Lạc Lăng còn chưa nói hết, Bạch Xuy Tuyết chỉ cảm thấy không gian trước mắt đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vặn vẹo hít thở không thông, rồi sau đó hắn hoàn toàn thoát khỏi trận ảo cảnh này.
“Tiểu Xuy, ngươi tỉnh rồi.” Ở bên cạnh Hoàng Chiêu Nguyệt hỏi.
Bạch Xuy Tuyết nâng cánh tay lên, che kín ánh sáng nhức mắt, tay trái của hắn đang nắm chặt tay áo của Hoàng Chiêu Nguyệt, dây nhân duyên màu đỏ rơi xuống ống tay áo chồng lên nhau của hai người.
“Tiểu Chiêu… Chúng ta là ra khỏi Huyễn sơn rồi?” Bạch Xuy Tuyết lẩm bẩm hỏi.
“Không có, chúng ta vẫn còn bên trong Huyễn sơn, không biết đã đi đến chỗ nào rồi.” Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn xung quanh một chút, cũng không dám nhìn Bạch Xuy Tuyết, trong lòng hơi mất tự nhiên.
Rốt cuộc lúc nào nàng lại có loại tâm tư đó với Tiểu Xuy? Còn xấu hổ mượn miệng của sư tôn nói ra!
Chẳng lẽ lần trước tỉnh lại trong thôn Đồ Long, nàng vô ý thức nắm tay Tiểu Xuy, chiếm tiện nghi của hắn, cũng là dấu hiệu báo trước?
Nghĩ tới đây, Hoàng Chiêu Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút… Quá ngại ngùng.
Nàng nâng tay áo che gò má đỏ ửng của mình, tiếp tục kéo Bạch Xuy Tuyết, dọc theo đường núi đi về phía trước.
Hơn mười tu sĩ lúc trước đã bị bọn họ bỏ xa sau lưng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người đủ màu sắc.
Ảo cảnh đột nhiên bể tan tành, hai người cũng chưa từng đi qua Huyễn sơn, cũng không biết cụ thể là như thế nào. Hôm nay trải qua ảo cảnh bể tan, chỉ để cho Hoàng Chiêu Nguyệt suy đoán, Huyễn sơn có thể là từng ảo cảnh liên tiếp xuất hiện.
Đột nhiên Hoàng Chiêu Nguyệt có chút mong đợi ảo cảnh kế tiếp là gì, dù sao sâu trong nội tâm mình cũng không có dục vòng gì, cảm giác tiến vào đó vẫn rất thú vị.
Đúng lúc này, chỗ sâu bên trong Huyễn sơn đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm, cả tòa núi như mặt gương rung chuyển mấy lần.
Trong lúc đất núi rung chuyển, tay kéo tay Hoàng Chiêu Nguyệt của Bạch Xuy Tuyết bị chấn mà buông ra, hắn vội vàng kéo nàng lại, nhưng ngoài ý muốn lại nắm lấy tay nàng.
Hoàng Chiêu Nguyệt: !
Xa xa ở trấn Bạch Hạc, nhìn bên trong huyền kính đã dần dần hiện ra cảnh tượng, chưởng quỹ Bạch Hạc không không nhịn được mỉm cười.
Thậm chí y còn kích động đến mức chậm chạp vuốt ve bàn tay, cả khuôn mặt hận không thể dán vào huyền kính.
Để cho y xem thật kỹ, hai người mang Thiên mệnh, có thể để cho Vân giới được hoà bình rốt cuộc là ai!
Sau khi Ngân Tước nhận được tin hai cánh đều vung ra tàn ảnh, vội vàng bay về bẩm báo với cung chủ Thần Loan cung.
Đến lúc này, Bạch Xuy Tuyết và Hoàng Chiêu Nguyệt đã vào Huyễn sơn được một ngày, rốt cuộc đại trận Huyễn sơn cũng được mở ra.
Dưới ánh mặt trời, cả toàn Huyễn sơn bị đại trận Huyễn sơn yên lặng bao phủ, từng bước kéo từng người ở bên trong núi vào trong đại trận. Trong trận là cảnh tượng giống như thật, chỉ để cho người ta tưởng mình đang đi vào một ảo cảnh khác.
