hoàng Chiêu Nguyệt thật tốt, lại tìm cách để nàng nhanh chóng tăng tu vi, như vậy mới có thể làm đồng bạn tu luyện thật lâu dài trong Vân giới.

Hai bên nhìn nhau trong chốc lát, Hoàng Chiêu Nguyệt mỉm cười, tay cầm ly sứ màu trắng nói: “Tiểu Xuy, mới vừa rồi ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Bạch Xuy Tuyết hết sức bình tĩnh không nhanh không chậm nói: “Ta cũng cảm thấy ở trấn Bạch Hạc hơi lâu, cho nên muốn hỏi Tiểu Chiêu ngươi, còn muốn ở trấn Bạch Hạc đến lúc nào?”

Hoàng Chiêu Nguyệt: !

Bọn họ lại có thể ăn ý muốn rời đi trấn Bạch Hạc như vậy!

Trải qua liên tiếp chuyện vô tình gặp được khi ở trấn Thanh Châu, cùng với có kế hoạch đi về phía Đông trùng với nhau, bây giờ Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy mình và Bạch Xuy Tuyết ăn ý đã không cần dùng ngôn ngữ giải thích, chính là trình độ hết sức hợp thức hóa.

Hoàng Chiêu Nguyệt không nhịn được cảm khái trong lòng.

Cõi đời này có mấy người có thể gặp được bản lữ linh hồn phù hợp với mình… Không phải, là đồng bạn phù hợp với mình.

Có lẽ ánh mắt của Hoàng Chiêu Nguyệt quá mức nóng bỏng, ngoài mặt Bạch Xuy Tuyết rất bình tĩnh, trong lòng càng chột dạ một chút.

Hắn vội vàng tằng hắng nói: “Tiểu Chiêu, nếu không có chuyện cần làm, sớm đi ngủ thôi, ngày mai chúng ta cần phải lên đường.”

Hoàng Chiêu Nguyệt chớp chớp đôi mắt hạnh, gần đầu ừ ừ, thử thăm dò nói: “Tiểu Xuy, sau này nếu ta có chỗ dung thân rồi, ngươi có muốn đi cùng với ta không?”

Bạch Xuy Tuyết nghe được lời này thì cười một cái, lúc ngẩng mặt lên đôi mắt sáng lạn giống như ngôi sao chớp lóe trên bầu trời: “Tiểu Chiêu, ta chỉ muốn ở chung một chỗ với ngươi.”

Hoàng Chiêu Nguyệt: ?

Nếu không phải nàng nhìn ra được trong mặt Tiểu Xuy là sự kiên định muốn đi theo nàng như đồng bạn, nàng cũng sắp cho rằng hắn đang tỏ tình với mình.

Chẳng qua tại sao một lời đầy bình thường, nhưng lại từ miệng Tiểu Xuy nói lại có mùi vị tỏ tình?

Chẳng lẽ là vì nguyên nhân “Không cần, ta biết” lúc đầu ở thôn Đồ Long, Tiểu Xuy từ chối đề nghị nàng mua tiểu thuyết cho hắn học theo đuổi bạn lữ…

Giỏi lắm, đúng là biết thật!

Đáng ghét, thiếu chút nữa để cho hắn trêu chọc thành công rồi!

Bình Luận (0)
Comment