[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 92 - Chuong 92

Vốn dĩ biển hoa xinh đẹp biến thành thiên đường mỹ thực tràn đầy mùi thơm, chỉ cần trong tay cầm đôi đũa là có thể thưởng thức tất cả những chỗ này.

Vốn dĩ Hoàng Chiêu Nguyệt rất kích động chuẩn bị gọi Bạch Xuy Tuyết cùng nhau ăn, lại không nghĩ rằng Tiểu Xuy đi theo trong ảo cảnh ở bên kia cũng có hoa thức ăn, hơn nữa hắn đều đã ăn!

Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật.

Sau khi Hoàng Chiêu Nguyệt biết Tiểu Xuy đã ăn rồi, nhanh chóng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đôi đũa, cúi người bắt đầu gắp từng đũa thưởng thức các loại đồ ăn ngon, ăn được đồ ăn còn nhân tiện giới thiệu cho Bạch Xuy Tuyết: “Tiểu Xuy, món củ từ chua ngọt này chua chua ngọt ngọt, tôm hấp cũng rất là thơm, thịt tôm rất ngon, ngươi thử đi.”

Bạch Xuy Tuyết đang ở trong con đường cực kỳ hung hiểm nghe được giọng nói vui vẻ Hoàng Chiêu Nguyệt vang vọng bên tai, linh khí màu trắng trong hai tay của hắn đột nhiên bùng nổ, dư chấn mạnh đến mức làm cho sợi dây nhân duyên tung bay.

Linh khí trong lòng bàn tay kia giống như một cơn lốc to lớn, đánh tới vô số Yêu thú đỏ mắt đang trong trạng thái điên cuồng, từ giữa không trung rơi xuống thi thể và máu tươi.

Thừa dịp Yêu thú còn chưa tụ tập quanh người, Bạch Xuy Tuyết cong môi đáp lại nàng: “… Đúng là ăn rất ngon.”

“Còn có món này, canh hạt sen ngân nhĩ, thật sự rất ngon! Ngươi có muốn thử món lẩu gạch cua màu vàng kia hay không, nhất định là ngươi chưa từng thử qua mùi vị này.”

Giọng nói của Hoàng Chiêu Nguyệt trong trẻo sạch sẽ, vẫn luôn vang vọng bên trong không gian u ám tĩnh mịch này, trên vùng đất nứt nẻ làm cho Bạch Xuy Tuyết không nhịn được cười lên

Hắn lên tiếng đáp lại: “Ừ, chưa từng ăn qua, chẳng qua mùi vị rất ngon.”

Cổ Phù bút màu vàng treo trên không trung, Bạch Xuy Tuyết vừa đáp lại nàng đồng thời còn dùng bàn tay quấn sợi dây nhân duyên lên cổ tay.

Hắn có thể cảm nhận được dây nhân duyên liên kết giữa mình và Tiểu Chiêu không bị đứt, nhưng lại không nhìn thấy được người.

Mặc dù bây giờ không biết Tiểu Chiêu ở chỗ nào, nhưng hắn biết Tiểu Chiêu bình yên vô sự.

Bạch Xuy Tuyết thoáng nắm chặt ngón tay, từ khi hắn nghe được tiếng của Hoàng Chiêu Nguyệt, đã bày ra thuật ngăn cách, ngăn cách tất cả thanh âm trừ hắn ra.

Mắt thấy xung quanh lại có ba Yêu thú đến tấn công, Bạch Xuy Tuyết không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, chỉ dứt khoát nâng tay lên, Cổ Phù bút rơi vào lòng bàn tay của hắn, đầu bút tiếp tục nhanh chóng vẽ từng cái phù ấn diệt yêu lóe lên ánh sáng màu vàng, hung hăng đánh vào những Yêu thú điên cuồng kia.

Mỗi câu hỏi của Hoàng Chiêu Nguyệt, Bạch Xuy Tuyết đều sẽ trả lời. Trong tay của hắn cầm Cổ Phù bút, đánh tan từng đợt Yêu thú tấn công mình trong không gian này.