Vốn dĩ đại trận Huyễn sơn vô cùng hung hiểm, người tiến vào trừ người mang Thiên mệnh ra, tu sĩ còn lại đều không có cách nào sống sót. Hôm nay sau khi được chưởng quỹ Bạch Hạc thay đổi, không chỉ để lại một cửa sinh duy nhất, còn cắt giảm một ít sự hung hiểm trong đại trận.
Vô số con đường hung hiểm bị chưởng quỹ Bạch Hạc cố ý hạ thấp cấp bậc nguy hiểm, hạ xuống chỉ số nguy hiểm của những con đường từ cực kỳ nguy hiểm thành nguy hiểm, sau khi tu sĩ tiến vào sẽ kiệt sức hôn mê, ngủ mê mang, còn có một con đường vô cùng hung hiểm mà y giữ lại theo lời tiền bối Vân Sinh dặn dò.
Con đường hung này dính khí tức của Tiến Sơn thạch, sau khi Tiến Sơn thạch gặp được người có Thiên mệnh mà sáng lên, lại có đại trận Huyễn sơn phát động, con đường hung này sẽ vô tình dẫn dắt đối tượng mục tiêu tiến vào.
Bên trong con đường hung này cùng với cửa sinh kia, ẩn núp vô số khả năng. Trừ đối tượng mục tiêu, người nào xui xẻo đến mức đi vào?
Chưởng quỹ Bạch Hạc rất tự tin, con đường hung này tuyệt đối có thể ma luyện hai vị mang Thiên mệnh kia!
Y chậm chạp lấy ra một đống trái cây quà vặt đặt bên cạnh huyền kính, vô cùng mong đợi nhìn chằm chằm vào huyền kính, rõ ràng trong huyền kính dần dần xuất hiện một số bóng người.
Mỗi ngày số người lui tới trong Huyễn sơn không ít, không chỉ có người qua đường, còn có tu sĩ thường xuyên đến đây chìm vào trong mộng đẹp.
Chưởng quỹ Bạch Hạc nhìn về nơi nào đó của Huyễn sơn bên trong huyền kính, một nhóm tu sĩ đang đỡ dây áp đi về phía đỉnh núi.
Y kích động bắt đầu nhìn tu sĩ thứ nhất, cứ như vậy nhìn xuống người cuối cùng, mắt thấy bọn họ đang dần bị kẹt vào bên trong đại trận Huyễn sơn, đi vào đều là con đường nguy hiểm khác, kích động trên mắt biết thành không có hứng thú.
Y chậm rãi xoa mặt kiếng một chút.
Mặt kiếng biến đổi, là một quang cảnh ở chỗ khác.
Huyền kính lộ ra cảnh từ trên nhìn xuống.
Đập vào mắt phần lớn đều là mây trắng, nấc thang trên đường núi quanh co thật dài hướng lên trước, hai bên đều là dây xích màu đen.
Hai người đi trước nhất trong tay cột một sợi dây đỏ, đang dọc theo từng nấc thang không thấy được điểm cuối, bước từng bước đi về phía trước.
Ở phía sau bọn họ, có hơn mười người, đã biến thành một chấm đen nhỏ.
Chưởng quỹ Bạch Hạc hơi liếc mắt, lập tức nhận ra được hơn mười người đi sau kia đã bị kéo vào đại trận Huyễn sơn, đều vào con đường nguy hiểm.
Y cũng chỉ liếc một cái, sau đó nhanh chóng trở lại nhìn hai tu sĩ không bị kéo vào trong đại trận Huyễn sơn.
Chưởng quỹ Bạch Hạc nhìn bóng lưng của hai người, càng cảm thấy thân ảnh này có chút không đúng.
Sao lại có cảm giác hơi quen mặt…
Y chậm rãi vươn ngón tay ra, vô cùng tỉ mỉ phóng to hình ảnh, đổi góc nhìn, sau khi thấy rõ khuôn mặt của hai người—
Chưởng quỹ Bạch Hạc: !