Trên người Bạch Xuy Tuyết có mấy món bảo vật phòng ngự mà lúc trước Hoàng Chiêu Nguyệt cho, bên trong áo thậm chí còn mặc một nhuyễn giáo linh bảo màu đen, một món này, có thể chịu được năm kích toàn lực của tu sĩ Quy Nhất cảnh.

Trên người hắn mang huyết mạch Ma long, đối với Yêu thú có áp chế huyết mạch, cộng thêm phần lớn những Yêu thú này đều là tu vi Minh Tâm cảnh, dù thỉnh thoảng có Yêu thú Phá Hư cảnh cũng bị Bạch Xuy Tuyết tùy tiện chém chết.

Chẳng qua Bạch Xuy Tuyết không biết, trong phiến thiên địa tĩnh mịch này, còn cất giấu một con Yêu thú dơi có tu vi Phá Hư cảnh đỉnh phong đang bị xích sắt trói lại. Các Yêu thú nhỏ đánh úp hắn chết càng nhanh, sợi sắt trói buộc nó cũng sẽ càng nhanh biến mất.

Mắt thấy các Yêu thú đã bị giết gần hết, xích sắt trói buộc dơi yêu cũng đã hoàn toàn biến mất.

Hai mắt của nó đỏ thẫm, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, mở ra cái cánh đen nhánh có thể che khuất bầu trời, bay thẳng đến chỗ Bạch Xuy Tuyết đang ở rất xa.

Bạch Xuy Tuyết đứng trên mặt đất nứt nẻ, xung quanh đều là thi thể Yêu thú bị xé nát, chân tay cụt, máu tươi rỉ chảy dọc theo khe hở trên mặt đất.

Hắn nhẹ nhàng thở dốc, lồng ngực hơi phập phồng, bộ quần áo màu đen đã nhuộm máu, tuy không nhìn thấy được màu sắc nhưng đã tản ra một cổ máu tanh cực kỳ nồng đậm.

Chỉ bằng một thân máu tươi này, Bạch Xuy Tuyết biết mảnh địa vực u ám mà mình đang ở, Yêu thú, yêu khí hoàng hành ở đây, tất cả đều là thật.

Vẻ mặt hắn cũng không có khác thường gì, hình như đã sớm có thói quen với chuyện này.

Tay phải Bạch Xuy Tuyết cầm chặt Phù bút màu vàng, còn đang điều chỉnh hơi thở đáp lại Hoàng Chiêu Nguyệt: “Ừ, Tiểu Chiêu, gà nhồi gạo nếp ăn rất ngon, chờ ra khỏi ảo cảnh chúng ta lại đi nếm thử.”

Nói xong, hắn lại thở dài một tiếng: “Tiểu Chiêu, ta mới vừa nếm thử một ít thức ăn, nhưng lại không tìm được bánh hạt dẻ, ta có chút muốn ăn bánh hạt dẻ.”

Hoàng Chiêu Nguyệt: ?

Bánh hạt dẻ?

Nàng vừa nghĩ đến, các loại hoa thức ăn trước mặt nhanh chóng biến thành cái cây treo bánh hạt dẻ, theo tầm mắt của nàng một đường thay đổi.

Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”

Ai, nếu Tiểu Xuy ở chỗ này có thể ăn được rồi.

Nàng nhanh chóng nhấc váy đứng dậy, nói: “Tiểu Xuy muốn ăn, vậy chúng ta đi ra rồi mua. Ta thấy nếu chúng ta đi hết đường núi quanh co này có thể ra được Huyễn sơn.”

Bạch Xuy Tuyết: “Được.”

Trước khi đi, Hoàng Chiêu Nguyệt còn không quên thuận tay cầm một lon coca, lấy khăn tay gói kỹ mấy miếng bánh hạt dẻ. Nàng giương mắt nhìn về phía đám mây ráng chiều ở chân trời không có thay đổi gì, dọc theo đường mòn quanh cơ đi tới đỉnh núi.

Bình Luận (0)
Comment